[Dịch] Thần Y

Chương 640 : Chương 640




Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 640: Đối tượng được uỷ thác ám sát.

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

Đây chỉ là một tiết mục xen giữa, rất nhanh, trong quán bar lại trở về trạng thái bình thường, ai hát cứ hát, ai đánh trống cứ đánh trống, ai uống rượu cứ tiếp tục uống rượu, mọi người cũng không quá để ý, rất hiển nhiên, loại chuyện này ở châu phi còn hơn cả cơm bữa, cậu cứ nghĩ mà xem, một nơi chiến tranh liên miên, nhìn quen cả những cảnh xung đột vũ lực đại quy mô, thứ chuyện có mấy khẩu súng, lại còn chưa khai hỏa này, đương nhiên chẳng khơi dậy nổi bao nhiêu chấn động.

Âm thanh cao vút rung trời, ánh đèn neon lấp lánh ngũ quang thập sắc, trong quán ba vô cùng mờ tối, lại kết hợp với tiếng cười, quát mắng của đủ sắc người, trong quán bar cảnh tượng quả thực rất nhốn nháo.

Nếu là Diệp Thanh của trước kia, lúc bản thân vẫn còn là một gã thanh niên bình thường, nhất định sẽ không thích những nơi thế này, bởi vì, nó sẽ khiến cho hắn cảm thấy bất an, mơ hồ có chút lo lắng và sợ hãi, đặc biệt là bên mình còn có hai đại mỹ nhân, sợ bản thân không bảo vệ được họ, song bây giờ, hắn y võ hợp nhất, độc nhất vô nhị, đương nhiên không bao giờ phải lo những vấn đề như thế.

Diệp Thanh trốn trong góc phòng, vô cùng thích ý chơi truyền bài bằng miệng với hai đại mỹ nhân, ai làm rơi người đó phải uống rượu, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc tuy không phải lần đầu tiên chơi trò này, nhưng kỹ xảo cũng không thuần thục lắm, đương nhiên rơi bài là chuyện không tránh khỏi, uống vài cốc bia bản địa vào bụng, hai người đẹp đã có chút đà nhan túy kiếm, hai má đỏ ửng, hết sức xinh đẹp, ngay cả Diệp Thanh đã đạt được hai người đẹp này vô số lần, hôn cũng hôn qua, sờ cũng sờ qua, gần như từng tấc da cũng đã dùng lưỡi mà ngao du qua, nhưng lúc này cũng nhìn tới mức tim đập thình thịch không ngừng.

Mỹ nữ là gì, đây chính là mỹ nữ, khiến cho người ta trăm lần xem cũng không chán, càng xem càng đẹp mắt! Đương nhiên không thiếu phần “trong mắt tình nhân như Tây Thi”.

-Phạp!

An Tiếu Trúc không cẩn thận lại làm rơi bài, lại lần nữa bị Diệp Thanh hôn lên đôi môi hồng nhuận xinh xắn, Diệp Thanh liền tham lam hút một ngụm, dù gì, dưới ánh đèn mờ tối, người bên cạnh cũng hoàn toàn không chú ý mà.

Oa, thơm ngọt quá, Diệp Thanh chỉ cảm thấy, đôi môi của cô bé An Tiếu Trúc này giống như thuốc độc, khiến cho người ta càng mút càng nghiện, càng mút càng sảng khoái.

-Diệp Thanh, uống rượu! Anh uống giúp em!

Sau khi bị hôn, An Tiếu Trúc lườm ngoéo hắn một cái, hờn dỗi nói.

-Sao lại như thế, rõ ràng là lỗi của em mà!

Diệp Thanh cười nói, tuy rằng, bảo hắn uống rượu giúp cô cũng chẳng sao nhưng cũng phải chọc cô bé này một chút mà!

Quả nhiên, tức khắc, dưới mặt bàn, liền có một bàn tay túm lại, không ngờ lại công kích vào bộ phận trên đùi của hắn:

-Anh uống hay không uống?

Bàn tay nhỏ đó tuy rằng đã dùng lực để véo, nhưng Diệp Thanh lại cảm thấy lực vừa hay, nếu lên trên hơn một chút chút, thì quả thật là.... bạn học Diệp Thanh nhà ta lại nổi máu dê rồi, bắt đầu nghĩ ngợi mông lung, An Tiếu Trúc vừa nhìn thấy sắc mặt của hắn, làm sao không biết suy nghĩ của hắn là gì, không ngờ ở nơi thế này, mà bảo người ta làm cho hắn cái đó, lúc này liền khinh miệt rụt tay lại, mỉm cười, giận tái quát lên:

-Anh rốt cuộc có uống không!

-Uống, đương nhiên uống!

Diệp Thanh cầm cốc lên, uống một hơi cạn sạch, cảm thấy có chút choáng váng, cái này gọi là rượu không say người, người tự say đây, nhìn nhìn Mã Tiểu Linh xong lại liếc liếc An Tiếu Trúc, đồng thời lại nhớ lại Ninh Não Nhi và Nhan Tuyết Khâm đang ở Hoa Hạ xa xôi, còn có nàng Chu Vay lúc tạm biệt cũng nhân cơ hội hôn mình một lần, nhất thời cảm thấy, cuộc đời như vậy, không cầu gì hơn!

Mã Tiểu Linh nói:

-Về sau anh uống hết, em cũng không uống!

Cái này có chút ý muốn tranh thủ tình cảm đây, Diệp Thanh không biết làm sao, đành phải đồng ý, một bát nước thì phải bưng cho cân bằng mà, cũng may là chỉ có hai người ở đây, nếu năm sáu người đều ở, ai cũng bắt mình uống, phỏng chừng chắc phải học thủ đoạn, dùng chân khí bức rượu ra mới được!

Tần Cầm ngồi bên nhìn thấy, ngưỡng mộ không thôi, thầm nói, thằng tiểu tử Diệp Thanh này còn có một mầm móng phong lưu, nhìn bộ dạng của An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh, nhất định là cùng lúc đều thích hắn, nhưng điều khiến người ta thấy kỳ quái là, hai cô gái này không ngờ lại có thể hòa thuận với nhau, quan hệ hòa hợp? Chẳng nhẽ, không phải là.... ba người cùng lúc làm chuyện đó chứ?

Tần Cầm nói cho cùng cũng ở Mỹ sinh sống nhiều năm, hơi nghĩ một chút đã nghĩ ngay đến phương diện đó, có điều, lập tức liền lắc lắc đầu, bác bỏ ngay ý nghĩ đó, thằng nhãi Diệp Thanh này, bất luận nhìn thế nào, cũng thấy tướng mạo khá hiền lành chân thật, đứng đắn đến mức không thể đứng đắn hơn được nữa, còn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cũng đều là những thục nữ thanh thuần không thể thanh thuần hơn, thì tuyệt đối không thể phát sinh chuyện 3.p hoang đường đó được, chuyện vừa mất mặt lại vừa loạn luân!

Với sự trôi chảy của thời gian, tất cả mọi người đều trở nên rất thoải mái, không khí sôi động mà huyên náo, mặc dù đã sắp đến không giờ, các tay chơi vẫn lắc lư ca múa không biết mệt mỏi, tuy rằng giữa chừng có người rời đi, những không ngừng có người đi vào, người càng ngày càng đông, Diệp Thanh vô tình liếc mắt một cái, thậm chí còn phát hiện, ngoài cửa quán, trên quảng trường nhỏ còn chen chúc đầy người!

Xem ra, quán bar này ở Bangka đúng là rất có tiếng, Diệp Thanh đoán, cái này chắc đại khái là do duyên cớ ở Bang ka vốn cũng không có nhiều những nơi vui chơi.

Giữa quán rượu, chỗ ngồi tốt nhất.

Tên da đen có dáng dấp thiếu gia đó, tối xẩm rồi mà vẫn đeo kính đen, giả vờ, bên cạnh không biết tự lúc nào lại có thêm hai cô em mỹ nữ da đen quyến rũ, tên thiếu gia da đen này bền tả hữu hai bên, mỗi tay một em, sảng khoái dị thường.

-Hì hì, lão Đại, anh xem, bên kia có hai mỹ nhân người Hoa Hạ, quả thực là quá xinh, làn da trắng hồng, tràn đầy phong tình nước ngoài!

Một tên thuộc hạ da đen trong đó liền dùng đôi môi dầy quịch chảu chảu về phía Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, sau đó vô cùng phấn khích nói.

Tên thiếu gia da đen đó liền bỏ cặp kính đen xuống, đương nhiên cũng chảy cả nước miếng, thầm nói, cái nàng bên cạnh hơi già giặn một chút cũng vô cùng không tồi, kiểu phụ nữ trưởng thành rồi, mới hợp khẩu vị của ta, nếu đưa cả ba cô mỹ nữ này về được, lại thêm hai cô em da đen này nữa, làm cái đại chiến sáu người, chậc chậc, mới nghĩ mà đã kích thích rồi! không biết là người Hoa Hạ hay người Nhật Bản, nếu là con gái Nhật thì càng tốt rồi, trên giường chẳng phải càng điệu nghệ hơn sao?

Tên thiếu gia da đen này từng có một lần may mắn được nhấm nháp phong vị phụ nữ Nhật Bản, đến nay, dư vị vẫn tràn trề!

-Lão Đại, có cần đi bắt về không?

Tên thuộc hạ hỏi, nói cho cùng, đối phương không phải người da đen, mà là người Hoa Hạ hay người Nhật Bản hùng mạnh, chẳng may bối cảnh cứng rắn, chọc phải thì phiền lớn.

Tên có bộ dạng thiếu gia cười nói:

-Mày sợ cái gì, chẳng nhẽ ở cái Bangka này còn có người có thể trèo lên đầu tao sao?!

-Haha, vâng đương nhiên đương nhiên, đừng nói Bangka, ngay cả cả Liberia này, dám chọc vào Thái Lặc thiếu gia, chắc chẳng tìm được vài đứa!

Tên da đen nói xong liền định ra tay, song, tức khắc lại bị một tên thuộc hạ khác ngăn lại.

-Làm cái gì thế, Khoa Ngõa, muốn cướp công lao với tao à?

-Không có ý đó!

Tên đàn ông tên Khoa Ngõa đó lườm hắn một cái, rồi mới quay đầu lại nói với Thái Lặc thiếu gia:

-Thiếu gia, ngài xem xem, tên đàn ông bên cạnh hai mỹ nữ châu á kia?

Nói xong liền chỉ chỉ Diệp Thanh.

Thái Lặc công tử tự nhiên nổi giận, nhổ liền hai ngụm nước bọt, lớn tiếng quát mắng:

-Khoa Ngõa cái đồ rác rưởi nhà mày, giới tính của bổn thiếu gia đây cực kỳ bình thường, đối với đàn ông không chút hứng thú!

Nói xong, như muốn chứng minh bản thân, liền thọc tay vào trong váy của hai cô gái da đen đó, sờ mó bóp nắn lung tung, khiến cho hai cô kêu lên sợ hãi rồi lại cười duyên liên tục!

Thái Lạc tức khắc đắc ý, cười lớn.

Khoa Ngõa tiến sát lại, nói:

-Thiếu gia, tôi không phải có ý đó, ngài xem, người đàn ông đó có giống với người đàn ông trong ảnh mà Vương tướng quân truyền cho phụ thân ngài Mikhail tư lệnh không?

Phụ thân của Thái Lặc chính là một trong hai đại thế lực quân phiệt của bang, tư lệnh Mikhail, là nhân vật kể cả toàn Liberia này cũng có danh tiếng rõ ràng, cùng vị tư lệnh khác, tư lệnh Tháp Mong mỗi người chiếm cứ một bang bắc nam riêng biệt, tự thống trị một nửa bang, đồng thời cũng chính hai phái đại quân phiệt này chia thủ phủ thị trấn Bangka ra làm hai mảnh, mỗi người chiếm một nửa, giằng co đã rất nhiều năm, hình thành một quan hệ cân bằng khéo léo, được cho là thế lực ngang nhau!

Thái Lặc dựa vào thân phận là con trai độc nhất của tư lệnh Mikhail, ở Bangka, quả thật không ai dám trêu chọc, ngay cả những người bên cạnh tư lệnh Tháp Mông, cũng phải nể nang, nói cho cùng, làm không tốt một chút, sẽ khơi mào chiến tranh giữa hai đại thế lực, xung đột vũ lực quy mô lớn, hâu quả không phải ai cũng có thể gánh vác được!

Thái Lặc trừng mắt lên, quan sát kỹ lưỡng Diệp Thanh mấy lần, cuối cùng gật gật đầu, nói:

-Không sai, Khoa Ngõa, vẫn là ngươi mắt tinh, không hổ danh là “ kên kên trên thảo nguyên”, tên tiểu tử này hình như tên là Diệp Thanh, nghe nói là người được Vương tướng quân ủy thác cho phụ thân ta ám sát trong cuộc viếng thăm Hoa Hạ gần đây, vốn dĩ cha ta định phái mấy tay súng lén lút đi tìm, ám sát hắn cơ, không ngờ, lại gặp trong quán bar này, đúng là oan gia ngõ hẹp, tên tiểu tử này quả là đến đây tìm chết rồi!

Khoa Ngõa nói:

-Giết hắn rồi, cắt đầu hắn đem về, tư lệnh Mikhail nhất định sẽ rất tán dương thiếu gia ngài!

Thái Lặc lập tức càng thêm hăng hái, hung hăng véo một cái vào thân dưới hai cô gái da đen bên cạnh, rồi đứng phắt lên, đi về phía mấy người Diệp Thanh!

Khoa Ngõa vội vàng ngăng lại, kề sát lại thấp giọng khuyên nhủ:

-Thiếu gia, tài liệu có nói, người này rất biết đánh, e rằng ngài không phải là đối thủ của hắn!

-Mày dám coi thường tao?

Thái Lặc nổi giận.

Tên thuộc hạ da đen lúc trước cũng nói:

-Đúng đấy, Khoa Ngõa cái đồ rác rưởi mày, không ngờ lại dám coi thường thiếu gia chúng ta!

Rồi lại quay đầu nói với Thái Lặc:

-Thiếu gia, nếu ngài thực sự lên trên, phỏng chừng chỉ cần ba đấm là đã đánh đổ được tên tiểu tử gầy yếu kia rồi, có điều, loại công việc nặng nhọc này sao lại có thể để ngài tự tay làm đây, cứ đê Tắc Mông em đây đi giải quyết cho!

Thái Lặc ngẫm lại cũng thấy phải, mình có thân phận thế nào chứ, há sao có thể động thủ với hạng người này được! Nhưng hắn lại hoàn toàn không nghĩ xem, ngay cả thượng tướng Vương Hữu Sơn của Hoa Hạ còn phải dùng đến hạ sách đánh ngầm, địa vị há thấp hơn với một thẳng công tử con một ông quân phiệt thổ phỉ?

Sau đó, tên da đen Tắc Mông liền loạng choạng, ngà ngà bước về phía mấy người Diệp Thanh.

Khoa Ngõa lôi hắn lại, ở phía sau nhỏ tiếng dặn dò:

-Tắc Mông cần thận, không được khinh địch đâu đấy!

Tắc Mông phất tay:

-Sao mày phiền thế, một thẳng tiểu tử gầy còm cỏn con, còn có thể có bản lĩnh gì nữa, lão đây quay nói cả chục nghìn lần cũng chẳng có vấn đề!

Những người khác đều gật đầu tán tình, Thái Lặc thậm chí còn cảm thấy, cái ông Vương tướng quân của Hoa Hạ đấy cũng chẳng ra sao, bốc phét cứ như là uy mãnh hạng nhất, không ngờ ngay môt thằng tiểu tử thối thôi mà cũng không giải quyết được, còn phải yêu cầu cha ta giải quyết hộ!

Còn phụ thân hắn cũng tin thật, lại còn định phái bao nhiêu là cao thủ hay đại quân đi đối phó, hì hì, nếu bản thân mấy người ta đây tối nay có thể giết chết người này hoặc bắt được hắn, phụ thân đại nhân e rằng chắc chắn sẽ nhìn mình với cặp mắt khác cho mà xem, nói không chừng còn có một đoàn quân để mình chỉ huy ý chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.