[Dịch] Thần Y

Chương 602 : Chương 602




Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 602: Khiêm tốn.

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

Nhà khoa học nữ Triệu Tiêu Tinh, nhìn Diệp Thanh, vỗ tay lia lịa, đôi mắt đẹp chớp động, thầm nói, tên tiểu tử này, quả đúng là ẩn giấu tài năng cơ đấy, mình đã nói khí chất của hắn sao lại khác người như thế, hóa ra lại chính là lãnh đạo của chuyến đi lần này, Khương Lão và Thiệu bộ trưởng đều là những người có cặp mắt tinh tường giỏi nhận người tài, chọn lựa cậu tiểu tử này, chắc chắn là có dụng ý nhất định nào đó! Haha, xem ra năng lực nhìn người cơ bản của chị đây vẫn có, cậu xem,cậu xem, đã sắp đuổi kịp Khương Lão và Bộ trưởng Thiệu rồi!

Có điều, những người khác lại không hề nghĩ như Triệu Tiêu Tinh!

Chẳng hạn như Đỗ Bác Cấp của Vương thị bách thảo đường thì mím môi, trong lòng oán thầm nói:

- Hóa ra hắn chình là tên Diệp Thanh – hậu nhân của Y Thần mà dạo gần đây được bàn tán xôn xao huyên náo trong chốn Kinh thành! Hóa ra cũng chỉ là một thằng tiểu tử vắt mũi chưa sạch, làm sao bì được một phần ba sự anh minh uy phong của anh đây chứ! Khốn nạn, không ngờ lại để nó làm đội trưởng? mấy cái ông làm quan đó ăn phải phân chó à, chỉ biết chọn những loại người mua danh chuộc tiếng này đến! Bố hắn là Y Thần, ừ thì chính xác là có bản lĩnh, tôi thừa nhận, nhưng hoàn toàn cũng không có nghĩa là thằng cha này bản thân nó cũng lợi hai! Không công bằng, thực sự là quá không công bằng mà!

Vị bác sỹ họ Vương đó thở dài một hơi, xúm vào với người bạn tốt bên cạnh nhỏ giọng nói thầm:

- Kỳ thực, việc chọn đội trưởng này, đáng nhẽ ra là phải bỏ phiếu trước, rồi tiến hành biểu quyết, như thế mới có thể chọn ra một người có tài, đáng tin, có sức thuyết phục, Thiệu bộ trưởng quả thật là quá chuyên quyền độc đoán rồi!

- Xuỵt, những lời kiểu này, nghĩ trong lòng là được rồi, tuyệt đối không được nói ra ngoài, phải biết, họa từ miệng mà ra!

Vị bác sỹ có chút thật thà bên cạnh hắn liến thoắng nhắc nhở, đường đường là bộ trưởng bộ y tế của cả quốc gia, chứ không phải là người mà bất cứ ai cũng có thể chửi bới linh tinh được, kể cả họ là danh y, cũng không thể kiêu ngạo kiểu này.

Hai người này hồn nhiên không biết, đây hoàn toàn không phải là quyết định của một mình Thiệu bộ trưởng, mà còn có cả Khương Lão, Nhiễm Dực Phủ - hai vị nhân vật cấp cao này tiến cử, có điều, điều quan trọng nhất nhất vẫn là công lao của bản thân Diệp Thanh! Hắn đã chữa khỏi cho Dương Lãng! Những chuyên gia khác, nào có một ai có bản lĩnh này! Chỉ cần một công lao này thôi, đã đủ rồi!

Ngay cả là Liễu Yên Nhiên của Bách Niên y gia, cũng vô cùng khó chịu lay lay tay của sư phụ cô, chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói:

- Sao lại để anh ta làm đội trưởng chứ, tuy là y thuật của anh ta quả thực là lợi hại, nhưng công việc lãnh đạo này không thể chỉ dựa vào y thuật, còn phải có năng lực lãnh đạo, sức hấp dẫn của nhân cách vân vân bao nhiêu là yếu tố, nếu để sư phụ làm còn chấp nhận được!

Lời nịnh hót của cô bé Liễu Yên Nhiên này, lọt vào mắt của Đỗ Bác Cấp, lập tức, hắn liền ghen tuông lồng lộn, trong lòng lẩm bẩm:

- Mẹ nó, cái con Liễu Yên Nhiên này không phải là yêu thầy chứ, nhưng Cát Liên Khôi đã già đến mức này rồi, còn không biết là phương diện đó còn làm ăn được gì nữa không? Sao cô không đến mà lắc tay mình chứ!

Nếu để Liễu Yên Nhiên biết được suy nghĩ trong lòng của hắn ta, nhất định sẽ nổi cơn tam bành, đứng dậy mà phi cho hắn một chưởng! loại người gì không biết! Sao lại có thể thô tục bỉ ổi tới mức này chứ! Không ngờ lại còn dám nghi ngờ tình cảm thuần khiết giữa chị và sư phụ ta đây?!

Diệp Thanh gần như trong tiếng nói xì xèo nghi ngờ sắp dày như cửu thành, bước lên phía trước, trước tiên cũng là làm một cái giới thiệu đơn giản về bản thân, khiêm tốn nói vài câu mở màn, cũng không ngoài việc kêu gọi mọi người cùng chung một đội ngũ, đến bên đó đối diện với khó khăn, phải cùng nhau giúp đỡ, tận tâm tận lực, mỗi người tự mình thi triển các phương pháp để chữa bệnh cho bệnh nhân, thái độ vô cùng khiêm tốn nhỏ nhẹ, sau đó liền sắp xếp hai chiến sỹ, đem những tư liệu đã chuẩn bị trước, phát cho mọi người.

Những tài liệu này, trước kia không phát đến tay cho các vị chuyên gia này, là do, đây là kết quả mới nhất từ các cuộc nghiên cứu điều tra do Bộ y tế và quân đội Hoa Hạ phối hợp tiến hành trong mấy ngày nay, căn bản không kịp phân phát, vì thế có thể thấy thời gian khá gấp gáp!

Diệp Thanh vừa đi vừa nói:

- Bên trên chủ yếu là giới thiệu về tình hình bệnh dịch ở Châu Phi hiện tại, tuy là không phải cực kỳ chi tiết, cụ thể là do loại vi sinh vật nào gây ra cũng chưa biết được, nhưng cũng có thể lưu lại cho mọi người một ấn tượng, một nền móng nhất định, có những thông tin này rồi, đến châu Phi chúng ta không còn là những con ruồi mất đầu nữa, mọi người nghiên cứu kỹ lưỡng trước, đợi đến lúc ăn cơm xong, sau đó chúng ta làm một cuộc họp nhỏ trên máy bay, mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình là được!

Lúc Diệp Thanh đi về phía sau, Nhiễm Vân Phi không ghìm nổicó vài phần oán trách nói:

- Tôi tưởng cậu phải ra uy một chút cơ, kết quả lại khiêm tốn như thế, cậu như vậy, mấy người đó làm sao phục cậu cho được!

Diệp Thanh cười cười, nói:

- Cậu cũng biết, tôi là người như thế mà, khiêm nhường quen rồi, hơn nữa, bây giờ là trên máy bay, ra uy cái kiểu gì chứ, chẳng nhẽ là giở mấy câu mồm mép thì có thể ra uy sao?

Nhiễm Vân Phi ngẫm nghĩ, cũng chính xác là như thế.

Có điều trong lòng lại nghĩ, là vàng thì nhất định sẽ có ngày nở rộ hào quang, đợi đến châu phi rồi, gặp phải những thứ bệnh trạng nghi nan đó, đến lúc những tên tự cho mình là chuyên gia với giáo sư đều khoanh tay chịu chết, thì mới biết được sự lợi hại của Diệp Thanh!

Tuy nhiên, suy nghĩ của Diệp Thanh lại không giống, cái kiểu “uy” đấy, thà rằng không lập, chỉ hy vọng thuận lợi, cứu được nhiều bệnh nhân, bởi vì, thường thường các vị chuyên gia bình thường mà bó tay không có cách nào, thì nó có nghĩa là, có rất nhiều rất nhiều người bị chết!

Trong hàng ngũ có một vị trung tá mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, chính là người từng được Diệp Thanh cứu chữa, Dương Lãng, trong căn cứ Viêm Hoàng có biệt hiệu là “sói”, lúc này liền nói:

- Bọn họ không phục cũng chẳng lo, dù gì tôi cũng luôn ủng hộ bác sỹ Diệp, ai dám không nghe lời, tôi là người đầu tiên tẩn hắn!

Diệp Thanh cười lớn:

- Thế thì cảm ơn nhiều quá, có điều, anh đây trước nay đều lấy đức thu phục người!

Nhiễm Vân Phi lập tức mắng nói:

- Cái đồ bạo lực, còn lấy đức thu phục người cơ đấy, phục cái rắm ý! Nếu để tên Nhiêu Thiên Đôn với ông cha nuôi của hắn ở đây còn không tức đến hộc máu ra ấy chứ!

Bọn họ tuy là cười cười nói nói, nhưng tiếng nói cũng cố gắng nhỏ hết sức, những vị chuyên gia đó ngồi ở phía trước, ai ai cũng đang xem tài liệu của mình, trao đổi nhận xét của mình với người ngồi bên cạnh, nên cũng chẳng nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người Diệp Thanh, có điều, những lời này, không sót một chữ đều lọt hết vào tai nhà nữ khoa học Triệu Tiêu Tinh, lúc này liền khiến cho siêu thiên tài khoa học kinh ngạc tới mức lè lưỡi, thầm nói, tên Diệp Thanh này khá lắm, trông thì có vẻ khá khiêm nhường, loanh quanh cả nửa ngày trời, hóa ra lại là một người khá mạnh mẽ, nghe khẩu khí của hắn, hình như ngay đến cả Nhiêu Thiên Đôn với bố nuôi của nó hắn cũng đánh qua! À, đúng rồi, đại thiếu gia họ Nhiêu nổi danh khắp thủ đô, bố nuôi hắn hình như là thượng tướng Vương Hữu Sơn thì phải! chậc chậc, được! Quá được!

Tức khắc, ánh mắt Triệu Tiêu Tinh nhìn Diệp Thanh, lại có một màu sắc khác, cảm thấy người này thực sự rất phức tạp, rất khó để người khác hiểu rõ được! Có điều, có một điểm cô có thể chắc chắn đó là, Diệp Thanh không phải là người xấu, ánh mắt trong suốt chân thành, hơn nữa, đối mặt với sự nghi ngờ của phần đông các chuyên gia, mà vẫn có thể duy trì được bình tĩnh, khí phách này, không phải người bình thường có thể có được!

Đến giờ ăn trưa, cô tiếp viên xinh đẹp đẩy xe thức ăn, đến phân phát nước uống và cơm hộp, đồ ăn khá phong phú, hơn nữa lại nhiều, có lẽ, là đã suy xét đến trên máy bay còn có quân nhân, có điều, tuy là như thế, có rất nhiều chiến sỹ còn lấy cả hai hộp cơm mà vẫn ăn sạch bách!

Diệp Thanh cũng lấy hai phần, cho hết xuống dạ dày, mà vẫn cảm thấy chẳng thấm tháp gì, định lấy thêm hộp nữa, nhưng lại thấy ngại, lần này, tức khắc khiến mấy vị quân nhân đó nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc và khâm phục!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.