- Ôi, đừng nhắc làm gì, đừng nói đến thưởng thiếc gì, không bị mất chức làm may lắm rồi.
Vương Binh thở dài rồi nói.
- Sao thế, anh Vương?
Diệp Thanh hỏi.
Vương Binh nói:
- Trước vụ trọng án này, cấp trên ép tôi ác quá, lúc thì nói phải đình chỉ chức vụ của tôi, lúc thì nói sẽ điều tôi về một vùng quê xa xôi hẻo lánh, cũng may có cậu, nếu không có cậu chỉ điểm cho tôi manh mối, thế mới giữ được chức đội trưởng đội hình sự này đấy. Lần này anh tới đây, làm muốn mời cậu ăn bữa cơm, muốn nói lời cảm ơn tới cậu.
Nói xong, Vương Binh liền uống cạn cốc bia lớn, uống xong, tâm trạng vui hẳn lên.
- Sao cục công an các anh lại thế chứ?
Diệp Thanh tất nhiên cũng bất bình thay cho Vương Binh.
- Hài, bên trong còn nhiều chỗ cậu không biết được đâu. Chúng ta không nói đến những chuyện không vui nữa, nào, anh mới chú một cốc.
Vương Binh cầm cốc bia cạn mạnh vào cốc của Diệp Thanh, hai người làm một hơi uống cạn.
Đúng lúc đó, phòng bên cạnh vang lên những tiếng cãi vã nhau, hình như thức ăn không được vệ sinh hay gì đó, sau đó liền nghe thấy lời xin lỗi của Trịnh Tiểu Ninh, một lúc sau lại trở lại bình thường, dường như Trịnh Tiểu Ninh đồng ý đổi miễn phí món ăn đó.
Những chuyện này đối với những quán ăn là chuyện thường tình, Diệp Thanh và Vương Binh cũng không thèm để ý, tiếp tục uống bia và nói chuyện.
Diệp Thanh nói:
- Trong chốn quan trường, đấu đá nhau thật phức tạp, trong hệ thống cơ quan công an của các anh chắc đỡ hơn nhiều nhỉ?
- Đều như nhau cả thôi, ở đâu có người thì ở đó có tranh đấu thôi. Những đám vô lại đó, ngày ngày không làm việc chính đều nghĩ thế nào để có lợi cho mình thôi.
Vương Binh buồn rầu vừa nói vừa gắp thức ăn.
Diệp Thanh cười nói:
- Anh ý à, đừng có oán trách nữa, xã hội này là thế mà, trừ khi anh xuất gia làm hòa thượng thì khác. Nhưng, cho dù có làm hòa thượng, trong chùa có khi cũng tranh rành chức phương trượng trụ chì ý chứ, rồi lại tranh rành chức phó rồi chức hương đầu vân vân. Darwin đã nói vật cảnh thiên thời, chính là yêu cầu chúng ta học được cách thích ứng với môi trường chúng ta sống, chỉ cần hiểu thấu được quy tắc sống, thì sẽ không còn sự phiền muộn, đau buồn nữa.
- Chú em, chú nói câu đó quá đúng luôn, đúng là người được học đến nơi đến trốn, không giống như tôi, ngay cả trung học cở sở còn chưa tốt nghiệp.
Vương Binh giơ ngón tay cái lên vẻ rất khâm phục cậu.
- Ha ha, anh Vương, anh đừng cười chê em thế chứ, em cũng chỉ tốt nghiệp cao đẳng thôi mà, ở cái xã hội này, cũng thuộc tốp gà mờ thôi.
Diệp Thanh có chút ngại ngùng, bụng nghĩ: nếu mình mà tốt nghiệp tiến sĩ, thạc sĩ ở một trường có tiếng nào đó, thì khoác loác còn tạm được, đằng này...
Vương Binh nói:
- Nếu chú là gà mờ, vậy tôi phải hình dung thế này đây.
Diệp Thanh cười nói:
- Anh Vương, anh cũng đâu kém gì ai đâu, tốt nghiệp cấp hai còn làm được đội trưởng đội cảnh sát hình sự cơ mà.
- Hài!
Vương Binh xua tay:
- Tôi không phải thi công nhân viên chức đâu, đây là chuyện từ ngày xưa lắm rồi, tôi vừa xuất ngũ, được sự giúp đỡ của lãnh đạo, rồi được tuyển vào cục công an thành phố Phù Liễu này, làm ở đó cũng được hơn chục năm rồi đó.
- Ố? Anh Vương, anh là bộ đội xuất ngũ à?
Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi.
Vương Binh nói:
- Đúng vậy, vốn đóng quân ở thành phố Phù Liễu này, ông lãnh đạo là đội trưởng ở đây, cũng là cấp thượng tá đó, đồng thời cũng là ủy viên thành ủy Phù Liễu, lý lịch cũng rất ổn, đức cao vọng trọng lắm.
Bỗng ánh mắt Diệp Thanh sáng lên, khẽ vỗ xuống bàn nói:
- Ố, trong triều có người làm quan. Anh Vương, anh còn sợ bị đình chỉ chức vụ gì chứ, có ông lãnh đạo cũ đỡ đầu rồi còn gì.
Vương Binh nói:
- Vốn cũng không phải lo lắng đâu, nhưng tiếc rằng lãnh đạo cũ của tôi lại về hưu mất rồi, Nếu không, đám ô hợp kia sao dám làm càn chứ, lại còn ra oai với một đội trưởng đội cảnh sát hình sự như mình chứ.
Nói xong, dường như lại nhớ ra điều gì đó, vui vẻ hỏi:
- Chú em, y thuật của cậu cao như vậy, không biết có chữa được viêm khớp do phong thấp không nhỉ? Ông lãnh đạo cũ của tôi về hưu cũng là vì bệnh này đó, càng ngày càng nghiêm trọng hơn, hiện nay đã nhiều hôm không đi lại được rồi.
Diệp Thanh trầm ngâm nói:
- Bệnh viên khớp do phong thấp cũng tương đối khó chữa, không giống như bệnh phong thấp, bệnh phong thấp thường là đau khớp do phong hàn thấp, không ảnh hưởng tới tim, không phá hoại tủy xương, dưới góc độ đông y mà nói, thuộc chứng hàn tí, đa phần là có thể chữa trị khỏi hẳn.
Mà loại phong thấp này thuộc bệnh dịch tự thân miễn dịch, giống như viên cột sống vậy, đều thuộc chứng nhiệt tí, với trình độ y học hiện tại, chỉ có thể làm giảm bớt đau đớn chứ khó mà chữa khỏi tận gốc được. Đương nhiên, cũng phải xem tình trạng bệnh thế nào mới có thể định hình được. Em cũng muốn thử xem, chỉ sợ vị lãnh đạo cũ của anh chê em trẻ tuổi, không tin tưởng em lắm.
Vương Binh ha ha cười nói:
- Cái này có gì mà tin hay không tin chứ, mặc kệ người khác có tin hay không, nhưng Lão Vương tôi tin cậu. Tôi đích thân dẫn cậu tới đó, nhất định lãnh đạo cũ của tôi sẽ nể mặt thôi. Không dấu gì cậu, quan hệ giữa tôi và lãnh đạo cũ rất tốt đó.
Như một người đi trong bóng đêm lâu ngày, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, nên Vương Binh bỗng cảm thấy rất vui mừng, phải nói là rất vui mừng mới phải, với Vương Binh, Diệp Thanh không chỉ là ân nhân cứu mạng, còn là một người có trình độ y thuật rất cao siêu nữa.
- Vậy thì được, lúc nào tiện, thì anh gọi điện cho em là được, chỉ cần em không phải trực ở viện thì em lúc nào cũng có thể đi được.
Diệp Thanh liền đồng ý luôn, đây cũng là cơ hội tốt để tăng giá trị Y Linh mà, hơn nữa, những loại bệnh giai giẳng như vậy, cậu rất muốn thử sức, nhất là hiện tại lại có một tòa bảo tháp chứa những bí kíp rất lợi hại trong tay.
Diệp Thanh và Vương Binh cạn cốc với nhau, đang định uống cạn, bỗng nhiên phòng bên cạnh lại có những tiếng cãi nhau vang tới, tiếng cãi nhau to tới mức bức vách phải rung lên.
Chỉ nghe thấy một cậu thanh niên vỗ vào bàn bốp một tiếng rất mạnh, mắng:
- Mẹ kiếp, trong đồ ăn có cái miếng tre thế này làm sao mà ăn được chứ, suýt chút nữa là làm xước mồm ông mày rồi, nếu thế ông có đền được không/
Tiếp sau là lời xin lỗi của Trịnh Tiểu Ninh:
- Các vị, bớt giận bớt giận, đây là do thức ăn bọc trong dải tre, có thể nhân viên của chúng tôi không cẩn thận đã để lẫn vào thức ăn, quả thật rất xin lỗi quý khách, hay là tôi đổi món này cho các vị nhé?
- Đổi cái gì mà đổi chứ. Đây là bằng chứng.
Một người con gái giọng lanh lảnh vang lên, lớn tiếng quát:
- Đĩa thức ăn trước thì có tóc, đổi đĩa thức ăn này thì có mảnh tre, bảo làm sao người ta ăn được chứ.
Môt người đàn ông khác vứt đũa mạnh xuống bàn, giọng rất bực tức nói:
- Đúng đó, còn ăn với uống cái gì nữa, tâm trạng đang tốt đi ăn thế này mà làm mất hứng.
- Không ăn uống gì nữa, anh em, chúng ta đi thôi.
Lần này lại giọng của một người phụ nữ khác oang oác vang lên, chỉ cần nghe giọng cũng biết là người này cũng nghiện rượi thước lá.
Người con gái đó mắng:
- Mẹ kiếp, quán ăn vớ vẩn gì thế này, chúng ta đi thôi.
Sau đó liền nghe thấy những tiếng bước chân và tiếng ghế vang lên, rõ ràng là đang định chuồn đi, định không trả tiền.
Trịnh Tiểu Ninh vội ngăn lại giải thích:
- Các vị, quả thực rất xin lỗi, đĩa thức ăn trước có tóc là do nhân viên của tôi sơ suất, cũng đã đổi cho các bị đĩa thức ăn khác rồi. Còn đĩa thức ăn này, được bọc bằng những thanh tre mỏng mà đun lên, để giữ nguyên mùi vị của thức ăn, có một vài gọng tre nhỏ còn vương trong thức ăn là bình thường thôi mà, những mảnh tre này rất mềm, mềm như rau vậy, cho dù ăn cũng chẳng làm thương tổn gì các vị đâu.
- Cậu nói không làm thương mồm chúng tôi là không bị thương sao? Lẽ nào đợi đến lúc bị thương đưa vào viện, mới tính sổ với cậu sao?
- Đúng vậy, nếu làm rách mồm bà, bà sẽ cho quán này nát ngay, tới lúc đó không phải chỉ là tiền ăn hôm nay đâu.
Trịnh Tiểu Ninh nói:
- Các người không thể không nói lý lẽ được sao, gì có chuyện ăn cơm mà không trả tiền chứ?
- Không trả tiền đó thì sao nào, cho dù kiện lên trung ương, bà này cũng vẫn có lý nhé, ai để thức ăn có tóc rồi lai có cọng tre chứ.
- Mẹ kiếp, còn không cút mau ra, nếu còn đứng ngăn ở cửa thế này, đừng trách bà cho ăn đập đấy.