[Dịch] Thần Y

Chương 569 : Chương 569




Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 569: Đón ở sân bay.

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

Đương nhiên, nếu như Chu Vay sẵn lòng hy sinh bản thân, làm quy tắc ngầm, cho dù là công ty băng nhạc có lớn hơn, vai diễn chính trên truyền hình có hoành tráng hơn, thì cũng đều có thể lập tức nắm được trong tay, chỉ có điều, cái đó hoàn toàn không phải là thứ mà cô muốn có!

Chu Vay, vốn là một cô cái vô cùng tự lực tự cường cũng tự yêu bản thân mình, sự thanh cao đã mọc rễ trong tận xương tủy, y như bề ngoài thuần khiết của cô, tuyệt đối không thể chỉ vì muốn được nổi tiếng, vì lợi ích vật chất, mà làm những chuyện điên rồ đó!

Kỳ thực, nếu không phải cô thân thiết với Diệp Thanh như vậy, lại đối với Diệp Thanh có một thứ tình cảm mà ngay đến bản thân cô cũng không hiểu rõ đó là thứ cảm giác gì, e rằng sự giúp đỡ của Diệp Thanh cô cũng chẳng chịu nhận.

Ban đầu, sau khi cô khỏi bệnh, là định ngoan ngoãn, yên bình học xong chương trình đại học, rồi mới cân nhắc tiếp việc trong làng giải trí, nhưng Diệp Thanh nhiều lần đề cập đến việc giới thiệu cho cô đến một công ty băng đĩa nhạc hoàng tráng, nên cô mới ngại không dám chối từ!

Nguyên nhân quan trọng nhất lại là, người đàn ông này đối với việc của bản thân mình lại quan tâm đến vậy, không biết làm sao, trong lòng cô lại không kìm được có một cảm giác ngọt ngào, chỉ thấy, nhận sự giúp đỡ của hắn, lại là một việc khiến người ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào hạnh phúc!

Kế tiếp, Chu Vay và Mạc Dĩ Chanh lại nói chuyện phiếm một hồi, Mạc Dĩ Chanh cứ không ngừng khoe khoang, nói lai lịch rồi thế lực kinh tế của công ty băng đĩa nhạc Thiên Hậu không biết là hùng hậu đến mức nào, mà cái tên giám đốc ban ngành đó lại đối với bản thân tốt ơi là tốt, còn hứa với cô ta, sau này sẽ lấy cô ta làm đối tượng phát triển! sau đó, lại đối với việc Chu Vi không thể nào tiếp tục phát triển trong ngành giải trí nữa, tỏ vẻ khá là tiếc nuối.

Có điều tính cách của Chu Vi khá lãnh đạm, vẫn chưa “ nghe ra” cái ý mà cô ta cố ý hàm ẩn trong lời nói, khiến cho Mạc Dĩ Chanh thấy buồn bực không thôi.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm làm xong thủ tục lên máy bay, bốn người kết bạn cùng đi, vừa ra khỏi chỗ kiểm tra an ninh, đến được phòng đợi, nhân viên phát thanh của sân bay Ninh Thành đã thông báo hành khách của máy bay U87G5 khởi hành từ Ninh Thành đến Bắc Kinh bắt đầu lên máy bay.

- Vay Vay cậu là khoang hạng nhất à?

Đến cửa vào, Mạc Dĩ Chanh hỏi.

- Ha ha, không phải, ba người bọn mình đều là khoang phổ thông.

Chu Vay cười nói.

- ồ, thế mình đi trước nhé, tớ vào từ bên kia!

Mạc Dĩ Chanh chỉ cánh cửa chuyên dụng dành cho hành khách khoang hạng nhất nói, trong con ngươi hiện lên vẻ đắc ý và coi thường, sau đó cười thản nhiên, lượn lờ tha thướt bước vào bên trong.

- ừ, tạm biệt, đến Bắc Kinh nhớ thường xuyên liên hệ nhé!

Chu Vay vẫy tay chào tạm biệt nói.

Mạc Dĩ Chanh khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ mặt vô cùng khinh thường, thầm nói, có quỷ mới chủ động liên lạc với cô, hôm nay nếu không phải vừa hay gặp phải, chị đây cũng lười chẳng thèm để ý tới cô, chị đây là minh tinh tương lai của Thiên Hậu đó, cho dù là hiện tại, cũng là chủ ngồi đầu toa hạng nhất, so với lũ tẹp nhem ngồi khoang phổ thông các người, hoàn toàn là không cùng một cảnh giới! xì, muốn cậy cục tôi, không có cửa đâu!

Sau đó, cũng chẳng buồn xoay người, cứ thể ngoảnh lưng vào mấy người Chu Vay vẫy tay chào, mất hút ở một góc ngoặt của hành lang.

Chu Vi nhẹ nhàng nhăn mày, lắc đầu, cũng chẳng nghĩ gì đến nữa mà vừa nói chuyện với Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm vừa xếp hàng chờ đến lượt, khoang phổ thông mà, đương nhiên là phải muộn một chút mới được vào, hơn nữa, hàng người xếp còn dài như rồng như rắn!

Kỳ thực, bất luận là Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm hay là Chu Vi đều hoàn toàn có thể mua được vé hạng nhất, chỉ có điều, tên nhãi Diệp Thanh này chưa bao giờ ngồi qua máy bay, nên Nhan Tuyết Khâm mới đề nghị hắn ngồi ở khoa phổ thông xem thế nào, thể nghiệm một phen, chỉ có người từng ngồi qua khoang phổ thông, thì mới thự sự lĩnh hội được cảm giác đó!

Lần đầu tiên như thế, ấn tượng mới sâu sắc mà!

Ví dụ như, đến một thành phố xa lạ, muốn thể nghiệm một phen dân chúng bình dân trong thành phố này tình trạng đi lại của họ như thế nào, cách tốt nhất, là chen xe bus, tự lái xe đi hoàn toàn là chẳng phản ánh được tình hình thực tế.

Diệp Thanh đương nhiên chẳng cần cái cảm giác trên máy bay, cảm giác đó có vui sướng hơn việc ngồi tiểu phi thuyền không?

Trên đường đi, có Nhan Tuyết Khâm chăm sóc, mà Chu Vay cũng là người từng không ít lần ngồi máy bay, nên Diệp Thanh không rơi vào tình trạng luống cuống không biết phải làm gì, chẳng hạn, lúc cô tiếp viên hàng không xinh đẹp bắt đầu phát nước uống, hỏi hắn muốn uống sinh tố, cô ca, trà xanh hay là cà phê, tên nhãi Diệp Thanh phải nhất quyết không được “không muốn không muốn”!

Mà một người phụ nữ trung niên bên cạnh hắn thì liền nói ra những lời như vậy, sau đó, lúc cô tiếp viên hàng không tiến lại gần một chút, cúi đầu nhỏ giọng nói cho bà ta biết, cái này hoàn toàn là miễn phí, người đàn bà trung niên đó liền tức khắc vui mừng, nói liền tù tì:

- ồ, thế thì cho tôi một cốc cô ca, một ly nước chanh, một ly nước táo, một chai nước khoáng, một lon bia, hai cốc cà phê, ồ, còn cái gì nữa nhỉ, lấy thêm cho tôi hai hộp sữa, tôi phải ăn bù vào tiền vé máy bay mới được!

Cô tiếp viên xinh đẹp đó suýt chút nữa thì ngất xỉu, có điều, lại hỏi đối phương một câu, dưới tình hình chắc chắn là sẽ uống hết, hay là dựa theo yêu cầu của đối phương, làm hài lòng bà ta, đây cũng coi là một việc thú vị, có điều, người như thế này cũng khá đáng yêu, tuy là có chút tham lam những lợi lộc cỏn con, hơi giống dáng điệu của dân buôn bán, nhưng ít nhất không phải là hạng người đại gian đại ác.

Mấy người Diệp Thanh đương nhiên không thể như vậy, mỗi người chỉ lấy một cốc cà phê.

Nói tóm lại, thể nghiệm lần đầu tiên ngồi máy bay, cảm giác cũng khá hay, ít nhất, thái độ của các hành khách đều vô cùng tốt, ai cũng xinh, điều duy nhất khiến Diệp Thanh oán thầm chính là, không biết là máy bay quá tồi, hay là kỹ thuật lái của người lái quá kém, lúc chiếc máy bay lên trên hay xuống dưới, sự chênh lệch khí áp giữa trong và ngoài quả thực là quá lớn, khiến cho tai của người ta cứ kêu ù ù, đau đớn kịch liệt, hắn thậm chí còn nghi ngờ, nếu mạnh thêm chút nữa, không biết là có người bị thủng màng nhĩ không nữa!

Giống như chiếc tiểu phi thuyền của hắn, thì tuyệt đối không có vấn đề này, lúc lên, lúc xuống, lúc xoay, người ngồi bên trong đều không hề có một chút cảm giác nào! Bởi vì, bên trong có hệ thống duy trì sinh mạng cực kỳ tiên tiến, có thể tự động căn cứ vào điều kiện mà điều tiết, từ đầu đến cuối khiến cho môi trường bên trong khoang giống hệt như trong nhà của mình ờ trên mặt đất!

Thực ra, bây giờ ngồi máy bay, thực sự có người vì thế mà thủng màng nhĩ, đặc biệt là máy bay có tốc độ siêu âm, lúc bay tiếp cận với mặt đất, đâm vào bầu không khí dày đặc, có thể sinh ra thứ âm thanh chấn động vô cùng lớn, khả năng làm rách màng nhĩ cực kỳ cao!

Lúc này, thường thường các hành khách sẽ được thông báo cho biết, có thể thông qua việc áp dụng phương pháp nuốt nước miếng, để giảm bớt áp lực không cân bằng giữa trong và ngoài!

Diệp Thanh hơi suy xét một chút, liền lập tức biết được quy luật bên trong, bởi vì, trên trung nhĩ thượng của cơ thể người có một dây quản nối thẳng với bộ vị của cổ họng, trong y học nó được gọi là “ Nhĩ yết quản”!

Nhĩ yết quản trong tình trạng bình thường thì luôn đóng, nhưng khi miệng chúng ta mở ra, đặc biệt là lúc thực hiện động tác nuốt nước bọt, Nhĩ yết quản sẽ có thể tự đóng mở, khiến cho sức chịu đựng áp lực bên trong và bên ngoài của màng nhĩ duy trì ở trạng thái không thay đổi, màng nhĩ sẽ không thể lồi ra hay lõm vào được nữa, ngoài ra, khi âm thanh vô cùng lớn từ bên ngoài truyền vào, miệng nhanh chóng mở ra, âm thanh sẽ từ bên ngoài tai và nhĩ yết quản hai con đường theo hai hướng khác nhau này đạt đến màng nhĩ, khiến cho áp lực trong ngoài của màng nhĩ cũng triệt tiêu nhau, như vậy màng nhĩ sẽ không có khả năng bị phá vỡ!

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, liền hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh.

Ba người xuống máy bay, vừa mới mở điện thoại ra, Nhan Tuyết Khâm đã nhận được điện thoại của người bạn học đó, Mộc Tử Tư, hỏi cô đi đến đâu rồi, có điều, đối phương lại không hề đến đón ở sân bay, bời vì lúc trước Nhan Tuyết Khâm đã sớm nói cho cô biết, sẽ có người thân đến đón cô, đến lúc đó cũng sẽ ở nhà của đối phương, mà người bà con thân thích này, chính là gia đình Lạc Tửu Tịch.

Lạc Tửu Tịch tốt xấu gì cũng là em gái họ của cô mà, mẹ cùa hai người là chị em ruột, đến Bắc Kinh không thể không đến thăm hỏi họ.

Mà Diệp Thanh cũng gần như cùng lúc nhận được điện thoại của Nhiễm Vân Phi, nói là đã cùng với cậu đang trên đường đến, chỉ tẹo nữa là đến nơi, cũng tỏ vẻ xin lỗi hắn vì đến hơi muộn!

Diệp Thanh tuy là chỉ gặp qua người này một lần, nhưng ấn tượng khá sâu sắc, nghe được tiếng cười sang sảng đó, trước mắt lập tức liền hiện ra hình tượng của vị nam tử ba mươi tuổi có thừa, để một quả tóc ba tấc, rất có phong cách nghiêm trang của dân quân đội, mà đối phương lại chính là đội trưởng của quân khu Yến Kinh, trong quân lại là một gã có tiếng tăm lừng lẫy, tuy là cấp bậc không cao, chỉ là trung tá, nhưng gia thế trong nhà, lại thực sự rất mạnh!

Lúc ba người đến cổng vào của sân bay, sớm đã có một chiếc thể thao Lamborghini vô cùng lóa mắt đang đợi ở đó rồi, người đến đón là anh trai của Nhạc Tửu Tịch, Lạc Thiếu Sơn, nhìn thấy Nhan Tuyết Khâm liền mặt mày phấn khởi chạy ra đón, vui mừng hét lớn:

- chị Tuyết Khâm, cuối cùng chị cũng đến rồi, nói ra cũng phải gần mười năm rồi chị không đến nhà em đó!

- Ha ha, ừ nhỉ, Thiếu Sơn em đúng là lớn lên rất nhiều đấy

Nhan Tuyết Khâm sờ xoa đầu chàng trai trông như sinh viên đại học như xoa đầu một đứa trẻ, cười nói.

Lạc Thiếu Sơn nhếch miệng cười nói:

- Chị Tuyết Khâm vẫn giống như ngày nào, giống hệt như hồi mười năm trước lúc em gặp chị!

- Haha câu này chị thích đấy!

Nhan Tuyết Khâm mừng rỡ.

Lạc Thiếu Sơn nói:

- Chị, không phải là em đang nịnh nọt gì đấy đâu nhé! Chị đúng là chẳng thay đổi một tẹo tèo teo nào, trông có vẻ, còn giống như là mới hơn mười mấy tuổi, quả thực so với em đây có vẻ còn nhỏ tuổi hơn đấy!

- Được rôì, được rồi,còn tâng bốc nữa, là chị đây nổi hết da gà lên rồi đấy!

Nhan Tuyết Khâm đương nhiên cực kỳ vui mừng, sau đó không khỏi duyên dáng liếc Diệp Thanh một cái, thầm nói, nếu không có viên Trú Nhan Đan của tên này, thì chị đây làm sao có thể thanh xuân vĩnh viễn đây?

Chu Vay thầm nghĩ, thằng cha này, không phải là cô nào cũng tặng Trú Nhan Đan chứ? Sau đó lại phụ họa thêm, nếu không phải bản thân đúng lúc bị người ta hủy hoại nhan sắc, dung nhan phá hoại. thì còn không biết là hắn có tặng cho mình không nữa đây?

Còn định tìm Diệp Thanh hỏi cho ra nhẽ, có điều, vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, đã khiếp đảm rồi, thôi bỏ đi vậy, dù gì, giá trị của loại nhan dược này cực cao, nếu không phải là quan hệ thân thiết tới mức khăng khít, thì hắn còn lâu mới tặng mình ấy chứ!

Nhưng, cái này cũng khó nói, hắn tính cách nhân từ, có thể là do nhìn thấy dung mạo của mình bị hủy, sợ mình nghĩ quẩn mà làm dại mới nhắm mắt tặng mình? Haizz, rốt cuộc là như thế nào chứ, thật khiến cho người ta rối rắm!

- Haha,chị, hai vị này là bạn cùa chị à?

Lạc Thiếu Sơn nhìn Diệp Thanh và Chu Vay một cái, không khỏi hơi có chút kinh ngạc, kinh ngạc đối với Diệp Thanh, là bởi vì, cậu phát hiện, ánh mắt của chị họ mình khi nhìn tên tiểu tử này có chút không bình thường cho lắm, hình như, có vẻ, dường như, lộ ra tình cảm thân thiết nóng bỏng, thứ tình cảm này, sao mà lại giống với mình lúc mình nhìn thấy người đẹp thế không biết? Chị họ của mình là người như thế nào? Đó quả thật là một nhân vật mắt cao hơn trán vô cùng kiêu ngạo, tên tiểu tử này rốt cuộc là có tài tài cán gì, mà lại có thể lọt vào mắt xanh của chị họ mình đây?

Hắn lại không biết, Diệp Thanh không chỉ có thể lọt vào mắt xanh của Nhan Tuyết Khâm, mà còn có thể vào được cả trong màn giường của cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.