- Đúng, chính là phẫu thuật khớp xương!
La Văm Nam, nói chắc như đinh đóng cột.
- Bệnh tình của bác Trương hiện giờ tương đối nghiêm trọng, buộc phải tiến hành phẫu thuật khớp xương, nếu không cứ tiếp tục thể này thì sợ sau này đến sinh hoạt cũng không thể tự mình làm được!
- Vậy nếu làm phẫu thuật thì cần làm phẫu thuật như thế nào? Bình phục thì kết quả như thế nào?
Hà Tố Khiết sắc mặt đầy do dự hỏi.
La Văn Nam nói:
- khớp xương của Bác Trương bị tổn thương vô cùng nhiều , có đến bảy tám chỗ cần phải mổ, những bác sĩ bình thường khác sợ không có đủ khả năng!
Vừa nói đoạn vừa liếc nhìn Diệp Thanh, sau đó chuyển qua tiếp tục đối thoại với Hà Tố Khiết:
- Nếu có tôi đến mổ thì hiệu quả tuyệt đối đảm bảo! Ít nhất cũng có thể giúp bác Trương dùng trượng hoặc các dụng cụ trợ giúp khác từ từ đi lại. Còn đối với những chỗ bị tổn thương tương đối nghiêm trọng như ngón tay, cổ chân thì tôi đề nghị cắt bỏ màng hoạt dịch, còn đối với những chỗ dị hình rõ ràng nhất thì, như xương bánh chè ở bên phải thì nên tiến hành phẫu thuật làm thẳng luôn, còn những khớp bị hỏng ,cứng như ở khửu tay trái và đầu gối bên trái thì làm phẫu thuật chỉnh hình khớp xương, hoặc thay thế bằng khớp nhân tạo, đối với khớp phụ trọng thì tiến hành phẫu thuật tái sinh khớp xương!
La Văn Nam lấy ảnh X quang , chỉ chỉ trỏ trỏ, nói liên hồi nước bọt bay như mưa, thuộc như lòng bàn tay, nói hồi như vẻ đắc ý, nhưng người nghe , đặc biệt là người bệnh thì tầm tình như xuống dốc không phạnh, lạc lái vạn trượng!
Trầm ngâm hồi lâu, Hà Tố Khiết mới hoàn hồn lại, thều thào nói:
- Cái này, để tôi và ông Trương lại suy nghĩ đã.
Bà ấy kết hôn với Trương Kim Thụ mười năm nay làm sao mà lại không hiểu được tính cách của ông ấy, mặc dù tuổi cao, nhưng biến ông ấy mới năm mươi tuổi đã thành một “phế nhân” phải cần đến cây trượng mới có thể đi lại một cách miễn cưỡng được thì ông ấy chịu thế nào được? Còn không bằng chết đi cho xong!
Điền Vĩ Vĩ liền khuyên:
- Bác Trương, bác Hà, cái này còn có gì để suy nghĩ nữa chứ, có thể dùng trượng để đi lại vẫn hơn là năm tháng nằm trên giường chịu bệnh tật giày vò chứ ạ! Lại nói bác sĩ La là y thuật cao minh, luôn chuyên gia một chọi một, đến anh ta cũng chỉ làm được đến đây thì những người khác càng không cần phải nói nữa!
Câu nói đó vừa dứt như nhắc nhở Hà Tố Khiết nhớ ra vẫn còn một cậu bác sĩ ngồi ở một góc nhỏ kia, vội vàng vẫy tay hướng về phía Diệp Thanh, vẻ mặt xin lỗi nói:
- Cậu thấy đấy tôi đoảng thật, nãy giờ chỉ chú ý đến bệnh tình ông nhà quên mất cậu, Tiểu Diệp à, phiền cậu đến xem bệnh cho bác Trương cái được không?
- Được thôi!
Diệp Thanh thoải mái đồng ý, tiến đến bên giường.
Điền Vĩ Vĩ nay lập tức không vui, chấp nhặt nói:
- Một bác sĩ thực tập như anh ta thì có thể khám được bệnh gì cơ chứ, theo như quy định của chính phủ thì, bác sĩ thực tập đâu có tư cách khám bệnh và viết đơn thuốc đâu!
Diệp Thanh bỏ mặc không thèm nhìn hắn, cười nói:
- Thật là không phải, mấy hôm trước tôi được thăng chức lên bác sĩ trụ viện rồi!
Sau đó không thèm để ý đến hắn , đi đến bên giường Trương Kim Thụ.
LA Văn Nam chỉ đành hậm hực nhường chỗ cho Diệp Thanh, ánh mắt hắn khó chịu, lườm lườm Diệp Thanh suy đoán:
- Được! Để xem cái thằng bác sĩ trụ viện quèn như mày có ba đầu sáu tay đi nữa cũng xem có nghĩ ra được cách gì hay hơn không? Nếu mà nhắm mắt viết đơn bừa bãi, lừa người lấy tiền, thì không có qua được đôi mắt này đâu!
LA Văn Nam biết, bất luận là trung y hay tây y thì trước mắt cũng không có biện pháp nào triệt để đối với bệnh viêm phong thấp khớp xương, cái phương pháp phẫu thuật ngoại khoa mà của anh ta tuy rằng nghe có vẻ hơi thô bạo nhưng trên thực tế đây là lựa trọn thích hợp nhất, đặc biệt là bệnh nhân đã vào thời kỳ cuối!
- Bác Trương , tôi là bên trung y, chú trọng đến vọng văn vấn thiết, muốn xem mạch cho bác trước có được không?
Diệp Thanh nõi rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ, phong thái ung dung, mỉm cười ngồi xuống vô cùng lịch sự hỏi.
- Được!
Trương Kim Thụ, không từ trối, điềm đạm trả lời một tiếng, rồi đưa tay ra.
Trời ạ, đôi tay gì thế này! Vừa rồi Trương Kim Thụ cố ý giấu vào trong, không có thấy, bây giờ mới đưa ra, lập tức làm Diệp Thanh giật nảy mình, bên trên thấy rất nhiều ngón tay bị viêm khớp nghiêm trọng, đều dị hình hết cả, lại thêm bệnh nhân trường kỳ lằm trên giường bệnh nên thân thể gầy gò, như da bọc xương vậy, quả thật làm cho ai thấy cũng ghê người!
Diệp Thanh lúc đó có nảy sinh chút thương tâm trong lòng, nhẹ nhàng đưa tay ra, nhấc lên. Xem mạch một lúc, bắt đầu kiểm tra đến các triệu chứng, tuy rằng anh ấy ngạc nhiên là bệnh tình của bệnh nhân có vẻ nghiêm trọng hơn trong tưởng của bản thân nhưng ung dung thong thả, trên mặt không mất đi nụ cười.
Điến Vĩ Vĩ không nhịn được, nụ cười của hắn như có kim vậy, ghen tỵ hỏi:
- Anh kiểm tra lâu thế rồi, cuối cùng là có cách gì không?
Phạm Kiến Quân hắng giọng đoạn thì thầm nói nhỏ, trên mặt vẻ khinh bỉ:
- Hắn thì có cách gì hay, bọn lang băm đúng là biết giả bộ, hứ, đê tiện!
Mắt La Văn Nam như ánh lên, vẻ mặt như cười như không, chăm chú quan sát, cũng không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Đến lúc này , Hà Tố Khiết nghe ra rồi, biết quan hệ giữa hai người này cũng không có tốt đẹp gì, nhưng mà bà ấy không không có tư tưởng gì để đi lo chuyện của bọn trẻ, trong lòng bầ ấy hiện chỉ có mỗi người bạn đời của mình.
Lại qua một phút nữa, Diệu Thanh lại thu tay ngồi xuống.
- Thế nào? Tiểu Diệp?
Nhìn cái thằng nhỏ nhiều phần có phong thái của một vị đại sư, Hà Tố Khiết ôm một chút hị vọng mong manh lo lắng hỏi.
Diệp Thanh trả lời:
- Các khớp cương của bác Trương đã bị dị hình rõ ràng ở nhiều chỗ, cái này là khớp xương trường kì phát tác gây đau đớn, sau đó trở lên cứng hẳn, sự hoạt động của các khớp xương bị thu hẹp lại, đã bước vào giai đoạn cuối của loại bệnh viêm phong thấp khớp xương...
Chưa nói hết câu, Điền Vĩ Vĩ liền nhảy vào họng luôn:
- Anh nói thế không phải là phí lời sao? Vừa rồi chẳng phải bác sĩ La đều đã nói hết rồi sao!
Phạm Kiến Quân bĩu môi nói:
- Chỉ biết thu nhặt lời người khác, không có sáng kiến gì cả!
La Văn Nam mặc dù không nói gì nhưng cũng nhếch mép cười, âm thầm có một chút khinh miệt.
Diệp Thanh không thèm để ý đến hắn, mà tiếp tục nói:
-Bác Trương sắc mặt nhợt nhạt, chất lưỡi nhạt, rêu lưỡi mỏng trắng, mạch trầm nhỏ yếu, bình thường chắc chóng mặt ù tai, có toát mồ hôi chút ít, nhức lưng mỏi gối, tiểu tiện thường trong nhiều và cùng với các triệu chứng khác.
Hà Tố Khiết gật đầu liên tục, đoạn nói:
- Đúng đúng đúng, Tiểu Diệp à, cậu nói đúng quá tất cả các triểu chứng trên đều có!
- Há ! Cứ làm ra vẻ! Mấy cái triệu chứng đó chắc trong sách đều có ghi hết cả chứ gì?
Điền Vĩ Vĩ cười giễu cợt.
Diệp Thanh tiếp tục nói:
- Cái này là khí của thận dương bị xuy, cơ bệnh là do phần dương trong cơ thể xuy kiệt, hoặctiếp xúc hàn thấp lâu dài, hoặc bệnh lâu ngày nên âm dương đều tổn thất. Thận dương hư tổn, chức năng phong tàng bị mất, nên dẫn đến đau lưng mỏi gối, nước tiểu thanh trường, chóng mặt ù tai. Dương khí khuy tổn, nên dẫn đến tự da mồ hôi!
- Vậy phải chữa thế nào đây?
Hà Tố Khiết hỏi với vẻ mặt đầy hi vọng. Cái cậu này có thực lực, nhìn người ta nói đâu vào đấy, đáng tin cậy hơn nhiều, không có như cái bác sĩ La kia , chưa đâu vào đâu đã đòi cắt khớp xương của người ta rồi!
Đến lúc này thì Điền Vĩ Vĩ và Phạm Kiến Quân không dám chõ mồm vào nữa, không phải vì cái gì khác mà là vì không hiểu Diệp Thanh đang nói những cái gì.
- Ngoài những chứng trên ra, Bác Trương còn có nhiều biến chứng bệnh khác nữa
Diệp Thanh vẫn chưa lập tức trả lời câu hỏi của Hà Tố Khiết, mà lại tiếp tục giới thiệu.
- Phổi của bác ấy đã có hình thành những tổn thương, tràn dịch màng phổi mãn tính, còn có một chút triệu chứng của bệnh phổi mô kẽ xơ cứng bì toàn thân, nhưng mà xung quanh những bệnh biến đó có tích tụ các tuyến dịch tế bào lympho, hình thành lên kháng thể.
Vừa dứt lời, không chỉ có Hà Tố Khiết ngẩn người ra mà đến cả, bác sĩ La Văn Nam, chuyên gia về tây y cũng há hốc mồm, nghẹn cổ cứng lưỡi:
- Phổi bị tổn thương làm sao mà hắn lại nhìn ra được vừa rồi mình có xem qua bệnh sử, trong đó đúng là có ghi, nhưng chỉ tiện tay lật ra nhìn lướt qua, vừa rồi cũng không hề có nói ra, chẳng lẽ hắn có khả năng nhìn xuyên thấu sao?