[Dịch] Thần Y

Chương 621 : Chương 621




Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 621: Lòng nóng như lửa đốt.

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Thanh tùy ý chọn một ông lão, sau đó, đem đan dược đưa cho lão ăn, loại kiếp lược giảbậc hai này trí tuệ rõ ràng cao hơn một chút, phương pháp dụ dỗ này trước kia đã dùng qua rồi, bây giờ không có tác dụng gì nữa, cho nên Diệp Thanh đã đổi sang một cách khác, chính là cáchlấy độc trị độc điển hình, trong viên đan dược này có một thành phần hoạt tính rất đặc biệt. Diệp Thanh dùng "Độc tha minh", loại này có tính sát diệt vô cùng mạnh đối với kiếp lược giả bậc hai,nguyên lý chủ yếu chính là phá hủy thành tế bào và hạt nhân protein.

Vốn dĩ loại vật chất "Độc tha minh" này xuất xứ từ một tinh vực có văn minh tu chân phát đạt cực độ, ngay cả cái gọi là “Bán tiên” ở nơi bản địa cũng bị độc chết,, tàn nhẫn dị thường. Tuy nhiên Diệp Thanh dùng loại dược liệu bình thường ở trên trái đất, mặc dù cũng cực kì trùng hợp nghiên cứu ra nhưng dù sao uy lực cũng giảm bớt đị nhiều!

Đương nhiên Diệp Thanh không phải thuần túy chỉ lấy độc trị độc,còn phối rất nhiều phụ liệu. sau khi

‘Công độc” sẽ đem "Độc tha minh", loại vật chất này dần dần hóa giải, cuối cùng thương tổn của con người sẽ đạt đến mức hoàn toàn có thể chấp nhận được, nói là cực kỳ bé nhỏ cũng không quá.

Rất nhanh, sắc mặt của ông lão đó liền trở lên hồng hào, cuối cùng “ọc” một cái, phun mạnh ra, nôn ra rất nhiều nước đen và tang vật, sau đó, đương nhiên có y tá tiến lên xử lý, bách niên y gia Cát Liên Khôi ánhmắt chợt lóe, như nhìn ra được cái gì, lúc tò mò bước lên, bắt mạch cho ông lão!

-A ~, ông lão này, lúc trước tôi cũng bắt mạch qua, mạch đập lúc trước tôi cũng xem qua mạch, mạch đập không thực, nguyên khí trong cơ thể quá thiếu, có thể dầu hết đèn tắt bất cứ lúc nào. . Nhưng hiện tại, mạch đập tuy rằng vẫn suy yếu như cũ, nhưng cũng đã trở lên có lực, ổn định không ít, làm cho người ta có cảm giác như đang có sức sống tiềm ẩn!

Sau đó, giáo sư Hồng của bệnh viện Nhân Ái cũng tiến lên làm mộtkiểm tra bằng tây y đơn giản cho ông cụ, chẩn đoán , sau đó gật đầu nói:

-ông lão này trước đó đã bị nhiễm kiếp lược giả bậc hai, thì tôi biết, , bất kể nhịp tim, mạch, huyết áp, màu sắc đồng tử,so với người bình thường và những người bệnh bị nhiễm kiếp lược giả bậc nhất có sự khác biệt rõ ràng, nhưng bây giờ tôi lai không hề phát hiện ra một chút vi khuẩn gây bệnh nào ẩn núp trong cơ thể ông lão!

Trải qua nhiều ngày như vậy, đội chữa bệnh sớm đã đưa ra được một quy luật,có thể dễ dàng thuận lợi phán đoán ra được bệnh nhân bị nhiễm kiếp lược giả bậc hai, , chỉ là vẫn chưa có phương pháp trị liệu hữu hiệu mà thôi.

Nếu hai vị chuyên gia danh tiếng trọng vọng đã nói như vậy, những người khác tự nhiên vô cùng tin phục. Không ít bác sĩ trẻ tuổi, ánh mắt nhìn Diệp Thanh, bên trong đều hỗn loạn cái gọi là “Sùng bái”, nhất là các nữ bác sĩ và nữ y tá, thì biểu hiện cực kỳ rõ ràng.

Ôi , nam nhân năng lực ưu tú, bất kể ở nơi nào, đều nhận được hoan nghênh của đại bộ phận nữ giới!

Theo sau, mọi người trải qua thảo luận, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, rất nhanh liền thống nhất phương án, thế là,Diệp Thanh dẫn đầumột bộ phận bác sĩ đã lớn tuổi, sử dụng dược liệu trong tay, tận dụng hết sức thời gian phối thuốc, còn bác sĩ trẻ tuổi phụ trách dẫn bọn trẻ của bộ lạc vào núi hái thuốc. lúc này, dược liệu quý giá như sinh mạng, hái thêm được một cây thuốc thì cứu được thêm một mạng người.

Còn có một bộ phận thày thuốc và y tá phụ trách chăm sóc bệnh nhân, mà Nhiễm Vân Phi vì thân phận đặc thù, bối cảnh hiển hách, phụ trách liên hệ với bên Hoa Hạ, nhờ bọn họ trợ giúp rất nhiều dược liệu tương ứng, đồng thời chạy khắp nơi mua đồ ăn, tiến hành dự trữ, chờ đợi đối mặt với tương làn sóng tranh mua đang sắp xảy ra.

Đối tượng tranh mua hiểnnhiên là bọn thương nhân trục lợi, còn có chính phủ các quốc gia, nhất là một số quốc gia châu Phi, quân phiệt bản xứ, rất có thể lấy kim cương đến đổi !

Khoảng chiều ngày thứ hai, đội chữa bệnh thuận lợi giải cứu được bệnh nhâncủa hai bộ lạc bị lây nhiễm kiếp lược giải bậc hai, còn có sáu bác sĩ và ba chiến sĩ.

Đỗ Bác Cấp khuôn mặt tiều tụy, lúc từ khu cách ly đi ra quả thức xấu hổ mốn chết, vẫn luôn khinh thường Diệp Thanh, nhưng cuối cùng mạng của mình lại là do người ta cứu! Qua chuyện này, ngạo khí trong lòng cũng đã vơi đi không ít, biết được cái gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!

Nếu là sư phụ hắn biết, tất nhiên vô cùng vui mừng, đồ nhi này, cuối cùng cũng điềm tĩnhhơn chút rồi.

Buổi sáng ngày thứ ba, Diệp Thanh liền dẫn theo đội cứu viện chữa bệnh, tiếp tục xuất phát về phía đông Liberia.

" Đội trưởng Diệp, chúng ta tiếp theo đi đâu?” Trên chiếc ô tô xóc nảy, một bác sĩ hỏi

Diệp Thanh nói:

- Đi dọc theo quốc lộ này, gặp chỗ nào có phát sinh dịch bệnh thì chúng ta đều phải ghé thăm!

-Viện trưởng Diệp, chúng ta nhân lựccó hạn, mà, châu Phi có mấy ngàn vạn người bị mắc ôn dịch, nghe nói số người chết đã vượt qua mười triệu người rồi, phỏng chừng không kém tổng số người dân bị chết vì chiến loạn ở châu Phi trong vài thập kỉ đâu!”

Diệp Thanh trấn an nói:

-Không sao đâu, tôi đãđem phương pháp phối đan hoàn truyền ra ngoài rồi, tin tưởng không bao lâu nữa, từng đợt từng đợt bệnh nhân sẽ thoát li khốn cảnh”

- Đội trưởng Diệp, anhnói chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trước tết không?

Trên chiếc ô tô xóc nảy, Liễu Yên Nhiên cười hỏi. Cô là đệ tử của bách niên y gia, tiếp nhận đều là văn hóa truyền thống, đối với lễ mừng năm mới cực kì coi trọng! Không giống rất nhiều thanh niên hiện nay, gần như không có khái niệm lễ mừng năm mới!

-Ha ha, cái này khó nói, bất quá chúng ta ở nước ngoàiăn tết một lần, dù sao chúng ta nhiều người như vậy, tổ chức một bữa tiệc cũng rất náo nhiệt a!”

Đúng lúc này, đột nhiên, ô tô khẩn cấp kêu “két két”, tất cả mọi người trên xe giật mình kinh hãi!

"- sao thế? gặp cướp?"

Nhiễm Vân Phi tính cảnh giác cựcc kì cao, lúc này liền nghĩ đếnkhả năng đó, sau đó thông qua bộ đàm, ngay lập tức gọi cho bộ đội đặc chủng cấp dưới, nghiêm mật phòng bị, lên đạn, tùy thời chuẩn bị công kích!

- Đội trưởng Diệp, phía trước có người đón xe, là người của Hoa Hạ chúng ta, nói là muốn tìm anh!”

Lái xe của chiếc xe tải đầu tiên thò đầu từ trong buồng điều khiển ra, hướng về chiếc xe phía sau có Diệp Thanh lớn tiếng gọi.

Mà ở giữa đườnglại có hai người đàn ông đang đứng đó, dáng vẻ vô cùng chật vật, mệt mỏi, vừa nghe thấy lời người lái xe nói, cũng không đợi Điệp Thanh trả lời, liền trực tiếp chạy đến xe của Diệp Thanh,vừa chạy,vừahét lớn:

-Bác sĩ Diệp, bác sĩ Diệp, không hay rồi, An tiểu thư và bác sĩ Mã gặp chuyện không may rồi!

Người trên xe nghe những lời này, đều không hiểu gì, cái gì An tiểu thư,bác sĩ Mã? Đội của chúng ta hình như không có bác sĩ nào họ Mã?

Nhưng Diệp Thanh vừa nghe, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, lúc này thân hình chấn động, thình lìnhnhảy phắt xuống xe, như con báo nhảy bổ vào hai người phía trước, nắm chặt bả vai của một người trong đó, trầm giọng hỏi:

-anh nói cái gì? ! Tiếu Trúc và Tiểu Linh rốt cuộc làm sao?

Hóa ra, hai người này là Trần Nguyên Hoành và Cát Đại Viễn. Bọn họ dọc dường đi hỏi không biết bao nhiêu người, từ Bangka đuổi tới Haber (hubbell), lại từ Haber đuổi tới tháp Ba Ba, ngay sau đó lại từ tháp Ba Ba đuổi tới đây, có thể nói là đã trải qua trăm nghìn cay đắng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.