Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 610: Đi đến tộc người Khắc Lỗ.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới cái chết, hắn lại chùn bước, gục đầu xuống gối.
Liễu Yên Nhiên có chút không đành lòng, an ủi nói:
- Đây cũng là việc không có cách nào, cũng may gần đây còn có một bộ lạc lớn, ước chừng cũng mấy nghìn người, cách đây chừng 30 km, cũng là khu bệnh dịch hoàng hành nghiêm trọng, chúng tôi tạm thời cũng không rời khỏi vùng này, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại thăm anh!
- Đúng đấy, sư huynh, chỉ có 30km đường thôi mà, lái xe nửa tiếng là đến rồi không phải sao?
Một vị sư đệ của Đỗ Bác Cấp vội vàng an ủi nói.
Đỗ Bác Cấp lúc này tâm trạng mới hơi tốt lên một chút, nhưng thần sắc vẫn ảm đạm như trước, ngẩng đầu nói:
- Nếu đã như vậy, thì tôi cũng đành phải như thế này thôi, có điều, bộ lạc đó chắc chắn cũng có nhiều người bị lây nhiễm, đến lúc đó, các người nhất định cũng sẽ xây dựng khu cách ly, mọi người yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ tự đi sang bên đó, tuyệt đối không để truyền bệnh cho mọi người!
Người này cũng là một con trâu bò, hơn ba mươi cây sỗ, tốc độ chậm một chút, chắc phải mất đến một ngày! Có điều Diệp Thanh tuy không ưa hắn, nhưng nhất định cũng không để hắn đơn thân độc mã ở chốn nguy hiểm này, chắc chắn sẽ để lại một hai chiến sỹ, đến lúc đó sẽ hộ tống hắn sang bên kia, nói cho cùng bản thân là đội trưởng, phải có phong độ của một đại tướng, hơn nữa, xảy ra việc, thành viên trong đội chết, trách nhiệm tóm lại sẽ quy về mình, trước mặt Nhiễm tướng quân và Khương Lão cũng khó ăn khó nói!
Diệp Thanh cười nói:
- Loại kiếp lược giả này một khi xâm nhập vào cơ thể con người, trước tiên sẽ ủ bệnh một thời gian, tiến hành tích tụ, đến giờ khắc cuối cùng mới bạo phát, anh cũng không cần phải quá lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ được cách cứu anh! Về phần truyền bệnh, vừa nãy có lẽ có một tình huống vô cùng hiếm thấy, nếu không, chúng tôi bây giờ ở cạnh anh lâu như vậy, cũng không thấy bị lây bệnh không phải sao?
Đỗ Bác Cấp tưởng chừng sắp nghẹn chết rồi, trong lòng thầm chửi:
- Ý mày nói là ông đây số đen chứ gì? Mẹ nó, mày mới đen ý, việc ông đây đen đủi nhất, đó chính là đến châu Phi cùng mày, đúng là đen tận tám đời!
Tuy nhiên, hắn ta cũng chỉ dám chửi thầm trong bụng mà thôi, nếu để Diệp Thanh nghe được, nhất định tức khắc sẽ phủi tay mặc xác hắn! Mẹ nó, chẳng nhẽ anh đây tính không nóng chắc? Sớm nhìn ngươi đã thấy ngứa mắt rồi, chẳng nhẽ lại còn phải xin ngươi để ta cứu ngươi chắc! Cũng chẳng có ai quy định, anh đây nhất định phải cứu ngươi! Khốn kiếp, chẳng qua là lương tâm không cho phép, với cái nhân tâm có từ khi mới lọt lòng mà thôi!
Đỗ Bác Cấp bị đưa đến khu cách li, ở cùng một chỗ với hơn chục người bệnh đã bị phát hiện là có lây nhiễm kiếp lược giả cấp hai, được mấy vị bác sỹ cùng mấy chiến sĩ trông nom.
Sau đó, mọi người liền chia nhau ra hành động, quét sạch lũ kiếp lược giả bậc một đó, không thiếu được bàn luận một phen, ai ai cũng vô cùng tò mò, vì sao ngọn khói đen đó đến trước trán mình rồi mà lại đột nhiên bay đi!
Có điều, nguyên nhân trong đó, cũng chỉ có Diệp Thanh mới biết, bởi vì mọi người đều mặc áo khoác blue trắng đặc chế do hắn tặng, trên cơ thể sẽ hình thành một lớp từ trường phòng hộ kỳ lạ, kiếp lược giả căn bản không thể xâm nhập vào được.
Còn cái tên Đỗ Bác Cấp bị chúng rượt đuổi đó, lúc trước từ chối mặc áo blue trắng do Diệp Thanh tặng, sau lại không cần viên đan hoàn “dụ dỗ” mà Diệp Thanh đưa cho, phải chịu thứ tội này, cũng là cái số cả, chẳng khác gì tự ủ quả đắng, muốn oán cũng chỉ có thể tự oán bản thân hắn ta mà thôi!
Diệp Thanh phân công một hồi, rồi lại tiếp tục làm việc của riêng mình, hắn hiển hiên không thèm tính toán gì với loại người đáng thương này!
Ước chừng buổi chiều ngày hôm sau, đội chữa trị cứu trợ lại tiếp tục lên đường, đi đến một nơi gọi là Tuotuo Ta cách đó ba mốt ba hai km, ở đó có một bộ lạc khá lớn, ước chừng mấy nghìn người, theo sự giới thiệu của người trong thôn nhỏ này, đối phương là một nhánh của bộ tộc Khắc Lỗ, bởi vì không cùng một tộc với bọn họ, bình thường còn có chút xung đột, chỉ có điều, lần này bệnh dịch bùng nổ, hai bộ lạc thân mình còn chưa lo nổi, nên đã lâu không có đi lại!
Chiếc xe tải ầm ầm tiến lên phía trước, phương xa, rừng cây rậm rạp từng mảng từng mảng lớn, cây cối sum xuê, không cần nghĩ cũng biết, trong rừng nhất định có rất nhiều sản vật phong phú, ít nhất, động vật chắc có rất nhiều?
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên đến châu Phi, trong ấn tượng, hình như đều là những sa mạc nóng bức, bởi thế không khỏi thích thú hiếu kỳ.
Thiếu tá Dương Lãng của căn cứ Viêm Hoàng giải thích nói:
- Kỳ thực, Liberia có rất nhiều dãy núi và rừng rậm, diện tích rừng che phủ phải đạt hơn bốn đến năm triệu ha, chiếm hơn một nửa diện tích của cả nước, thuộc một khu rừng lớn của châu Phi, rất nhiều các loại cây gỗ quý như gỗ lim, thực ra chúng ta đến những nơi thế này còn chưa được coi là nơi rừng rậm rạp nhất, ở phía nam bộ Liberia, có một công viên quốc gia Sabor, các loại động thực vật bên trong còn không biết là phong phú hơn nơi này bao nhiêu lần!
Triệu Tiêu Tinh nói:
- Tiếc quá, chúng ta lần này gánh vác theo nhiệm vụ mà đến, lại không có thời gian đi du lịch một phen!
Liễu Yên Nhiên nói:
- Muốn đi du lịch mà không đơn giản à, đợi làm xong việc rồi, ngày đại công cáo thành, bảo đội trưởng Diệp mời chúng ta đi, đúng không!
Nói xong, liền nhìn Diệp Thanh, đôi mắt đẹp nháy nháy, nếu Đỗ Bác Cấp có ở đây, hẳn là phải tức đến chết một nửa mất, hắn đã mơ ước Liễu Yên Nhiên lâu lắm rồi, hơn nữa bản tính lại keo kiệt, đến cả sư phụ của Liễu Yên Nhiên còn bị hắn ghen nữa cơ mà!
Diệp Thanh cười lớn, cao giọng nói:
- Cái này đương nhiên không thành vấn đề, hơn nữa, tôi tin là, ngày đó sẽ không còn quá xa! Mọi người chúng ta nhất định phải có lòng tin!
- Đúng, tin tưởng chính mình, chúng ta nhất định có thể làm được!
- Chúng ta có nhiều chuyên gia thế này, lại có kỳ tài y học như đội trưởng Diệp đây, thì sao phải lo đại sự không thành?
- Bác sỹ Diệp, nghe nói phụ thân cậu năm đó là Y thần danh chấn thủ đô, không biết y thuật cao đến cảnh giới nào rồi, có thể kể cho chúng tôi nghe một chút được không?
- Haha, việc vủa Y thần, tôi cũng biết được một ít.
Một số chuyên gia bắt đầu mở lời nói:
- Nói đến năm đó, tôi cũng chỉ là một bác sỹ chủ trị bình thường,....
Mọi người bắt đầu cười cười nói nói, cảm xúc cũng bắt đầu dần dần khá lên, tuy rằng, liên tục bận rộn mất một hai ngày, chữa trị cho bệnh nhân, xử lí những tình huống bột phát, thậm chí buổi tối còn phải luân phiên nhau đi nghỉ, mọi người đều đã có chút mệt mỏi.
Do tình hình đường xá không tốt, xe đi không nhanh lắm, lại thêm việc phải tìm chỗ ở của bộ lạc Khắc Lỗ đó xem họ ở đâu, nên tốn cả hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Đây quả thật là một bộ tộc có số người khá đông, xa xa nhìn lại, đã có thể nhìn thấy những căn nhà nhỏ bằng gỗ chi chít phân tán ở trong rừng cây, ở vùng bên ngoài của một khu rừng nhỏ.
Vừa dến cổng thôn, xe còn chưa dừng lại, Diệp Thanh đã nghe thấy trong một căn nhà nhỏ cách đó không xa truyền đến tiếng thét thê lương chói tai của một cô bé, khóc lóc, còn có tiếng cầu xin đáng thương, tuy hắn không hiểu ngôn ngữ của người dân bản xứ, nhưng ngữ điệu cầu xin đó, đáng thương đó, thê thảm đó, bất lực đó, còn đem theo sự phẫn nộ vô kể đó thì không thể nhầm lẫn vào đâu được!
Ngay sau đó, liền vọng ra tiếng hành hung bùm bụp , cùng với tiếng quát mắng thô lỗ của một người đàn ông!
Diệp Thanh không kìm nổi đôi lông mày hơi nhíu lại, trầm ngâm một chút, bỗng nhiên đứng phắt lên, sau đó nhảy xuống xe, lúc này, mấy người Nhiễm Vân Phi cũng nghe thất tiếng khóc của người con gái, vội vàng sai người xuống xe, tất cả mọi người đều dừng lại tại chỗ, sau đó, liền đem theo mấy chiến sỹ, hướng về phía Diệp Thanh chạy đuổi theo!