[Dịch] Thần Y

Chương 641 : Chương 641




Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 641: Cần mấy chiêu để đánh ngã thằng này!

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

- Diệp Thanh, thằng cha bên kia hình như có ý xấu với chúng ta, cứ liếc sang bên này suốt!

Mã Tiểu Linh khẽ chau mày lại, mím mím đôi môi hồng mềm mại, nói.

Quán rượu nhỏ thế này, tuy rằng rất tối và ồn ào, nhưng hai bên lại chẳng cách xa nhau chưa được mấy mét, Mã Tiểu Linh lại ngồi đối diện với thằng cha đó, đương nhiên là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ, không khỏi lo lắng nói.

- Haha, chắc thế!

Diệp Thanh cười nhạt gật gật đầu, không thèm để ý, đến Mã Tiểu Linh còn phát hiện ra, hắn đương nhiên sớm đã phát hiện ra rồi! thậm chí, cả đoạn hội thoại của mấy người đó hắn còn nghe thấy một cách rõ ràng, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần kinh ngạc!

Vương tướng quân nước Hoa Hạ? ủy thác cho phụ thân của người này giết mình? Ông ta là ai? Vương Hữu Sơn sao? Đúng rồi, nhất định là người này, thật không ngờ đấy, đường đường là thượng tướng Hoa Hạ, không ngờ lại cấu kết với bọn quân phiệt châu Phi! Có điều, việc chính trị thì cũng chẳng có gì là!

Mã Tiểu Linh liền cười nhẹ, cô biết tên tiểu tử này bình thường với nét mặt này thì nhất định mười phần nắm chắc chín là có thể ăn được đối phương rồi!

Sau đó, ba người đương nói chuyện, liền thấy gã đàn ông tên là Tắc Mông say lướt khướt, nghiêng ngả lảo đảo bước tới!

- Cút ngay còn cản đường ông đây, ông nhét mày vào cống thoát nước đấy!

Gã đàn ông da đen tên Tắc Mông chợt đâm phải một cậu phục vụ, cậu phục vụ đó biết bọn người này không dễ chọc giận, trên người đứa nào cũng có súng, liền vội vàng nói xin lỗi, có điều vẫn còn bị Tắc Mông giáng cho một quyền, bị đánh tới mức bay cả ra ngoài, những người xung quanh cũng vội tránh ra, không dám đứng quá gần hắn!

Tắc Mông cười hì hì, lập tức đi về phía bàn của mấy người Diệp Thanh!

- Giỏi lắm, giống hệt trâu rừng, một quyền mà đã đánh bay một người cơ đấy! Diệp Thanh, anh có được không đó, có thể đối phó với đối phương không!

An Tiếu Trúc cười nói, dưới gầm bàn, lại thò tay véo hắn, rất rõ ràng, cô không lo lắng chút nào cả, chỉ cố ý dùng ngôn ngữ nói đểu Diệp Thanh mà thôi!

- Đừng bao giờ coi thường anh đây, anh được hay không được, chẳng nhẽ em còn không biết sao?

Diệp Thanh bắt được nhu đề của cô, tận dụng cơ hội sờ mó một chút.

An Tiếu Trúc tức khắc thẹn thùng, tránh né, lại không khỏi nhớ lại sự dũng mãnh của Diệp Thanh, cô tuy rằng mới cùng Diệp Thanh trải qua hai lần mây mưa gió lượn, hơn nữa lần đầu tiên còn bị cưỡng chế làm chuyện đó, nhưng đối với năng lực của Diệp Thanh đương nhiên không hề có chút nghi ngờ, thằng cha xấu xa này, nếu hắn mà còn không được, phỏng chừng trên thế giới này chẳng có đàn ông nữa rồi!

Gã da đen cường tráng tên Tắc Mông say bí tỉ bước lại gần, gần như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã ập xuống, song, Diệp Thanh biết, tên này là đang giả vờ! Lúc trước khi nói về bí mật đó còn vô cùng tỉnh táo cơ! Xem ra, tên thanh niên tráng kiện này là chơi bài cẩn thận đây mà!

Lúc vẫn còn cách ước chừng hai mét nữa, Tần Cầm liền dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức, hai gã vệ sỹ ngồi bên bàn bên cạnh liền lắc mình mà ra, một trái một phải ép sát lấy Tắc Mông, hạ giọng nói:

- Tiên sinh, ngài uống say rồi, đi nhầm chỗ rồi đó!

Góc này chỉ có bàn của mấy người Diệp Thanh, bên cạnh còn có một cái cột, vị trí khá kín đáo,được trời ưu đãi, mục đích của tên này rõ ràng như vậy, Tần Cầm làm sao mà không biết.

Theo như cô thấy, gã da đen thô lỗ này nhất định là vì Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc mà đến, haizzz, mỹ nữ đúng là mỹ nữ, ngay cả trong quán bar của người da đen, cũng vẫn như ánh trăng sáng thu hút bao nhiêu đàn ông!

Trên thực tế cũng đúng là như thế, nếu không phải An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh hấp dẫn sự chú ý của mấy tên da đen này trước tiên, Diệp Thanh còn chưa chắc đã bị chúng phát hiện!

Tần Cầm hoàn toàn không biết, kỳ thực, cô trong mắt tên thiếu gia da đen kia, lại càng có vẻ thành thục thướt tha!

- Đi nhầm cái gì chứ, cút hết cho tao!

Tắc Mông say bét nhè, miệng phụt ra đầy mùi rượu, tiếng nói lè nhè ong ong như tê giác!

Hai gã vệ sĩ thấy hắn chẳng thèm đút vào tai, liếc nhau một cái, ánh mắt cùng lúc lóe lên! Sau đó, một người liền sử dụng thuật thắt cổ của Judo, khóa chặt lấy động mạch và khí quản của đối phương, còn một người lại dùng một kỹ thuật phản khớp xương mang phong cách cứng rắn của thái quyền, bẻ gãy xương đối phương!

- Bịch , bịch

Nào ngờ, hai âm thanh trầm đục cơ hồ vang lên cùng một lúc! Hai gã vệ sỹ tấn công người ta trước, không ngờ lại bị người ta đá thẳng ra ngoài, giống hệt một con tê giác da xoăn xeo vạm vỡ, lắc mình làm bay hai con rận trên người vậy!

Sắc mặt Tần Cầm biến đổi ngay tức khắc! Cô trong lòng kinh hãi, phải biết, hai vị vệ sỹ đó đều là những tay đánh cao thủ mà tập toàn Lao Lạp Nhã Tư tuyển mộ được, một người là người Nhật bản, Judo đai đen ngũ đẳng, người còn lại lại là một quyền thủ Thái Lan, cao siêu Thái Quyền và rất nhiều quyền pháp của hơn mười nước xung quanh, bởi thế mới dùng kỹ thuât cắt khớp xương mang phong cách Thái quyền, cài gọi là nhiều loại vũ khí dung hòa thành một lò!

Không ngờ được, hai người đồng thời ra tay ngay, mà cả một lông tơ của tên thanh niên cường tráng này cũng không động vào được, đã bị đánh bay ra ngoài rôi!

Tần Cầm ngay lập tức biết được, tên da đen này là ai!

- Là một cao thủ bác đấu có tiếng ở Bangka, cũng là một viên mãnh tướng dưới tay của tư lệnh Mikhail!

Tần Cầm nói với Diệp Thanh vừa bước đên cạnh cô.

- Mikhail tư lệnh và tập đoàn của các người có quan hệ gì?

Diệp Thanh hỏi.

- Về cơ bản không có quan hệ gì hết, chúng tôi chỉ ủng hộ Tháp Mong tư lệnh!

Tần Cầm nói, kỳ thực tập đoàn Lao Lạp Nhã Tư cũng từng muốn ủng hộ ông tư lệnh Mikhail này, chỉ có điều người này kiêu ngạo hống hách, vô cùng ngông cuồng, Thích Nguyệt Nhã không thích nên không có liên lạc gì thêm với người này nữa!

- Không có quan hệ gì thì tốt!

Diệp Thanh cười lạnh một tiếng, tiến lên trên một bước, bảo vệ Tần Cầm ở phía sau, còn An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh lại trốn trong góc đợi xem kịch hay!

- Chị Tiểu Linh, chị nói Diệp Thanh cần mấy chiêu để đánh ngã tên thanh niên da đen cường tráng này!

An Tiếu Trúc hỏi.

Mã Tiểu Linh cười nói:

- Em nói mấy chiêu?

- Đương nhiên là một chiêu rồi!

An Tiếu Trúc nói.

Mã Tiểu Linh:

- Em chắc chắn như thế cơ à? Chị đoán nhất định là hai chiêu!

- Dựa vào cái gì chứ? Chỉ một thằng da đen, cũng có thể chống đỡ được hai chiêu dưới tay Diệp Thanh? Em không tin!

- Cược không?

- Được! Cược thì cược!

- Cược cái gì?

- Chị nói

- Ha ha, em chìa tai ra đây!

Mã Tiểu Linh vẫy vẫy tay, An Tiếu Trúc liền dán tai vào.

Mã Tiểu Linh thì thầm vài tiếng, khuôn mặt xinh đẹp của An Tiếu Trúc liền đỏ bừng lên, đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu liếc Diệp Thanh mấy cái, sau đó nhỏ giọng kêu lên:

- Chị Tiểu Linh, chị xấu quá đấy, chỉ biết kết hợp với Diệp Thanh bắt nạt em! Người ta không làm đâu!

- Hehe, thật không làm?

- Thật! Chị đừng có dạy xấu em nữa, người ta rất đứng đắn đấy!

- Em không chịu, thế chị đi nhé?

An Tiếu Trúc lại do dự, có chút tiếc rẻ.

- Hehe, đùa em thôi, con tiểu nha đầu này, đúng là thực tủy tri vị, mới có mấy lần thôi mà đã nghiện rồi?

- Cùng chị làm cái đó em mới nghiện!

An Tiếu Trúc không chịu kém canh, lại động chân động tay với Mã Tiểu Linh!

Mà nơi tiền phương, Diệp Thanh giơ tay ngăn lại, đã chặn đứng được đường đi của Tắc Mông!

- Huynh đệ, nếu thức thời thì ngoan ngoãn quay về!

Diệp Thanh dùng thứ tiếng anh ghẻ lở nói, ngữ khí nghiêm trọng, cũng không thèm quan tâm đối phương hiểu hay không hiểu!

Tắc Mông giống hệt bộ dạng một tên thanh niên say rượu, vẹo đầu nhìn Diệp Thanh mấy lần, ợ một hơi, phả ra mùi rượu nồng nặc, sau đó cười nhe răng ra, bàn tay to đột nhiên vươn lên định bóp lấy cổ Diệp Thanh, lực mạnh đến cực điểm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.