- Á?
Diệp Thanh lập tức thấy người nóng bừng lên, cảm thấy miệng khô lưỡi cứng lại, thở dồn dập, mũi suýt nữa thì chảy máu ra.
- Cái này... cái này không được.
Diệp Thanh cắn cắn vào đôi môi như bốc cháy của mình, khó khăn lắm mới nói thành lời. Mẹ kiếp, cự tuyệt một người con gái xinh đẹp như vậy, mà lại do cô ấy thịnh tình mời mình ở lại chứ, cái này phải có dũng khí mới dám nhận.
- Có gì mà không được chứ?
Ninh Não Nhi nhịn cười, liếc mắt đưa tình nói.
- Vậy,,, vậy được thôi.
Diệp Thanh nghĩ trong bụng, đêm nay dù thế nào đi nữa, mình cũng phải điên cuồng một lần xem sao. Đời người là cần phải có kịch tính mà.
- Vậy cậu muốn uống gì? Nước trái cây hay cà phê?
- Nước trái cây đi, tốt nhất cho thêm ít đá vào.
Diệp Thanh đưa mắt nhìn thân hình nóng bỏng của Ninh Não Nhi, chỉ muốn có ngay một cốc nước đã để giảm cái nóng bỏng này thôi.
- Ok!
Cô vẫn thản nhiên cười, rồi thướt tha đi tới tủ lạnh, lấy ra một lon nước cam, đưa cho Diệp Thanh.
Ừng ực, ừng ực...
Diệp Thanh uống liền một hơi, không ngừng, uống sạch banh lon nước cam đó, sau đó có chút bức bách nói:
- Chị Ninh Não, chúng ta đi tắm đi.
- Á? Tắm gì chứ? Chẳng phải cậu phải về luôn sao?
Ninh Não Nhi há hốc mồm ra, mặt biến sắc, như từ một người đàn bà lả lướt biến thành một người rất đoan trang dịu dàng, tiểu thư đài các vậy.
Diệp Thanh liền ngẩn người ra, lúc này mới thấy mình bị hớ, mặt nóng bừng bừng lên, ngại ngùng nói:
- Chị Não Nhi, cái này.... chúng ta không phải...
Ninh Não Nhi vuốt cằm, mặt vẻ hiếu kỳ hỏi:
- Làm gì thế? Tôi chỉ bảo cậu ở lại uống cốc nước thôi mà. Sao thế, cậu muốn uống thêm một lon nữa sao? Không vấn đề gì, tôi sẽ đi lấy cho cậu.
Ninh Não Nhi bật tay rồi đứng dậy lấy nước cho cậu uống.
- Không cần không cần đâu, chị Ninh Não, tôi về đây.
Diệp Thanh chỉ muốn về nhà ngay lập tức, cổ cũng đã ửng đỏ hết lên rồi, vứt vỏ lon nước cam xuống bàn, quay người đi luôn, như muốn tìm một cái hố nào đó chui vào cho đỡ ngại.
- Tôi lái xa đưa cậu về nhé?
Ninh Não Nhi đứng bên cửa, nói lớn.
- Không cần đâu, tôi gọi taxi về cũng được rồi.
Diệp Thanh vội vàng biến mất.
- Hí hí.
Ninh Não Nhi không kìm nổi, ha ha cười lớn:
- Tên tiểu tử này, quả buồn cười quá đi mất.
...
Màn đêm yên tĩnh, Diệp Thanh đi quanh các phòng bệnh một lượt, không thấy có vấn đề gì, rồi quay về tòa nhà của khao cấp cứu, rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Cậu cầm tòa Bạch Ngọc bảo tháp ra, cậu vuốt vuốt bảo tháp, lập tức người cậu biến mất luôn.
Tầng một của Bạch Ngọc bảo tháp” Bạch thủ cảnh”, Diệp Thanh bước vào trong một không gian rất rộng lớn, tiếp tục học tập y thuật, tiện thể xem giá trị Y Linh, thầm nói: Ồ, được đấy nhỉ, giá trị Y Linh đã lên tới 67 điểm rồi.
Diệp Thanh vừa vào bảo tháp, theo thói quen là xem giá trị Y Linh, trong không gian thần bí này, cho dù là học tập hay đổi cá trang bị, luôn cần phải có các giá trị kiểu này mới được.
Theo thường lệ, Diệp Thanh lấy điểm Y Linh để đuổi lấy các tài liệu y học để học tập, cần phải biết, những tài liệu này đều là bảo bối cả, những hiệu sách bên ngoài không thể mua được, bên trong có vô vàn những lý luận và phương pháp chẩn đoán, thậm chí ngay cả những thứ mà hiện tại con người chưa khám phá ra, không biết những tài liệu ở đây tiến bộ hơn bao nhiêu năm nhỉ.
- Lần trước học những kiến thức về tim mạch, lần này học về gan vậy.
Diệp Thanh biết, những chỗ yếu ớt nhất của con người không nằm ngoài lục phủ ngũ tạng và não, dễ sinh bệnh nhất cũng là những cơ quan này, kiến thức cơ bản của cậu còn đuối lắm, muốn nâng cao những kiến thức ở những lĩnh vực này.
Ngũ tạng gồm tim, ga, tỳ, phổi, thận; lục phủ gồm đảm, vị, đại trường, tiểu trường, bàng quang, tam tiêu.
Đương nhiên, đây cũng là cách nói của cổ nhân, đã sử dụng được mấy ngàn năm rồi, đại thể đại diện cho những cơ quan quan trọng nhất của cơ thể. Y học hiện đại cho rằng, đàn ông mới có lục phủ ngũ tạng, hơn nữa phụ nữ còn có thêm một tạng nữa đó là lục phủ lục tạng, cái tạng đó chính là tử cung.
Gan, là một cơ quan không thể thiếu được trong cơ thể người, có vô vàn công năng sinh lý, trong đó chức năng chủ yếu của nó là sơ tiết và tàng huyết.
Sơ tiết chính là gan có chức năng sơ thông, thông suốt, điều đạt, đảm bảo khí cơ( khí cơ chính là khí có thể thăng, giáng, xuất nhập) của cơ thể được thông suốt trôi chảy, thông mà không trệ, tán mà không uất, cụ thể mà nói, gồm chức năng điều đạt khí cơ, điều tiết tính thần tình chí, xúc tiến tiêu hóa và hô hấp, duy trì sự vận hành của khí huyết, điều tiết sự trao đổi chất của thủy dịch và điều tiết cơ quan sinh dục vân vân.
Tàng huyết chính là tàng trữ huyết dịch, phòng tránh xuất huyết và điều tiết lượng huyết, do vậy, gan còn có tên gọi khác là “ huyết hải”.
Soẹt
Diệp Thanh xoay xoay quả cầu như hình mặt trời, lập tức, trong không trung xuất hiện rất nhiều tài liệu y học, đều là những tài liệu liên quan đến gan, nếu muốn đọc hết chắc không ăn không uống trong vòng một tuần mới đọc xong nổi. Đương nhiên, phí đổi cũng không phải ít, phải mất 28 điểm Y Linh, lần này giá trị Y Linh của Diệp Thanh lại giảm còn 39 điểm thôi.
- Ôi, cứ như thế này thì đến đời kiếp nào mới lên được tầng thứ hai đây.
Tài liệu này cũng tốn điểm Y Linh quá đi, nhưng đồng chí Diệp Thanh nhà ta cũng rất vô tư, lập tức nghĩ thoáng hơn một chút: cái gì đáng dùng thì mất ít điểm cũng nên thôi, gì thì gì, học được cũng ấm vào thân mình chứ mất đâu mà sợ, hơn nữa, chỉ có những tài liệu này mới đánh quý, mất điểm Y Linh mới có động lực để cứu chữa bệnh cho người khác để kiếm điểm Y Linh chứ, có cái gì là miễn phí đâu.
- Ừ, nhiều khi tham quá hóa không, vẫn phải bước lên từ cái cơ bản nhất thôi.
Diệp Thanh chọn một bộ tài liệu rất dầy tên là “ gan tạng sinh lý sinh hóa và chẩn đoán bệnh học”, bắt đầu nghiên cứu vấn đề này.
...
Quán ăn Y Gia Tiên, đường Ngân Xuân, thành phố Phù Liễu.
Đây là một quán ăn nhỏ nằm ven đường, diện tích không lớn lắm, chỉ có ba phòng riếng và một phòng khách rộng chừng ba bốn mươi mét vuông, nhưng cách bố trí có vẻ thanh nhã.
Bữa tối Diệp Thanh tới đây, vừa bước vào cửa, liền được chủ quán Trịnh Tiểu Ninh nhiệt tình tiếp đón.
- A, là chú Diệp Thanh à. Bạn của cậu đã đến rồi, ở phòng số một đợi cậu đấy.
Trịnh Tiểu Ninh mới hai bảy hai tám tuổi, nhiều hơn Diệp Thanh vài tuổi, những dáng vẻ rất già dặn, nhân cách cũng rất ổn, cũng chính là con trai thứ của Lão Trịnh làm cùng trong bệnh viện Ngô Đồng.
Lão Trịnh cũng mời Diệp Thanh ăn ở quán này vài lần rồi, cho nên cậu cũng trở thành khách quen của Trịnh Tiểu Ninh.
- Phiền anh, Tiểu Ninh nhé.
Diệp Thanh mỉm cười, rồi đi vào phòng ăn. Hôm nay Vương Binh bỗng gọi điện, nói là muốn mời cậu ăn bữa cơm, muốn cảm ơn cậu đã giúp ông ấy có manh mối để phá án, nên Diệp Thanh mới giới thiệu quá năn của con trai Lão Trịnh cho Vương Binh.
Người quen làm ăn mà, giúp được gì thì giúp thôi, dù sao ăn ở đâu cũng thế thôi mà. Hơn nữa, tay nghề nấu ăn của Trịnh Tiểu Ninh cũng rất ổn, giá cả lại bình dân, lại thêm thái độ phục vụ rất nhiệt tình. Trịnh Tiểu Ninh không chỉ là chủ quán ăn này, có những lúc còn đích thân vào bếp chế biến món ăn nữa, tay nghề cũngr ất vững vàng, ít ra Diệp Thanh ăn thấy hợp khẩu vị nên đánh giá vậy.
- Người anh em, cậu tới rồi đó à, ha ha.
Vừa bước vào, Vương Binh liền đứng dậy mời chào, vỗ vai Diệp Thanh cười ha hả, ắt hẳn hôm nay tâm trạng cũng rất tốt.
- Ha ha, anh Vương, chúc mừng anh đã phá được án lớn nhé, được thăng quan phát tài.
- Thăng quan gì chứ, từ nay đến lúc nghỉ hưu cũng vẫn thế này thôi. Nào, chúng ta không nói đến cái này nữa, ăn rồi uống rượu nào, phục vụ, mang đồ ăn lên đây.
- Dạ, ông đợi chút!
Nhân viên phục vụ trả lời, rồi vội vàng chuẩn bị, trước khi Diệp Thanh đến, Vương Binh đã gọi món trước rồi.
Rất nhanh, từng đĩa từng đĩa những món ngon nhất ở quán này được bê lên, Vương Binh và Diệp Thanh gọi thêm bảy tám chai bia, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.
- Sao rồi anh Vương, nghe giọng anh thì phá xong vụ trọng án này, anh vẫn chưa được thưởng và thăng chức gì à?
Diệp Thanh vừa ăn vừa hỏi Vương Binh. Theo thường lệ, phá được trọng án thế này, gì thì gì cũng được biểu dương hay khen thưởng chút đỉnh chứ.