[Dịch] Thần Y

Chương 56 : Có người đẹp đi cùng có khác




Thịnh Tuấn Phong bước vào xe, vẻ mặt tức giận bỗng tiêu tan, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ sở thầm nghĩ: Cái cô nàng này càng ngày càng thú vị đấy, dám tự ý tìm một cái bình phong để trốn mình, nhưng, càng phưu lưu bản thiếu gia càng thấy hứng thú, hê hê, kiểu con gái này bản thiếu gia chưa gặp bao giờ đấy.

Thịnh Tuấn Phong mỉm cười, rồi không thèm để ý gì, liền hỏi vệ sĩ bên cạnh:

- Vừa nãy gọi điện cho tôi có chuyện gì thế?

- Phong thiếu gia, kết quả thống kê đã có rồi, lần này chúng ta tổn thất rất nghiêm trọng, rất nhiều những khách hàng trên mạng đã hủy rồi, những thành viên ra nhập rất ít, những công việc trước kia bị đứt đoạn rất nhiều, nếu không phải do phó chủ tịch thành phố Thịnh điều chỉnh, e rằng tổn thất còn lớn hơn nữa, tên Vương Binh này quả là độc ác.

Tên vệ sĩ này đầu tóc và râu rối bời, không giống vệ sĩ chút nào cả, trái lại còn có khí chất của những nghệ sĩ hơn, tên là Tần Hưu, tên thường gọi là Cầm Thú, là tên thủ hạ tin cậy nhất của Thịnh Tuấn Phong, vừa là vệ sĩ vừa là trợ lý, đi với Thịnh Tuấn Phong như hình với bóng.

- He he!

Thịnh Tuấn Phong cười lạnh lùng, ánh mắt hiện lên sát khí.

Tần Hưu gãi gãi cổ nói:

- Hay là khử luôn tên Vương Binh đi cho rồi?

- Không cần, chỉ là vặt vãnh thôi, xem hắn trụ được bao lâu.

Thịnh Tuấn Phong khua tay, nói:

- Chỉ cần hắn không điều tra thân phận của tôi là ổn.

Tần Hưu cười nói:

- Vậy thì cậu cứ yên tâm đi, những kẻ bị bắt đều là những nhân viên quèn nhất, làm sao mà điều tra ra thân phận cả cậu được chứ. Cho dù cảnh sát có bức cung thế nào, thì cũng không dám lôi cậu vào cuộc đâu.

- Vậy thì tốt!

Thịnh Tuấn Phong gật đầu, lại nói tiếp:

- Phái thêm vài tên thân cận, theo dõi Vương Binh, tốt nhất phải nắm được thóp của hắn, để dằn mặt hắn. Ngoài ra, tên vừa nãy được Ninh Não Nhi lợi dụng, phái người đi thăm dò xem sao.

- Dạ!

Tần Hưu trả lời, rồi móc điện thoại gọi điện, đem những lời của ông chủ phân phó cho đàn em làm, chiếc xe thể thao gầm rú rồi vụt mất.

...

- Bên kia có một shop thời trang cũng được đấy, quần áo đều nhập từ bên ngoài về, giá cũng không đắt lắm, tôi dẫn cậu đi xem xem.

Uống xong cà phê, Ninh Não Nhi giới thiệu với Diệp Thanh một shop thời trang, Diệp Thanh tất nhiên là vui rồi, đồng thời cũng cảm thấy thảo mãn và tự hào, một người đẹp như vậy, một người con gái sang trọng đưa mình đi mua quần áo như vậy, thật khiến người khác phải ghe tị.

Lúc uống cà phê, Diệp Thanh cũng rất ngại ngùng, người ta mời mình uống cà phê nhưng...

Nhưng cốc cà phê này cũng rất đắt, chọn cốc nào thì giá cũng bảy tám mươi tệ rồi, lại thêm đĩa hạt dưa nhấm nháp và chút bánh đã hơn hai trăm tệ rồi. Với kinh tế của Diệp Thanh mà nói, làm sao mà mời lại người ta chứ? Vốn dĩ, cậu cũng định tỏ ra ga lăng, nhưng lúc tính tiến Ninh Não Nhi kiên quyết tự mình mời cậu, khiến Diệp Thanh đỏ bừng mặt lên.

- Chẹp, đàn ông không có tiền thật đáng thương!

Diệp Thanh lại cảm thán.

...

- Ồ, chính cửa hàng này rồi, thế nào, cách bài trí cũng đẹp đấy chứ?

Ninh Não Nhi chỉ tay về bên đường một cửa hàng thời trang tên là Mao nhi phụ trang, rồi lôi cậu bước vào đó.

- Hí hí, chị Não Nhi, chị lại đến ạ, bộ váy chị mặc đẹp đấy, rất hợp với dáng chị.

Chủ cửa hàng là một cô gái chỉ hai mốt hai hai tuổi, tính cách rất lăng động hoạt bát, vừa thấy Ninh Não Nhi và Diệp Thanh bước vào, liền bước ra đón, rồi tiện mồm khen luôn bộ váy cô đang mặc, hiển nhiên Ninh Não Nhi là khách quen của cửa hàng này.

- Ừ, qua đây xem chút, chọn một bộ cho chú em này với.

- Ố? Chẵng nhẽ đây là bạn trai của chị Não Nhi sao?

Chủ cửa hàng nhìn Diệp Thanh từ trên xuống dưới, ròi nói đùa.

Diệp Thanh nghĩ, tôi mong như thế lắm chứ, nếu thật như thế thì còn gì bằng nữa.

Quả nhiên, Ninh Não Nhi cười mắng:

- Đừng nói bừa chứ, đây là chú em tôi mới quen thôi mà, tính tình hướng nội rất hay thẹn thùng, em làm cậu ấy sợ đó.

Diệp Thanh ...

Mình chẳng nhẽ kém vậy sao? Yếu đuối vậy sao? Không tin thì đến thử xem.

- Hóa ra là vậy à, chiều cao cũng không tồi đâu, chỉ có điều hơi gày một chút, cửa hàng em mới có mấy mẫu mới về, rất hợp với dáng anh ấy. Chị Não Nhi đến chọn đi.

Chủ cửa hàng dẫn hai người đến chỗ giá quần áo nam, rồi giới thiệu.

Ninh Não Nhi đảo mắt nhìn quanh, rồi thấy một bộ rất hợp với Diệp Thanh nên cầm xuống, đây là chiếc áo sowmi dài tay, làm bằng chất liệu rất mềm mại, cỡ nào cũng mặc vừa, trên cầu vai được thiết kế rất tinh xảo, trước ngực có cái túi rất xinh xắn, bộ áo trắng điển hình, kiểu dánh cũng không phải khoa trương lắm.

- Lấy bộ này đi, Diệp Thanh cậu thử xem sao.

Ninh Não Nhi cầm lấy chiếc áo rồi xem kỹ càng, rồi ướm vào người Diệp Thanh, cảm thấy sizi rất hợp với cậu nên bảo cậu thử mặc vào xem.

- Được.

Diệp Thanh cầm lấy chiếc áo rồi vào phòng thay đồ.

Chủ cửa hàng cười ngăn lại:

- Thật ngại quá, đèn trong phòng thay đồ vừa hỏng mất rồi, hay là anh đứng ngoài này thử cũng được, con trai mà, có sao đâu.

Diệp Thanh liền cởi áo ngoài ra, vẫn để chiếc áo sơ mi cũ rồi mặc chiếc sơ mi mới vào.

Ninh Não Nhi nói:

- Thế này không được rồi, xem ra không có hiệu quả lắm, cởi hết áo ra rồi mặc áo mới thôi.

Diệp Thanh bỗng đỏ mặt, cửa hết áo ra trước hai người phụ nữ thế nào, ngại chết đi được.

Ninh Não Nhi cười rộ lên:

- Ha ha, vui quá, sao cậu lại dễ đỏ mặt thế chứ.

Chủ cửa hàng cũng che miệng cười.

Diệp Thanh tức giận, rồi cởi hết áo ra nghĩ bụng: cởi thì cởi, ai sợ ai chứ, chỉ là cởi áo chứ đâu phải cởi quần đâu mà sợ. Sau đó mặc chiếc áo mới vào, quả khác hẳn, nhìn bảnh bao hơn nhiều rồi.

- Óa!

Ánh mắt hai người sáng bừng lên, tên tiểu tử này, đẹp trai ra phết, quả là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân mà, chỉ cần mặc bộ áo mới vào đã thay đổi thế kia rồi.

Diệp Thanh cũng thấy mình rất đẹp trai, đứng trước gương soi đi soi lại. Cái áo này không chỉ tao nhã mà còn rất hợp với cậu nữa.

Ninh Não Nhi cười nói:

- Được rồi, soi lắm thế, đẹp trai lắm rồi, ngay cả chị còn thấy động lòng rồi đấy, nào, thử luôn chiếc quần bò này xem thế nào.

Nói xong, liền đưa cho cậu chiếc quần bò bó.

Diệp Thanh nói;

- Tôi gày lắm, mặc quần bó này càng gày thêm thôi.

Ninh Não Nhi nói:

- Cậu chưa thử, làm sao mà biết hợp hay không hợp chứ. Quần áo phải thử mới biết được chứ, yên tâm đi, chẳng nhẽ không tin tưởng ánh mắt của chị sao? Đảm bảo cậu sẽ hài lòng.

Diệp Thanh đàng miễn cưỡng đồng ý nói:

- Vậy tôi cứ thử xem thế nào vậy.

- Ha ha, thử đi, cậu để cửa hờ một chút, nếu không thì tối lắm, yên tâm đi, chị không nhìn trộm đâu mà lo.

Diệp Thanh cầm chiếc quần bò vào phòng thay đồ, nghĩ: nếu cô thật sự muốn nhìn trộm thì anh cũng đồng ý thôi. Hé hé.

Nhưng, Ninh Não Nhi sẽ không nhìn trộm cậu đâu, chỉ đứng ngoài nói cười với chủ cửa hàng, nói về những phong cách thời trang hiện tại, dường như không hề để ý gì tới cậu đang ở trong phòng thay đồ, khiến Diệp Thanh có chút thất vọng.

Một phút sau, Diệp Thanh bước ra, lần nữa khiến hai người kinh ngạc.

- Oa, chị Não Nhi, chị thật biết cách chọn đồ đấy, từ trước em đều nghĩ rằng anh ấy không thể mặc những phong cách như vậy được, không ngờ mặc vào lại tôn dáng lên thế này, chuẩn quá! Mặc cùng chiếc áo sơ mi màu trắng này thì quá tuyệt rồi.

Chủ quần cười cười và giơ ngón cái lên tỏ vẻ tán thưởng Ninh Não Nhi.

- Chuyện!.

Ninh Não Nhi cười duyên dáng, tỏ vẻ mình lọc lõi về thời trang lắm ý, nhìn Diệp Thanh như biến thành người khác vậy, nên cũng rất hài lòng về phong cách thời trang mình chọn cho cậu ấy, rồi vẫy tay nói:

- Diệp Thanh, tới gương mà soi nè.

Chiếc quần bò đó thoạt nhìn thì thấy rất chật, nhưng mặc vào thì thấy rất thoải mái, không có cảm giác chật chật gì cả, hơn nữa càng tôn lên những cơ bắp mông má của cậu nữa, những chỗ cần nhô cần hóp vào đều rất chuẩn, so với phong cách ăn mặc trước kia của cậu thì khác một trời một vực.

Ừ, đơn giản mà nói, Diệp Thanh nhà ta cũng rất hài lòng, lúc đó cũng chẳng buồn trả giá nữa, trực tiếp trả tiền. Sau đó Ninh Não Nhi và Diệp Thanh chào chủ cửa hàng rồi đi ra.

- Chị Ninh Não, hôm nay quả thật rất cảm ơn chị, nếu không, tôi sẽ không mua được bộ quần áo thích hợp thế này.

Đi dạo trên con đường thênh thang, nhìn ánh đèn tỏa xuống màn đêm, Diệp Thanh thành thực nói.

- Không phải khách khí, vừa nãy cũng nhờ cậu mà tôi giải nguy được một phen, nếu nói cảm ơn phải là tôi mới phải chứ. Đi nào, tôi tiễn cậu về nhà.

Những làn gió mùa xuân thổi từng cơn nhẹ làm chiếc váy của Ninh Não Nhi bay rất hút hồn, nhưng, do có chút lành lạnh, Ninh Não Nhi liền khoanh tay trước ngực vẻ co do.

Diệp Thanh vốn định cởi chiếc áo ngoài cho cô ấy mặc, nhưng lại sợ cô ấy không đồng ý, liền cười nói:

- Như vậy sao được chứ, tôi phải đưa cô về chứ.

Đàn ông mà, phải tỏ ra chút phong độ chứ.

- Cậu có xe sao?

Ninh Não Nhi quay đầu nhìn cậu, có chút giao hoạt và cười tủm.

- Cái này, tôi không có...

Diệp Thanh bỗng đỏ bừng mặt, ngại quá. Trong lòng lại lần nữa thấy hổ thẹn, đàn ông không có tiền thật đáng thương.

- Ha ha, đùa cậu cho vui thôi, sao cậu dễ đỏ mặt thế chứ, sau này làm sao mà cưa được người đẹp chứ?

Giọng của Ninh Não Nhi rất dễ nghe, hàm răng trắng bóc, được đi cùng cô ấy đoạn đường này như đang hưởng thụ cái gì đó.

Nghĩ vậy mặt Diệp Thanh lại ửng đỏ lên, nghĩ kỹ thì cũng đúng là như vậy, dường như mình chưa cưa đổ một người con gái nào thì phải.

- Hí hí, tiểu đệ, cậu thật đáng yêu. Thôi đi nào, xe của tôi đỗ ở bên kia.

Ninh Não Nhi có chút lạnh, kéo tay Diệp Thanh chạy vài bước, tới bãi đỗ xe, rồi đi tới một chiếc xe màu đỏ, lên xe, phóng thẳng đến bệnh viện Ngô Đồng.

Mới đi được một lúc, Ninh Não Nhi đột nhiên hai tay ôm đầu, lông mày nhíu lại, răng cắn môi, dường như đau đầu lại tái phát rồi.

Xe bị mất lái, loạng choạng hướng về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.