[Dịch] Thần Y

Chương 647 : Chương 647




Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 647: Diệp Thanh đã đến.

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

- Hừ ! mấy thằng cha chúng mày, con trai tao chết cả rồi, chúng mày không nghĩ đến báo thù, chỉ toàn nghĩ đến bọn đàn bà của chúng nó!

Một người đàn ông da đen được gọi là tù trưởng tức giận ghê ghớm, nhẹ quát một tiếng.

Vị tù trưởng này người trần như nhộng, vóc người to lớn vạm vỡ, cơ thịt rắn chắc, tóc tai rối bời, tựa như con sư tử, nhìn không thì không biết bao nhiêu tuổi, nhưng nghe giọng nói, lại lộ ra vẻ già nua, rõ ràng tuổi cũng khá cao rồi, tay cầm một chiếc cương xoa ba cổ sáng loáng, vừa nhọn vừa sáng vừa sắc, ước chừng phải cao hơn người đến hai lần, dựng đứng trong mưa, tựa như thứ vũ khí ma thần!

Đây chính là vị tù trưởng của tộc Cách lôi bác lần trước dẫn quân đến đánh bộ lạc Khắc Lỗ, được mệnh danh là “Liệp sư giả” (kẻ săn sư tử) – Méng Botto!

Người này vốn tính nóng nảy, nhưng lúc này cũng phải cố nhịn, nhỏ giọng quở trách, rõ rằng là sợ người của đội trị liệu nghe thấy, rút dây động rừng.

Những người còn lại tức khắc không dám hé răng nửa lời nữa, có thế mới thấy được uy lực của Méng Botto lớn thế nào!

- Chuẩn bị tinh thần đánh nhau 20 phút cho tao, lúc nữa, tao ra lệnh một tiếng, chúng mày phải nhất tề toàn bộ xông lên liều chết cho tao!

Méng Botto cầm cây cương vung một cái, liền tiếp tục dẫn theo toán thuộc hạ tiến lên phía trước, giống như một bầy sư tử đang săn mồi, trước tiên lén lút tiếp cận đối phương, sau đó mới đột nhiên xông lên, giết cho con mồi trở tay không kịp.

Những người này quả nhiên là bộ lạc sinh sống trong rừng núi đã lâu, kỹ thuật ẩn núp săn mồi thuộc hạng nhất, thậm chí lúc tiếp cận chỉ còn cách hơn ba mươi mét nữa, các chiến sĩ trực canh của đội chữa bệnh còn chưa phát giác ra!

Đương nhiên, điều này cũng là do đủ loại nguyên nhân khác như mưa lớn, tiếng mưa tầm tã, tầm nhìn không rõ...

- Triệu ca, sao em cảm thấy là lạ thế nào ý, hình như có kẻ đang trong bóng đêm âm thầm theo dõi chúng ta!

Một cậu chiến sỹ trực ban tay ôm súng, vành tai động động, nhìn khắp bốn phía, không nhìn thấy cái gì, liền cúi xuống gọi một anh chiến sỹ kinh nghiệm phong phú tỉnh dậy, nhỏ giọng nói.

- Làm gì có người chứ, cứ cho là có, phỏng chừng chú cũng chỉ là mấy con dã thú, động vật, nếu có đến, cậu nổ súng bắn chết nó là được rồi, còn có thể giúp thức ăn của đội trị liệu được cải thiện một chút đấy!

Vị chiến sĩ đó đang ngủ ngon, có điều vẫn bò dậy đi xem xét một chút, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, liền vỗ vỗ vào bả vai cậu chiến sỹ kia nhỏ tiếng nói, ý bảo cậu ta không cần quá căng thẳng.

- vâng!

Cậu chiến sỹ kia gật gật đầu, tiếp tục ca trực.

Chẳng được bao lâu, thứ âm thanh sột soạt lại vang lên, cậu chiến sỹ này liền thò đầu ra ngoài, súng lên đạn sẵn, xem xét tỷ mỷ, mặc dù, có khả năng là thú dữ, nhưng kể cả thú dữ cũng phiền phức rồi đây, chẳng may làm người bị thương thì hỏng bét, đặc biệt là, ở đây có loại trăn núi, nếu thực sự xuất hiện loại trăn điên khùng như trong phim, có rất nhiều rất nhiều rắn bò lăn loạn bậy, có một mình mình thì thực không ứng phó kịp!

Đúng lúc này, sét đánh một tiếng vang rội, trên trời một ánh điện xẹt ngang, dường như cả không gian đều bị xé rách, trong nháy mắt,cả ngọn núi Mãng xà sáng như ban ngày!

Một cậu chiến sĩ mắt tinh, liền nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ chấn động trong đời người! chỉ thấy, trong rừng, nhan nhản một lũ ác quỷ, dáng bộ kỳ quái đang lần mò đến!

Cậu chiến sĩ giật mình, lập tức liền phản ứng kịp thời, không phải quỷ, cũng không phải yêu quái trên núi, mà là người! là có người mai phục nơi đây!

- Ai đó?!

Cậu chiến sĩ bắn vào không trung mấy phát súng, đồng thời quát lớn.

Tức khắc, những người trên xe đều giật mình tỉnh giấc, đám “ác quỷ” đó biết hành tung bại lộ, cũng nhao nhao hô quát, hét lên, nhảy nhót kỳ lạ, cầm đủ các loại vũ khí, liều chết xông lên!

Cậu chiến sỹ đó bắn phát súng đầu tiên, một chuỗi liên tiếp các viên dạn được bắn ra, khiến cho những giọt mưa trong không trung đều biến thành sương mù, lập tức giết chết tận mấy kẻ xông lên trước tiên.

- Bắn cho ta, chết tất bất luận tội!

Nhiễm Vân Phi lúc này cũng bừng tỉnh dậy, quơ luôn cây súng của mình, lớn tiếng ra lệnh, là người thứ hai bắt đầu bắn giết!

Vốn dĩ, anh bình thường nghiêm cấm xảy ra xung đột vũ trang với người dân bản xứ, không phải là vạn bất đắc dĩ thì không được nổ súng, nhưng lúc này, gặp phải phục kích, cửa ải sống còn, mà những người này lại hoàn quàn không nói lý, Nhiễm Vân Phi đương nhiên không nhân từ mà nương tay, bảo vệ sự an toàn của đội chữa trị là trách nhiệm quan trọng nhất của anh trong cuộc hành trình lần này, về phần mấy cái hậu quả đại loại như dẫn đến sự tranh cãi quốc tế, quả thực là chuyện nực cười!

Hơn mười ngọn lửa phụt lên, cần như ngay tức khắc đã đánh gục bảy tám mươi tên thổ dân, những tên khác vẫn dũng mãnh như cũ không sợ chết, chỉ có điều thứ vũ khí cổ hủ của bọn họ, cùng lắm cũng chỉ mấy thứ cung tiễn, thổi tiễn, đá vân vân, lực sát thương đối với các chiến sĩ đặc chủng là vô cùng nhỏ, đội chữa trị Hoa Hạ gần như không có bất kỳ thương vong nào!

Méng Botto lại cầm chiếc cương khua khoắng, gầm lên giận dữ liên hồi, ngay cả người dũng mãnh vô song là hắn, được mệnh danh là “Liệp sư giả” đến lúc này cũng không xông lên nổi, trên đùi bị trúng liền mấy viên đạn, máu tươi chảy ròng ròng, có điều, người này thực sự rất dũng mãnh gan dạ, tựa như không có chuyện gì xảy ra, hô gọi thuộc hạ, liền lui vào trong cánh rừng!

Cuộc chiến kết thúc! À, không, phải nói là tạm dừng! bởi vì bọn da đen đó không hoàn toàn thối lui, ngược lại lại chiếm được vị trí thuận lợi, rình đội chữa trị như hổ rình mồi!

- Đoàn trưởng, làm thế nào bây giờ?

Một cậu chiến sĩ hỏi Nhiễm Vân Phi.

- Đứng tại chỗ đợi lệnh, coi chừng cảnh giới!

Nhiễm Vân Phi nói, lúc này, tóm lại vẫn không thể chủ động xuất kích, giết chết hết những người đó, vừa nãy chỉ phóng hỏa lực, với thỉnh thoảng có những tia điện xé vỡ không trung, anh đã nhìn thấy rõ, đối phương ước chừng phải có đến năm sáu trăm người, giết hại nhiều người như vậy, anh có chút áp lực tâm lý, hơn nữa, hao phí đạn dược nhiều, bọn họ chủ yếu mang theo thực phẩm và thuốc men,đạn dược chỉ là thứ yếu.

Vả lại, nhiệm vụ của họ chủ yếu là bảo vệ sự an toàn của các thành viên trong đội trị liệu, dưới tình huống này, phòng thủ là lựa chọn tốt nhất.

Cầm cự được chốc lát, đột nhiên liền nghe thấy hai tiếng ầm ầm vang lớn, Nhiễm Vân Phi soi đèn pha đi xem, ngay lập tức chửi ẩm lên!

Hóa ra, bọn thổ dân đó đã chặt đứt hai cây gỗ lớn, chắn ngang giữa đường, con đường này vốn nhỏ hẹp, miễn cưỡng lắm mới cho xe đi qua được, bị cây chắn như vậy, đương nhiên muốn lái về phía trước là không thể được!

Ngay sau lại nghe thấy hai tiếng vang lớn truyền đến từ phía còn lại, Nhiễm Vân Phi không cần nhìn cũng biết, lũ chuột chũi đáng chết kia chặn đứng đường đến của bọn họ!

Trong đội chữa trị, người nào người nấy lo lắng không ngừng.

- Bọn da đen này rốt cuộc là muốn làm gì chứ? Tự hỏi chúng ta chắc không đắc tội với bọn chúng chứ nhỉ!

- Đúng mà, chúng ta không những không đắc tội, chúng ta còn đến chữa bệnh cho bộ tộc Khắc lỗ, có cái kiểu dùng oán báo ân thế này sao?

- Có phải là vì chúng ta không đến bộ lạc của bọn họ không? Thế nên mới chọc giận đám người này?

- Nhìn dáng điệu này không giống, ý, mấy ông xem, đối phương đang hét gọi đấy! Tiến sĩ Triệu, bọn họ rốt cuộc là đang hét cái gì đấy?

Triệu Tiểu Tinh nghiêng nghiêng đầu cẩn thận nghe ngóng một hồi, sắc mặt có chút khó coi và buồn bực:

- Người này hình như đang nói, lũ Hoa Hạ đáng chết, chúng mày giết chết con trai tao, tao cho chúng mày chết không có chỗ chôn! Chúng mày cứ ở đây mà chờ chết đi!

Sau đó, liền nói lại những lời này với Nhiễm Vân Phi, cả Cát Liên Khôi và giáo sư Hồng.

Nhiễm Vân Phi nghĩ ngẫm một chút, liền lập tức giật mình, hơn phân nửa chắc là cái thằng phạm nhân cưỡng hiếp bị giết chết ở bộ lạc Khắc Lỗ! Phụ thân của đối phương dẫn người tới báo thù!

Xem ra, việc này không thể hành thiện được rồi!

Cát Liên Khôi nói:

- Bọn họ chặn hết cả đường trước đường sau, chình là muốn vây khốn chúng ta! Không có xe, dược phẩm và thực phẩm, chuyến chữa bệnh từ thiện lần này của chúng ta sẽ khó khăn trùng trùng!

Giáo sư Hồng nói:

- Điều đáng lo nhất nhất là, chẳng may mưa tạnh rồi, tôi sợ chúng sẽ dùng hỏa công!

Vừa nói dứt câu, tất cả đều lạnh người, phải biết, năm đó Tư Mã Ý chính là như thế này mà suýt chút nữa bị Gia Cát Lượng dùng lửa thiêu chết!

Chính lúc đương thương lượng, bọn da đen đó lại phát động lần công kích thứ hai, kỳ quái bọn họ lần này nhất tề bỏ hết những vũ khí cổ hủ, chỉ toàn cầm đá!

Lực lượng của lũ da đen này cực lớn, tựa như đại tinh binh, lúc nhảy nhót, từng hòn từng hòn đá được ném lại, nhất thời, giống hệt như trận mưa đá!

Mui xe bị ném kêu bùm bụp không ngớt, những tấm kính thủy tinh ở buồng lái đương nhiên bị đập vỡ hết, rất nhiều bác sỹ, y tá và cả tài xế, đều bị thương!

Các chiến sỹ giận dữ, mặc kệ bị ném đá cũng liều mạng nhảy xuống xe, anh dũng xung phong xông lên phía trước, “đát đát đát đát”, “đát đát đát” bắt quét điên cuồng, đáng tiếc trong đêm đen, bắn cũng bằng không , hơn nữa đối phương còn có cây cối che chắn, tảng đá lớn làm công sự, lực sát thương cực kỳ có hạn, nhưng ngay cả như thế, hỏa lực hùng mạnh cũng vẫn bắn gục năm sáu mươi mạng người của đối phương!

Bọn người da đen không chịu nổi loại mưa đạn kiểu này, lần nữa lui vào trong rừng!

Các chiến sỹ không dám đuổi theo quá xa, đành phải thu quân, chẳng may trúng phải kế “điệu hổ ly sơn” của đối phương thì hỏng bét, tuy rằng bọn thổ dân này chưa chắc đã từng nghe qua loại kế sách này, nhưng có những lúc, chưa nghe qua không có nghĩa là không biết vận dụng, cái gọi là “thật tiễn xuất chân tri” (thông qua thực tiễn mà có được những hiểu biết chính xác), từ việc bình thường đi săn bắn, cũng có khả năng luyện tập được!

Hai bên lại lần nữa lâm vào thế giằng co.

- Bọn thổ dân này, quá dã man rồi!

- Chỉ độc dựa cái thái độ này của bọn chúng thôi, chúng ta không thèm chữa bệnh cho chúng nữa, tôi không tin, bộ lạc bọn họ không bị lây nhiễm ôn dịch!

Vài cô y tá vừa diệt trùng vết thương rồi tiến hành băng bó cho những người bị thương, vừa oán hận nói.

- Ôi, nếu đội trưởng Diệp Thanh có ở đây thì tốt rồi, hình như, không có vấn đề nào mà anh ấy không giải quyết được.

- Tôi nói nhé con bé này, cô sắp thành thân tín của Diệp đội trưởng rồi đấy, cả ngày từ sáng tới tối, chắc phải có bảy tám lần là hồn phách bay biến đi đâu ý nhỉ!

- Nói cái gì thế, người ta vốn dĩ đã là fan hâm mộ của anh ấy rồi biết không hả!

Cô y tá đó thẹn thùng nói.

- Nghe nói Diệp đội trưởng đi cứu nữ nhân của cậu ấy rồi, không biết tình hình bây giờ ra sao nữa!

- Chắc là vẫn chưa tìm thấy, nếu tìm thấy rồi, Diệp đội trưởng nhất định sẽ về ngay! Ôi, đáng tiếc là người đã có bạn gái rồi, không biết nữ nhân của cậu ấy trông thế nào, xinh hay không xinh!

.....

Còn Diệp Thanh lúc này, đang ở trên không trung của vùng rừng núi này, trong chiếc tiểu phi thuyền.

Thông qua màn hình theo dõi và truyền tin trên tiểu phi thuyền, ba người Diệp Thanh đã quan sát được trận chiến phát sinh vừa nãy rõ mồn một, có điều, lúc này lại không tiện hạ cánh xuống.

Ban đầu, bọn họ định lén lút tìm chỗ nào không có người, ra khỏi phi thuyền, rồi mới đi bộ đến, bây giờ đương nhiên không được nữa rồi, bí mật của phi thuyền, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc có thể biết, nhưng những người khác của đội chữa trị, kể cả mấy người có giao tình tốt như Nhiễm Vân Phi, Triệu Tiểu Tinh, Diệp Thanh cũng không định để cho họ biết.

Suy cho cùng, bí mật là bí mật, giống Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, bởi vì thể xác và tinh thần đều giao hết cho bản thân, đến cả thứ quan hệ thân mật đến mức cực hạn cũng đã phát sinh rồi, hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của bản thân đối với các cô, nên Diệp Thanh mới yên tâm!

- Làm thế nào bây giờ, Diệp Thanh? Anh có cách nào lui địch không?

Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc đều nhìn về phía người đàn ông của mình.

Con mắt Diệp Thanh hơi chuyển, tức khắc liền nghĩ ra cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.