[Dịch] Thần Y

Chương 551 : Chương 551




Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 551: Đổ máu!

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: metruyen

Nam tử này cà nhắc, chính là trước kia oán hận Mãnh Liệt Cương, đã cướp sư muội đồng môn rất bất mãn điều đó, lúc này thấy Mãnh Liệt Cương gặp họa, trong lòng vô cùng đắc ý, còn thực sự mong ước Diệp Thanh nhanh chóng giết chết tên họ Mãnh này, đến lúc đó, hi hi , các sư muội kia còn không phải của y sao?

Diệp Thanh lập tức yếu đuối, vô cùng lo lắng. Tiểu Linh các cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, cũng là mình sơ suất, không chặn được các tay chân của Hà gia!

Thật sự là lo điều gì sẽ xảy ra điều đó, vừa mới nghĩ đến đây, thầm nghe được đại sảnh tầng 6, vang lên tiếng gào, tiếng rống tức giận vang trời, còn kèm tiếng súng nữa!

Tên nam tử cà nhắc kia ngày càng đắc ý, hất tóc lên nói:

- Lần này ngươi tin chứ! Mau ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không thì đợi đến khi xác rải khắp nơi đều là lỗi của ngươi!

Thật ra vừa nãy là dọa Diệp Thanh, không ngờ tiếng vang sau đó quả thực như xác minh lời y nói! tuy nhiên y cũng không nói để Diệp Thanh thả Mãnh Liệt Cương, chút tâm tư này không thể để người ngoài biết được.

Vù!

Tên nam tử còn đợi nói lời thừa, Diệp Thanh đã không đợi không nổi, bấm tay bắn ra, một cây ngân châm liền vọt ra, kết thúc tính mệnh của nam tử này.

Mọi người lập tức đều kinh sợ, tiểu tử này quả thực là sát tinh! Thân thủ này nếu để hắn buông tay giết, người có mặt ở đó chắc đều không đủ xem! Hơn nữa, Mãnh sư huynh còn trong tay hắn nữa!

-Mẹ kiếp, làm cái gì vậy!

Một nam tử chửi thầm, trong mắt lộ ra u sầu và sợ hãi.

Diệp Thanh liếc sang căn phòng bên cạnh, cửa phòng hình như không khóa, liền một chân đá vào, thấy phòng để đồ linh tinh, liền quát lớn:

-Đều hạ vũ khí xuống, toàn bộ đi vào trong phòng này!

Thấy đám người đó chần chừ không quyết, trên tay Diệp Thanh liền bóp mạnh hơn, lập tức, Mãnh Liệt Cương lần nữa như con chuột,, đỏ mặt tía tai vẫy tay, ra hiệu mọi người nhanh lên.

Đám sư đệ sư muội kia không dám cãi lời, nối đuôi nhau vào, cuối cùng, Diệp Thanh dùng tay chỉ Niếp Tiểu Ẩn, ra hiệu cô cũng vào trong.

Niếp Tiểu Ẩn bất đắc dĩ, đành phải chui vào.

Diệp Thanh lập tức áp lực giảm đi nhiều, nhanh chóng khóa trái cửa, khóa này một khi khóa trái, ở trong không thể mở được, trừ khi có thìa khóa kim loại, tuy nhiên Diệp Thanh vừa nãy chú ý, trên người họ đều không có vật này, trang phục mùa hè mặc rất ít, có mấy người cũng đem thẻ phòng, nhưng thẻ phòng không thể mở khóa trái được!

Tuy nhiên, hắn cũng không thực sự quan tâm đám người này, chỉ nghĩ kéo dài thời gian mà thôi! Còn mỗi người đều dùng dây thừng trói lại, thời gian không kịp được hơn nữa, bạn không thể đảm bảo lúc đám người đó bị trói lại không ẩu đả chân tay.

Diệp Thanh vừa khóa chặt cửa, lập tức kéo thân thể Mãnh Liệt Cương, như kéo một người rơm bay nhanh về trước, Mãnh Liệt Cương quả thực uất hận muốn chết, thầm nói, mẹ kiếp, mày phải kéo, lôi tay, lôi chân lôi quần áo đều có thể, việc gì còn tóm cổ của ông, quả thực là không phải là người với người nữa!

... ... ... ... ... ... ... ... . . .

Chính giữa đại sảnh, hiện trường buổi tối.

Khoảng hàng ngàn người chen lại đây, tuy nhiên, cũng phân thành hai phe, một bên ít tất nhiên mặc âu phục đen, hung hãn, ai cũng mang súng, Hà Minh Sơn, Hà Minh Thủy, Hà Diễm Xung rõ ràng ở trong đó, còn một bên có Mã Tiểu Linh , Ninh Não Nhi.

Hoàng Nhất Châm đại sư đứng đầu phe Bác sĩ.

Dưới sự thuyết phục của Hoàng Nhất Châm đại sư, gần như toàn bộ mọi người đều tin âm mưu này, sau đó gặp phải sự uy hiếp và khống chế của đám người Hà Minh Sơn, làm cho bất kỳ ai đều ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, nếu không thì súng đạn vô tình!

Mọi người làm sao không dám nghe lời, đuề nhanh chóng bị người khác lôi đi bán, làm sao còn ngủ ngon, dù sao người đông gan lớn, căn bản không sợ hơn một trăm tay chân này, hai bên lập tức nổi lên tranh chấp!

Ngay từ đầu, Bác sĩ làm sam chọi được đối thủ hung hãn như hổ, liền có nhiều người bị thương, sau đó, các bác sĩ nổi giận, ôm nhau tiến lên,bảy tám người đánh một người, mười mấy người đánh một người, vây lại, các tay chân lập tức không địch lại được, Hà Minh Sơn căm tức, lấy súng ra bắn chỉ thiên hai phát, tiếng súng vang rung lên, hiện trường bỗng chốc yên tĩnh lại.

Hà Minh Sơn lập tức dẫn người lui đi, giữ khoảng cách! Như thế mới có thể phát huy tác dụng của súng lục tốt nhất đúng không!

Tuy nhiên, sau đó lập tức dấy lên một xung đột lớn, các bác sĩ đều hô lên, phát hiện mình bị lừa, còn có nhiều người bị thương, có người thậm chí còn thấy máu, ngất ở trên đất, sống chết không biết, có thể không tức giận sao?

Việc này về đến Ninh Thành sẽ không tiện nói với người khác, nhiều người như vậy, còn bị lừa, đó chẳng phải mất mặt lắm sao? Chắc có người nào mặt không dày chút cả đời chắc không dám ngẩng đầu lên!

-Mọi người không phải sợ, chúng ta có hàng nghìn người, mỗi người một bãi nước bọt đều có thể nuốt chết hết bọn chúng, mọi người xông lên, đạp nát lũ khốn kiếp này.

-Mấy anh sẽ để cho các ngươi biết, bác sĩ chúng ta cũng không dễ chọc vào!

-Vì các anh em bị thương báo thù.

-Các người đẹp đều đang nhìn chúng ta đấy, ai thoái lui, kẻ đó chính là người xấu xa!

-Củ chuối thật, bức ông ra tuyệt chiêu, các người có vũ khí chẳng lẽ ông không có!

Một bác sĩ tây y lấy ra một dao phẫu thuật sáng loáng, múa vài đường trong không trung, lập tức xông lên trước, chặn đường thừa thắng xông lên, nhiều người như vậy, đối phương có mấy cái súng có thể bắn được lại không ?

Có vài bác sĩ đông y lấy ra ngân châm, cũng mắng lớn! họ chuẩn bị ra nước ngoài công tác, tất nhiên cũng đem theo các dụng cụ thường ngày quen dùng.

Đối mặt, Hà Minh Sơn vung tay lên, chỉ bảo tay chân kết thành thế trận, không được phân tán, lúc này, bóng người tụ lại, hơn trăm người xếp thành ba hàng, họng súng chĩa thẳng vào các bác sĩ!

-Mọi người giết, ta không tin, họ dám giết sạch nhiều người chúng ta như vậy!

Một bác sĩ trước đó bijd đánh gãy mất hai chiếc răng cửa, miệng còn chảy máu, mặt mũi bầm dập lúc này hải mắt đỏ ngầu, rống lên, dẫn đầu xông lên, tuy nhiên, lập tức bị Hứa Thành Đức lôi lại!

Nhưng, sự mãnh liệt của đám người, hắn kéo được một người, kéo được mấy chục người, mấy trăm người không? Tình thế sớm đã không phải mấy người lác đác họ có thể khống chế được!

Mã Tiểu Linh giơ cánh tay ngăn mọi người, hét to:

-Mọi người không được kích động, bọn họ thực sự sẽ bắn .

Cô theo Diệp Thanh lâu như vậy, không có ai hiểu rõ hơn cô tường tận về Hà gia.

Nhưng, dòng như như bão lũ, ngược lại còn xông thẳng cô lên phía trước, Ninh Não Nhi kinh hãi thất sắc, ở phía sau kêu to:

-Tiểu Linh, Tiểu Linh!

Tuy nhiên, trường hợp hỗn loạn, thanh âm ồn ào, tiếng nói nhỏ bé của cô sớm đã bị át rồi, Mã Tiểu Linh căn bản không nghe thấy

Dù nghe được, cũng không thể xuyên qua, cùng đồng thời lúc đó, mấy người khác, như Hứa Thành Đức ,Đổng Kế Khải, Ngô Viện Viện , Trần Du, Hoàng Nhất Châm đều bị bắt tản ra.

Cháu của Hoàng Nhất Châm và đệ tử vội vàng đỡ người ông này lên, ra sức xuyên đến góc đại sảnh, không phải họ sợ chết, hơn nữa ông tuổi tác đã cao, căn bản không đỡ nổi, không có hai người chăm sóc, chắc mấy phút ngắn ngủi đã bị đám người giẫm chết rồi!

Trước đó, Hà Minh Sơn có chút do dự, không biết nên bắn giết! dù sao, các cu li này đều là người mà Dược thần đảo cần gấp, hiện nay giết họ rồi, đến lúc Dược thần cốc trách tội, Hà Minh Sơn sao có thể gánh được, y không biết Mãnh Liệt Cương đối với đám người này như thế nào, huống hồ, có các cu long đại này, y ở trên dược thần đảo “ công trạng” mới vững yên được.

Không phải!

Tuy nhiên, tình thế hiện giờ rất nguy cấp, cũng không nghĩ được nhiều, không thể để đám sư tử bị dê làm phản cắn chết, lúc này rút súng ra “ bằng bằng bằng” liên tiếp, bỗng chốc giết chết ba nam tử cầm đầu xông lên.

Lúc này quả thực như tổ ong vò vẽ, không những không thể dọa đám người, trái lại còn kích động máu nóng của các bác sĩ.

-Mọi người giết, trả thù cho các đồng môn!

-Mục đích, đánh chết lũ chó này.

-Chúng có ít người, chúng ta nhiều người, dùng thi thể có thể lấp chết bọn chúng!

-Bọn chó này dám lừa ông, ông giết cả nhà ngươi!

Đừng nhìn các Bác sĩ này mặc áo blue nho nhã, nhưng lúc này nhiệt huyết sôi trào, cũng đột phát ra như mãnh thú! Tuy nhiên, bên trong cũng có không ít người gan nhỏ sợ chết, nhưng người đông nghìn nghịt rít gào thổi quét, cuồn cuộn như dòng lũ, ngươi muốt rút cũng rút không nổi.

Không hiếm người tự tư ở phía sau đẩy, cố ý dùng sức chen, dù sao có chết cũng là người ở phía trước đúng không! Chỉ cần xông ra, xảy ra hỗn chiến, ưu thế có súng của các thủ hạ kia sẽ không còn, đứng trước sinh tử có số ít loại người như thế không lấy làm lạ, lòng người rất phức tạp khó lường.

Đồng tử của Hà Minh Sơn đột nhiên co lại, không tự chủ liền lùi lại một bước, y còn như thế các tay chân càng rối, ngay cả hàng ngũ đều loạn rồi.

-Giết cho ta, giết hết!

Hà Minh Sơn tập trung sức lực, ra lệnh một tiếng, lập tức, đạn bắn như mưa, bằng bằng

Tiếng vang không ngừng bên tai, rất nhiều bác sĩ đều ngã trong vũng máu.

-Giết!

Dòng người căn bản không dừng được, các thủ hạ vừa lùi vừa bắn, trong chốc lát, không thể lùi được nữa, sau lưng là từng và cửa sổ, bên ngoài là biển rộng mờ mịt.

-Vù!

Một viên đạn bay tới trán Mã Tiểu Linh .

Chính lúc này, bàn chân cô lảo đảo, va vào các thi thể, lúc này chưa đứng thẳng, bị người phía sau đẩy ngã xuống đất.

-Ay ui!

Mã Tiểu Linh không tự chủ được lăn sang bên cạnh, bị người dẫm lên, sau đó, một thi thể đè trên người cô, chảy ra máu tươi ướt hết má trắng hồng của cô, hoàn toàn không biết mình vừa nãy đã dạo một vòng ở cửa quỷ môn quan.

Dùng tay lau mặt, lập tức, cả khuôn mặt và tay đều bị dính đầy máu, giương mắt nhìn, chỉ thấy rất nhiều Bác sĩ đã đánh nhau với các thủ hạ, còn trên mặt đất đâu đâu cũng là thi thể, khoảng hơn trăm, đếm cũng không đếm rõ được!

Mã Tiểu Linh bỗng chốc ngây người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.