Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 606: Đồng hồ công nghệ cao mất tác dụng!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
- Tốt lắm, mọi người chia ra hành động, nhìn thấy bệnh nhân, thì khám chữa bệnh ngay tại chỗ.
Diệp thanh phất phất tay, cao giọng nói lớn, tuy rằng có mặt đều là những nhân tài chuyên gia, giáo sư, bác sỹ đứng đầu ngành y, nhưng Diệp Thanh với dị thuật trong người, thêm vào đó là đứng trên cương vị lãnh đạo đã lâu, khí tràng sớm đã luyện thành, đương nhiên không hề sợ hãi, giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra một thứ phong độ của người dẫn đầu!
Nếu dùng kẻ tiểu nhân lòng đầy ghen ghét đố kỵ như Đỗ Bác Cấp mà nói, thì lại là một thứ phong độ vờ vịt! Quái gì chứ, chỉ biết làm bộ làm tịch! Thầm nói, nếu cho ông đây cơ hội, ông đây còn diễn giỏi gấp vạn lần ngươi!
Nhiễm Vân Phi vuốt khẩu súng tự động trước ngực, nhìn biểu hiện của Diệp Thanh, không khỏi ngầm gật đầu, thầm nói, mình đúng là không giao du lầm người, thanh niên tuấn kiệt bậc này, nói thật, trong tử cấm thành lớn như vậy cũng quả thật là không tìm nổi vài người!
- Vân Phi huynh, việc xử lý thi thể, phải nhờ tới anh rồi!
Vừa nãy, DiệpThanh tiện tay dùng chiếc đồng hồ công nghệ cao, kiểm tra một lượt các thi thể gần đó, phát hiện, hoàn toàn không có bất kỳ một loại virut hay vi khuẩn gây bệnh kỳ lạ nào, thầm nói, “kiếp lược giả” thứ này chẳng nhẽ lại tiến hóa đến mức có trí tuệ rồi sao, biết “thức ăn” đã ép hết chất, tất cả lại bay hết đi? Đi tìm mục tiêu mới?
Nhiễm Vân Phi nói:
- Không thành vấn đề!
Tức khắc, liền dẫn theo thuộc hạ, mỗi người đều mang theo găng tay cao su chuyên dụng, lôi mấy thi thể đó từ trong thôn ra những chố trống, dự định hỏa thiêu.
Dù gì, trong thôn nhiều thi thể như vậy cũng chẳng có ai xử lý, mà nhiệt độ bây giờ cực cao, rất dễ dàng sản sinh ra các loại bệnh khuẩn, làm ô nhiễm nguồn nước, đến lúc đó, quả thật là họa vô đơn chí!
Châu Phi, vốn là nơi thiếu y ít dược!
Triệu Tiêu Tinh từ nhỏ đã học tập ở nước ngoài, biết rất nhiều ngôn ngữ, thêm vào đó một số chuyên gia y học cũng biết ngoại ngữ, lúc lựa chọn nhân tài sớm đã suy xét đến điều này, bởi thế đã phái một bộ phận đi giao lưu với thổ dân bản xứ, đều không gặp vấn đề gì.
Thông qua thăm hỏi, bọn người Diệp Thanh lại biết được, bộ lạc này, rồi gia đình tù trưởng, sớm đã bị lây nhiễm bệnh tật mà chết hết rồi! cho nên hiện tại, bản thân họ đều khó bảo toàn, đương nhiên là cũng chẳng có ai đến quản mấy việc của bộ lac, có mấy nhà người chết sạch, thi thể tự nhiên chẳng ai thu dọn!
Nhóm chuyên gia không nén nổi căm hận, thầm nói, chính phủ ở đây làm cái quái gì chứ, nếu ở Hoa Hạ, làm gì có loại việc như thế này xuất hiện! Mà có xuất hiện, thì những chủ tịch xã, chủ tịch huyện, chủ tịch thành phố từ dưới lên trên, ai ai cũng đều phải chịu sự xử phạt nghiêm khắc! Đều phải chịu sự chửi rủa kịch liệt của cư dân mạng! tuy rằng, chính thể của Hoa Hạ cũng không ra làm sao.
- Cậu bạn nhỏ, nào, lại đây, ông cho cháu ăn chocolate.
Lão tiền bối Cát Liên Khôi lấy một viên chocolate từ cô đồ đệ mà ông coi như là con gái Liễu Yên Nhiên, bóc vỏ ra, hương thơm lập tức tràn ngập bốn phương, xộc vào mũi một cậu bé mặt đầy nếp nhăn, nấp trong một góc không chịu bước ra, hiền từ nói.
Cậu bé con đó ở trần, trên người chỉ có một tấm vải rách che nửa người dưới, cực kỳ yếu ớt, run rẩy dưới gầm tủ, tựa như chú mèo nhỏ vừa bị ai đó dọa nạt, ngửi thấy mùi thơm của thanh chocolate, không kìm nổi liếm liếm đôi môi khô quắt, có điều, rất rõ ràng, cậu bé không hiểu lời của Cát Liên Khôi, tự nhiên cũng không dám giơ tay ra nhận lấy thanh kẹo.
- Sư phụ, để con!
Liễu Yên Nhiên thấy thế, cười thản nhiên, cầm lấy viên chocolate, liền dùng tiếng thổ dân địa phương nói bu lu bu lu vài câu, tức khắc, liền nịnh được cậu bé đó ra ngoài, cầm lấy viên chocolate, nhét điên cuồng vào miệng, còn không biết bao nhiêu ngày chưa ăn chứ gì vào bụng rồi!
- Ăn chậm thôi, ăn chậm thôi!
Liễu Yên Nhiên dùng thổ ngữ cuống quýt an ủi, còn không chút sợ hãi xoa đầu cậu bé.
Tóc hoa dâm, nhăn nheo khô cạn, còn là người da đen sao? Đây còn là một cậu bé trẻ tuổi sao? Không ngờ già cả tới mức này!
Sau đó, lại có một cô y tá, cầm một lọ nước đường glu-cô nhỏ coi như nước uống đưa cho cậu bé, bất luận là chocolate hay đường gluco, đều có thể giúp cơ thể bổ sung một lượng sức lực lớn.
Cát Liên Khôi liền nhân cơ hội này đưa tay đặt lên mạch của cậu bé, cậu bé nhìn thấy những người lạ này đều vô cùng hiền lành, vừa cho mình đồ ăn, lại cho mình uống thứ nước ngọt ngọt, nên cũng ngoan ngoãn thuận theo, vừa ăn vừa nở nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng bóng chỉnh tề đều đặn!
Bộ răng này của người ta là thứ trời ban cho, mấy người da vàng chúng ta căn bản là ngưỡng mộ không kịp, phỏng chừng mấy thứ kem đánh răng làm trắng răng, ở châu Phi cũng chẳng bán nổi!
- Sư phụ, sao rồi?
Nhìn thấy Cát Liên Khôi cau mày, Liễu Yên Nhiên không kìm được bật hỏi.
- Hay là đi mời Tiểu Diệp đến đi, loại bệnh này, không khác gì lắm so với Dương thiếu tá, nhưng phân biệt kỹ lưỡng, bất luận là ở mạch tượng, hay khí huyết, kiểm tra triệu chứng bệnh tất tật các phương diện, đều có sự khác biệt cực lớn, phỏng chừng cũng chỉ có cậu ấy mới nắm chắc được vài phần!
Cát Liên Khôi lắc lắc đầu, nói. Đồng thời, dùng rượu sát trùng để tiêu độc cho găng tay mỏng, vì lo lắng vi khuẩn bệnh sẽ lây bệnh thông qua tiếp xúc.
Lúc trước Liễu Yên Nhiên tiếp xúc với cậu bé này cũng đeo đôi găng tay cao su mỏng, ngoài ra, mỗi người cũng không thiếu được một cái khẩu trang, tuy rằng không phải là loại mặt nạ phòng hộ, nhưng có còn hơn không, hơn nữa, bọn họ mơ hồ đoán được, loại vi khuẩn gây bệnh này đến thành phố Hubbell cách đó mấy chục cây số còn chưa khuếch tán đến, nhất định sẽ không biến thái tới mức lan truyền tùy ý thông qua không khí.
Kỳ thực, ông không khử độc cũng chẳng sao, chiếc áo Blue trắng mà Diệp Thanh đưa cho đương nhiên sẽ có chức năng bảo vệ này, những virut bình thường, làm sao có thể xâm nhập được vào cơ thể!
Có trong tay một chiếc áo như thế, mấy thứ linh tinh như găng tay này, khẩu trang này, kỳ thực có thể bớt đi được, chẳng hạn như Diệp Thanh bây giờ , hoàn toàn không đeo khẩu trang với găng tay, đương nhiên, việc này hắn cũng không tiện nói ra, suy cho cùng, nó liên quan đến bí mật của bản thân, kể cả có nói ra, chắc người ta cũng chẳng tin!
Cùng lúc đó, rất nhiều rất nhiều các chuyên gia khác đều có chung một ý nghĩ, bất luật là đông y hay tây y, hoàn toàn không có cách nào ra tay, nói lơ mơ như trên mây cũng không quá! Không tìm được nguyên nhân nguồn bệnh, đã dùng thuốc linh tinh, coi người là chuột bạch, thì rõ ràng là không được!
Đỗ Bác Cấp lúc này ấm ức, đứng ra nói:
- Không bẳng để tôi thử xem!
Nói xong, phớt lờ ánh mắt của Cát Liên Khôi và Liễu Yên Nhiên, tiến lên lền chộp lấy tay của cậu bé, cậu bé có lẽ là do thấy người này dung mạo bất thiện, liền giãy dụa,bắt đầu khóc la lên, những người có mặt liền nhao nhao dỗ dành, có điều cậu bé đó giãy dụa quá kịch liệt, Đỗ Bác Cấp bắt mạch chưa được một lúc, cũng chưa thấy rõ ràng, đành phải bỏ tay ra.
Cùng lúc đó, Diệp Thanh đang đi khắp nơi trong thôn, khám cho từng người từng người một, lúc bắt đầu, còn khá thuận lợi, nhìn thấy vài người bệnh bị lây nhiễm, sau đó liền thi triển diệu chiêu, cũng chính là lấy ra một lọ sứ nhỏ, trong lọ có một miếng thịt huyết ma thú vô cùng đặc biệt chỉ có sâu trong khoảng không của vũ trụ, thứ mà bọn “kiếp lược giả” thích ăn nhất, loaị thịt huyết này ẩn chứa một kho sinh mạng phong phú, chỉ cần tản mát ra một chút hương thơm, bọn “kiếp lược giả” trong vòng bán kính mấy mét, liền lập tức từ trong cơ thể ký chủ chạy ra, hóa thành từng đợt từng đợt “chướng khí” bay vào trong chiếc lọ sứ nhỏ trong tay Diệp Thanh!
Có điều, khi Diệp Thanh gặp phải một người phụ nữ trung tuổi, đột nhiên liền ngẩn người ra!