Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 572: Tiếng hát, âm thanh của tự nhiên.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
- Còn phải nói, những trường đại học danh tiếng đa phần đều mang hình thức nghiên cứu! Năm ngoái tôi tán một em tiến sỹ ở đại học Bắc Kinh, người thì quả là xinh đẹp, lại có trí thức, chỉ tiếc là, có chút cổ hủ, chẳng có tài nghệ gì, trên giường cũng chằng hiểu thế nào là tình thú, chán ngấy!
- Cái đồ lưu manh nhà mi, lại đi hại con gái nhà lành! Sống bội tình bạc nghĩa không ra gì đâu!
- Thực ra, cái kiểu con gái đó, làm vợ mới hay, gì thì gì cũng tốt hơn gấp vạn lần so với những cô nàng lăng nhăng linh tinh trong giới showbit! Giới nghệ sĩ loạn thế nào, mấy người cũng biết còn gì!
- Haizz, chỉ là không biết cái cô Chu Vay đó có sa đọa không nữa, đến lúc đó, lại làm quy tắc ngầm với người ta, thế thì không phải là khiến người ta sầu chết à!
- Hì hì, khó nói, khó nói, cậu xem, cô ta bây giờ đã đứng cùng với ông chủ lớn, lại còn có nhiều nhân vật đỉnh chóp như thế, nói không chừng bên trong còn có thủ đoạn gì ấy chứ!
- Đau lòng...
- Đau lòng cái dắm ý, chẳng qua cũng chỉ là một con bé chưa từng quen biết!
- Cô ấy là thần tượng của tôi...
- Chị dâu, Chu Vay đến công ty chúng ta à? Sao em chẳng biết được chút tin tức nào vậy, chỉ thấy mấy hôm trước đài báo có nói cô ấy bị hủy dung nhan!
- Ôi chao, rõ ràng là bị đưa tin sai lệch mà, em xem xem Chu Vay hiện tại, gương mặt bóng loáng như da trẻ em mới sinh, cứ đồn là bị hủy dung nhan, đấy, có chỗ nào bị hủy đâu chứ!
Mạc Dĩ Chanh đứng trong đám người nghe thấy những lời này, quả thực là ghen tị đến chết được! Cùng lúc, ánh mắt lại quan sát đánh giá những nhân vật nổi tiếng, thương gia giàu có chóp đỉnh thực sự, thầm nói, cái con Chu Vay này, nhất định là dựa vào một tên phú hào nào trong đám người này, thì mới có cơ hội được vào trong nội sảnh! Chỉ là chưa biết người đó là ai mà thôi!
- Á, sao thằng tiểu tử đó cũng ở đây!
Lập tức, ánh mắt của Mạc Dĩ Chanh liền dừng lại trên người Diệp Thanh, càng thấy hồ nghi, thầm nghĩ, sao tên tiểu tử này cũng đến đây, hơn nữa, hắn hình như cũng chỉ là một bác sỹ mà thôi, nghe nói là viện trưởng của một bệnh viện tư ở khu Giang Ninh, nhưng một bệnh viện nhỏ ở Ninh Thành, đến nơi như chốn Kinh Thành này, thì cũng chẳng là cái thá gì!
Không nghĩ ra, không nghĩ ra!
Cô trước kia tuy cũng ở Ninh Thành, nhưng không phải là người trong cùng một giới với Diệp Thanh, bình thường cũng rất ít khi nghe thời sự, bởi thế không hiểu gì nhiều đối với những việc của Diệp Thanh, về phần Nhan Tuyết Khâm – tiểu thư con nhà quyền quý này, cô lại càng không quen biết, ngay cả đến tên còn chưa nghe qua, nếu không, hôm đó ở sân bay, nói không chừng còn phải đến bắt bạn, chứ không phải cái kiểu ta đây không thèm để ý như thế.
- .... vô cùng cảm ơn sự có mặt của mọi người!
Ngô Thực nói bài diễn văn chào mừng ước chừng mất bảy tám phút, liền bước xuống sân khấu, sau đó, đương nhiên là có người chủ trì tiếp tục, bắt đầu tiến hành các hoạt động kiểu như trao giải, các tiết mục văn nghệ vân vân.
Còn Mạc Dĩ Chanh thì cố gắng chui vào trong góc hẻo lánh, không vì gì khác, là chỉ sợ đụng phải Chu Vay mà thôi, như thế, thì đúng là làm cho người ta khó sống?! Về phần sau này trong lúc làm việc có gặp mặt nhau, thì tính tiếp!
Ước chừng được nửa chừng, người chủ trì dưới sự sắp đặt của Ngô Thực, bước lên sân khấu, mặt mày hưng phấn!
- Kính thưa tất cả các vị khách qý, có một thông tin tốt muốn thông báo với mọi người, đó chính là.... ca sỹ mới ra, được mệnh danh là Ngọc nữ thanh xuân Tiểu Chu Hậu Chu Vay từ hôm nay trở đi, chính thức gia nhập vào công ty Thiên Hậu chúng ta! Bây giờ, xin mời Chu tiểu thư hát tặng chúng ta một bài! Xin mọi người một tràng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh!
Lập tức, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, những người có mặt đều sửng sốt không ngừng, phải biết là, ở nơi như này mà được công bố thông tin gia nhập công ty băng đĩa Thiên Hậu, còn được mời lên hát tặng, biểu diễn, trước kia không phải không có, chỉ có điều là rất ít, rất ít, hơn nữa, họ đều trở thành đối tượng chủ lực của công ty Thiên Hậu, cuối cùng đều trở thành những nhân vật tầm cỡ của Hoa Hạ, thậm chí là cả châu Á, không chừng là của cả thế giới! ví dụ, nữ hoàng ca nhạc và nữ hoàng màn ảnh tuyệt đỉnh bây giờ, Đới Tuyết Nhi chính là ví dụ điển hình nhất!
Mạc Dĩ Chanh chỉ lấy trong đầu “đùng đoàng” một lúc, có chút mơ màng, không biết là bị âm thanh ầm vang như sấm chấn động, hay là bản thân có chút không chấp nhận được!
- Làm sao có thể, làm sao có thể! Chu Vay cô ta, cô ta có thể trong chớp mắt trèo cao như vậy? Không ngờ lại được trợ giúp mời lên hát tặng trong hoàn cảnh như thế này? Thực là không có thiên lý gì nữa! Chị đây rõ ràng đến còn sớm hơn cả nó mà! Lúc này, chẳng nhẽ không mời tôi lên hát một bài sao? Không công bằng, không công bằng, đều là những thành viên mới ra nhập vào công ty, danh tiếng cùa hai người cũng ngang nhau, dựa vào cái gì mà bên trọng bên khinh! Cùng lắm cũng chỉ là do tôi so với cô ta già hơn một chút mà thôi! Đều là một lũ khốn nạn chọn người theo dung mạo!
- Hừ, cái con Chu Vay này, không ngoài cái lũ mượn vẻ bề ngoài của bản thân, để lấy được sự yêu thích của mấy ông chủ lớn, nói đến thực lực thực sự, cô ta chẳng là cái thá gì!
- Hừ, tao muốn xem mày hát cái gì! Nếu lúc nữa có hát sai nhạc! Hoặc nhả từ không rõ, thì hay rồi! hì hì, chị đây không ngại vạch trần mi tại chỗ!
Mạc Dĩ Chanh trong lòng khuấy động, nghĩ đông nghĩ tây, chỉ chốc lát sau, đã vạch ra được kế hoạch và sách lược chung, dự định nghiêm túc nghe con tiểu nha đầu này hát, nếu như có sai dù chỉ một chút, đến lúc đó liền tung ra một đòn sấm sét, khiến cho cô ta sượng mặt không xuống nổi đài thì thôi!
Tiếng hát của Chu Vay êm ái trầm bổng, róc rách như nước suối chảy, như tiếng trân châu lạc bàn, rất nhanh, tiệc rượu ồn ào trong đại sảnh, liền lập tức trở lên yên lặng, ai ai dường như đều đã bị tiếng hát của Chu Vay cuốn hút!
Nghe bài hát này, trước mắt mọi người dường như đang hiện ra một vùng điền dã cách xa nơi thị thành ồn ào náo động, tràn ngập ánh mặt trời ấm áp dễ chịu, hương thơm dìu dịu của cỏ non bao phủ ngập tràn, không khí tươi mát vô cùng tận, cách đó không xa, có mấy cọng mây già thô ráp của dân tộc Tinh Linh, rất nhiều rất nhiều những căn nhà nhỏ bằng gỗ, nơi mà tộc người Tinh Linh ở đó sinh sống, vui chơi, sau đó có thể nhìn thấy du dây, kỵ sỹ, mạo hiểm của ảo mộng vv, tóm lại, cảm giác của mỗi người đều không giống nhau, nhưng, ngay cả người không am hiểu về âm nhạc, ít nhiều cũng lộ ra vài phần say mê!
Ngay cả bản thân Mạc Dĩ Chanh, cũng vô thức bị tiếng hát của Chu Vay cuốn hút, quên mất cả việc tìm lỗi sai, có điều, khi âm thanh vừa dứt, Mạc Dĩ Chanh rất nhanh liền lấy lại được sự tỉnh táo, lập tức cũng rất ảo não, sao mình lại như thế, chẳng phải cũng chỉ là một bài hát thôi sao, có gì ghê ghớm chứ, nếu như, có ai giúp mình viết một nhạc phẩm hay, mình cũng có thể phát huy được hiệu quả và ma lực không kém gì thế này!
- Hừ, tiếng hát của mi có hay nữa đi chăng nữa thì cũng làm sao, về khoản vũ đạo của mi có thể bì được với ta không? Chị đây là dân vũ đạo chính cống đấy, vừa hát của nhảy, có ưu thế hơn mi nhiều!
Mạc Dĩ Chanh khinh bỉ mím mím môi, cầm một cốc rượu lớn, nốc cạn.
Tiếng hát đã dứt, mọi người lại quên cả vỗ tay, cuối cùng, vẫn là Diệp Thanh dẫn đầu dùng sức vỗ tay “ba ba ba” thật mạnh mới đánh thức được mọi người, thế là một tràng vỗ tay ầm vang như thủy triều lại lần nữa vang lên.
Chu Vay cúi đầu lia lịa, cảm ơn nói:
- Cảm ơn sự ưu ái của mọi người, cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người! khiến tôi có chút được sủng ái mà lo sợ!
Đôi môi mỏng nhẹ mím,tiếng nói nghẹn ngào, trong con ngươi đen bóng, nước mắt lưng tròng, dưới ngọn đèn chiếu rọi, tựa như một viên bảo thạch rực rỡ...
Rõ ràng những lời vừa nãy đều là thật lòng, phát ra từ trong đáy lòng, hoàn toàn không phải là những lời nói hình thức!
Mọi người trong bỗng chốc đã bị vẻ mặt đáng yêu thuần khiết của cô chọc cười!