[Dịch] Thần Y

Chương 97 : Liễu âm hoa minh




- An Tiếu Trúc là thiên kim tiểu thư của thị trưởng, cao ngạo, bướng bỉnh, sợ khó sợ khổ, cơn lôi đình của đại tiểu thư mà bốc lên một cái thì,ai cũng đều phải nhường nhịn lại…, mọi người, ngoài miệng không nói, nhưng trong bụng thì đều cảm thấy, An Tiếu Trúc là một người rắc rối!

-Nhưng bây giờ ngược lại rồi, người ta một người “ rắc rối”, phát triển công tác lại rất thuận lợi, mà cái nhóm tự khoe khoang là chuyên gia y học, quốc thủ hạnh lâm, hộ sĩ ưu tú, nhai cân căn gốc rễ kiến thức đẻ ra để làm nhân tài làm việc lớn đâu? Đến một chút phát triển cũng không có! Chỉ ngồi đần ở trong này, ngồi một chỗ, bàn tán cả một buổi sáng, ấy vậy mà một bệnh nhân cũng chưa có! Toàn bộ biến thành một tiệc trà nói chuyện!

-Thế này lòng người nào có thể chịu được? Để có thể tự dung thân ở đâu?! Quả thật là không gì cả,trần trụi, trần trụi đến đập vào mặt

- Haì! Xấu hổ à, anh mày xấu hổ chết được đây!” tức thì cái loại mặt dày như Hoàng Húc Quân cũng cảm thấy nóng mặt, nóng đến sợ! Càng không cần nói đến Diệp Thanh!

- không nhìn ra cô gái ngạo mạn kia mà, hóa ra cũng vài phần bản lĩnh, hơn cả loại nhân vật giống như bình hoa cảnh kia!

Diệp Thanh nhón theo một chút, nhìn An Tiếu Trúc một cái, trong lòng khó chịu muốn nói, nhưng sau đó cậu ấy lập tức bình tĩnh lại:

- xem ra anh phải nghĩ cách gì cao thâm một chút, nếu không một người bệnh cũng không có, há không phái bị con nhỏ kia coi thường sao? Sau này càng không thể ngẩng mắt nhìn người khác được?

- Mọi người đều không có cùng một cách nhưng đều có một điểm chung là vẻ mặt, đều cảm thấy xấu hổ tuột cùng.

- Ơ~,mọi người sao vậy, người nào người nấy mặt cũng đều đỏ như đít khỉ ấy!

giọng nói dịu dsangf ngây ngô của An Tiêu Trúc, nói ra câu nói thô đó, ngược lại tăng thêm một vế nhã ý, chì có điều khiến cho những người nghe thấy muốn tìm một góc nào đó mà chui vào!

-Vẫn là Mã Tiểu Linh quen với An Tiếu Trúc nhất, ngay lúc đó “ba láp ba láp” đem tình hình trước mắt ra nói lại một lần nữa!

An Tiếu Trúc nghĩ một chút, nghi hoặc nói:

- không phải đâu,những người dân thôn đó rất nhiệt tình đối với tôi mà! Hay là thế này, tôi giúp mọi người đi hỏi xem!”

-Mọi người lại một lần nữa lại phọt nước! Toát mồ hôi, không ngờ lại phải dựa vào một đứa “phiền toái” đến giúp đỡ

Mã Tiểu Linh nói:

- chị đi cùng với em nhé!

- mình cũng đi mình cũng đi!

Lí Tiểu Miêu cũng nhảy cẫng Lên nói.

- Diệp Thanh ban đầu cũng muốn đi,nhưng nghĩ đến quan hệ giữa mình và An Tiếu Trúc không hòa hợp , không, phải nói là tồi tệ, tương đối tồi tệ, hiện tại ánh mắt con bé này nhìn mình đều rất oán hận,đầy sự sát ý mạnh mẽ,ừ,vẫn cứ là thôi không nên tiếp cận cái sự ồn sào đó là tốt, thế là vừa mới đứng lên xong lại ngồi xuống luôn.

-Rất nhanh,ba người phụ nữ đó đã quay về

- Tiểu Linh,thế nào?

Hà Phẩm Dật ngay lập tức đến gần, giận một nỗi không thể lắm chặt lấy hai tay của Mã Tiểu Linh, hỏi.

- Mã Tiểu Linh lùi lại vài bước không vui, sau đó nói với Hà Phẩm Dật và mọi người rằng: “chuyện là như thế này, vừa nãy Tiếu Trúc đưa chúng tôi đi đến chỗ một ông cụ quen, tóm lại là muốn hỏi cho rõ tình hình, ban đầu là cái trại Cửu Long này từng có một người dân thôn đi ra ngoài trấn lên xem bệnh bên tây y, bị chuẩn đoán sai, sau đó suýt nữa mất mạng, rồi cuối cùng vẫn là Quý lão thần y của dãy núi Quý Gia ra tay,mới cứu được mạng, từ đó, người dân trong thôn không dám mạo hiểm với tiêm mổ của tây y.

Lí Tiểu Miêu nói:

- ông cụ đó trong người cũng có chút khó chịu, có thể có vấn bệnh về huyết quản tim, nhưng tôi khuyên ông ấy thế nào ông ấy cũng không đến.

Mọi người nheo mắt nhìn nhau, hóa ra là như vậy, nếu đã không tin tưởng tây y, thế còn làm cái quái gì, sớm dọn đường về nhà cho rồi! Nên biết, phần lớn thuốc họ mang đều là thuốc tây, chỉ có không đến ba phần là thuốc trung dược, mà lại là thuốc đã pha chế sẵn.

Chuyên gia nội khoa Hán Hưng Dân nói:

- tuy khó khăn trùng trùng, nhưng chúng ta không nên từ bỏ, mọi người đừng quên, mục đích chúng ta đến là gì, chính là vì trình độ y học ở đây còn kém, chúng ta mới đến tặng hơi ấm tặng tình thương! cái giá trị này đếm được đến mười vạn giá gị dược phẩm, tóm lại là không muốn kéo đến đây rồi lại phải vác trở về chứ!

Chuyên gia khoa phụ sản Tương Xuân Yến nói:

- biết không làm đc mà vẫn làm, thì việc gì cũng làm được! Tôi tin,khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần chúng ta thành tâm thành ý, đặt bản thân mình vào hoàn cảnh người trong thôn để nghĩ cho chính họ, tóm lại vẫn có thể có cách.

Hà Phẩm Dật ngẫm rằng:

- liền dẹp đường như vậy về nhà, anh không thể mất mặt như thế được! Thế thì sau này làm sao mà ngẩng đầu lên được à!”

Mã Tiểu Linh nói:

- nếu như người dân trong thôn đã tôn sùng trung y như vậy, chi bằng chúng ta bắt đầu từ trung y, dù sao chúng ta cũng có thầy trung y, thuốc trung y cũng có, chúng ta có thể trong quá trình khám bệnh tặng thuốc, đến phổ cập kiến thức tây y, chuyển đổi quan niệm của người dân thôn nơi đây! Để họ biết, bất luận trung y hay tây y, chỉ cần có thể trị được bệnh là tốt.

Vừa nói xong câu đó, Tương Xuân Yến, Lí Tiểu Mao và những người khác đêu hết sức tán thành. Diệp Thanh tự nhiên không dừng được hạnh phúc, vui vui, nói đến thầy y đó không phải nói đến mình sao? Không nghĩ ra, trong bụng của chị Tiểu Linh mình lại có vị trí cao như vậy, lại có thể giao cho mình một nhiệm vụ to lớn và khó khăn như vậy!

Hà Phẩm Dật chau mày một cái, liền lập tức không vui:

- cái con mẹ kia,cuối cùng là hướng về phía Diệp Thanh. Hừm, thầy thuốc trung y, thầy thuốc trung y, ở đây không phải chỉ có một mình Diệp Thanh sao? Cái thằng nhỏ này định cướp công đầu của tất cả mọi người sao, ở đâu có chuyện tốt như vậy chứ?

nhưng anh ta cũng không có cách nào tốt hơn, lại thêm nữa những người khác cũng đều không phản đối, chỉ còn cách lặng lẽ không nên tiếng.

Có người đẹp tiến cử, anh bạn Diệp Thanh đương nhiên không nhường, đứng dậy nói:

- Tôi đi đến nhà ông ấy trước xem xét tình hình,hi vọng có thể có cách thay đổi tình hình.

Ngay lúc đó,dưới sự chỉ dẫn của Mã Tiểu Linh, mang theo một thùng thuốc, đi gấp về hướng nhà ông cụ kia.

Ban đầu, Mã Tiểu Linh muốn kéo cả An Tiếu Trúc đi cùng, nhưng chuyến này lại có cả Diệp Thanh ở đó, An Tiếu Trúc dù bất luận thế nào cũng không muốn, chỉ trợn mắt nhìn Diệp Thanh một cái, rồi giậm chân quay người đi, vào trong lều viết bài.

Lí Tiểu Miêu nhìn Mã Tiểu Linh một cái, cũng không ham đi làm cái bóng, nên cũng khóe léo từ chối.

Hà Phẩm Dật nhìn thấy hai người gia nhập một đội, chồng khởi vợ xướng, trong lòng càng thêm bực tức, ánh mắt càng thêm uất hận.

Chị Tiểu Linh, làm sao mà con bé ngạo mạn đó làm được?

Trên đường, Diệp Thanh mười phần hiếu kỳ hỏi. Dựa vào tính cách của An Tiếu Trúc, thật là làm người khác khó mà tưởng tượng, cô ấy làm thế nào mà có thể chung sống cùng với những người dân thôn quê này.

Mã Tiểu Linh đã nhìn nhầm cô ấy, liền cười và nói:

- Cậu đừng cứ mở miệng ra là con “bé ngạo mạn đó” “con bé ngạo mạn kia”, gọi là “con bé ngạo mạn” khó nghe lắm! Cũng chẳng trách người ta khó chịu với cậu! Kỳ thực cái cô bé An Tiếu Trúc này bản chất cũng không phải là xấu, ừ , tôi đồng ý, cái tính tiểu thư khó chịu của cô ấy. Nhưng mà, cậu nên biết, trong hai cái vali của cô ấy, ngoài mấy bộ quần áo để thay giặt ra, bên trong còn xếp đây đồ ăn, bánh kẹo, sách vở, và cả quần áo cũ nữa đấy!

- Vậy thì sao chứ?

Diệp Thanh hỏi lại.

- Cậu ngốc à! Cô ấy mang mấy đồ đó đến đây, tất nhiền là để làm quà tặng cho những cậu bạn nhỏ ở vùng núi này rồi chứ còn làm gì.

Mã Tiểu Linh nói một cách tâm phục.

Lần này, Diệp Thanh đần ra:

- Thật hay giả vậy? con bé này lại còn tốt như vậy sao?

- Vậy đấy, bình thường tính cách của cô ấy ngạo mạn chắc cũng chỉ là đối với bọn đàn ông ngốc ngếch các cậu thôi nhỉ, còn đối với trẻ em , cô ấy giống như người chị cả trong nhà vậy! Cậu nghĩ xem, vừa có quà vừa lễ phép, người ta có thể không nhiệt tình với cô ấy sao?

- Tôi không tin!

Diệp Thanh cứng đầu nói

- Chẹp, tin hay không tùy cậu, dù sao thì sự thực cũng bày ra trước mặt!

Mã Tiểu Linh chỉ vào gốc cây hoặc bên hồ nơi mà nhưng đứa trẻ chơi đùa, Diệp Thanh liền nhìn theo, trong tay của chúng đúng là cầm những gói kẹo sôcla đẹp đẽ, hoặc là những cái bánh quy nhập khẩu, dựa vào điều kiện của vùng núi này mà nói, bình thường thì tuyệt đối không có thể được ăn những lại bánh kẹo cao cấp như vậy được.

Lại tiếp tục đi tầm năm phút, hai người đã đến trước một cái nhà thấp lè tè, Mạc Gia Cốc một bà mẹ góa con côi ở đây một mình, căn nhà không to, nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng, chỉ có điều ánh sáng hơi tối một chút, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh vừa bước vào trong, quả thật đều không nhìn rõ cảnh vật bên trong, phải đến một lúc mới từ từ quen dần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.