- Cái gì? Dùng châm châm người sao? Ông mày còn thích dùng đao chém người cơ, châm thì là cái chó gì chứ.
Mai Hồng Bân trừng mắt nhìn Lôi Nghĩa Bình, không coi lời nhắc nhở của hắn ra gì cả, rồi vung nắm đấm xông thẳng tới chõ Diệp Thanh.
Cú đấm này, như cú đấm thép vậy, nếu đám vào mặt mình chắc rụng hai ba chiếc răng chứ bỡn gì. Diệp Thanh không dám đỡ đòn, có lẽ phải nghĩ mẹo, châm vào huyệt đạo mới thắng được.
Tay mắt của Diệp Thanh rất nhanh nhạy, kéo Lý Tiêu Miêu cúi thấp xuống để né cú đám, rồi nhanh chóng lấy ra ngân châm kẹp vào tay rồi nhanh như điện châm vòa huyệt Hoa cái ở ngực Mai Hồng Bân.
Huyệt đạo này cách huyệt Thiên Đột hai thốn, chính là huyệt trí mạng, đương nhiên, Diệp Thanh ra tay cũng có độ lượng, phát châm này nhẹ nhàng, chắc chỉ khiến Mai Hồng Bân hoa mắt chóng mặt, toàn thân đau tê dại chút mà thôi.
- Á, tên tiểu tử này, dám dùng châm châm tao sao?
Mai Hồng Bân tức giận, thu lại quyền rồi lại đánh tới, cú đấm vừa đánh ra, thấy tự nhiên mắt hoa chóng mặt, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, rồi cú đấm đó tự nhiên lại thu lại đám trúng mũi mình chứ, liền kêu lên, nước dãi chảy ra.
- Á, anh, anh làm sao thế?
Mai Song Song sợ hãi, anh trai mình đánh quyền nào thì không ai là đối thủ, từ trước tới giờ chỉ có anh ấy đánh người khác, chưa bao giờ bị người khác đánh lại cả, bị người khác đánh chảy cả máu mưi ra.
Mai Hồng Bân chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, người lảo đảo, may có Tiểu Xuân Tử và đám đàn em đứng sau đỡ, mới không bị ngã nhào xuống.
- Không phải chứ, hôm nay Lão đại làm sao thế, bị một tên tiểu tử yếu đuối này đánh sao.
Tiểu Xuân Tử thầm nói, cố nhịn cười.
Những người khác hoặc là kinh ngạc hoặc quay đi mà cười, thần sắc khác thường, đặc biệt là Lôi Nghĩa Bình, thầm nói: tôi đã nói với anh rồi, đấy, nói thì anh không tin, bây giờ chịu thiệt chưa.
- Mẹ kiếp, dám đánh ông mày à? Lần này ông sẽ giết mày.
Thể lực của Mai Hồng Bân rất mạnh mẽ, mũi châm nhẹ đó không kéo dài được thời gian bao lâu. Quệt máu ở mũi rồi giơ nắm đấm thép đấm Diệp Thanh, Diệp Thanh cúi đầu khụy gối xuống, cú đám vừa nha vừa mạnh sượt qua đầu cậu.
Diệp Thanh cứ thế mà né từng cú đấm của hắn, cũng may là thân pháp cậu nhanh nhạy, cũng chỉ bị đấm hai ba cú thôi, nhưng đã thấy như thịt nát xương tan rồi, cậu cố hết sẽ né tránh và rút ngâm châm ra chơi với hắn.
Nhưng lần này Mai Hồng Bân đã có phòng bị, nên Diệp Thanh không dễ mà châm hắn được, nhưng cũng khiến Mai Hồng Bân phải phòng thủ không dám tiến tới đánh Diệp Thanh nữa.
Hai người cứ giằng co nhau vậy, người thì sợ kim châm vào huyệt người thì tìm cơ hội châm vào người đối phương, vừa tránh đòn của đối phương.
Những tiếng hô bên cạnh vang lên:
- Cố lên cố lên.
Anh Hồng cố lên, đánh chết thằng nhãi đó đi.
Diệp Thanh đang đánh ở sân khách, lại cũng không đánh nhau bao giờ, kinh nghiệm chiến đấu không có, dần dần bị đuối thế, rồi lại bị đám vài cú nữa, đâu không chịu nổi.
Lúc này Lý Tiểu Miêu đã lùi vào trong góc, sợ quá khóc thét lên:
- Các người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Nhưng cũng chẳng có ai thèm để ý gì đến cô.
Những người vây lại xem càng ngày càng nhiều.
Lý Tiểu Miêu thấy Diệp Thanh bị đánh liên tục vài cái, vừa lau nước mắt vừa lấy điệnt hoại gọi cảnh sát.
- Con kia, muốn báo cảnh sát sao? Làm sao mà dễ dàng thế được.
Tiểu Xuân Tử cười lớn, rồi lao tới cướp lấy điện thoại của Lý Tiểu Miêu, vứt xuống đất, sau đó véo một cái vào mặt cô rồi ha hả cười nói:
- Mặt nhẵn thế, cô em, nào, để anh sờ sờ cái nào.
Nói xong, vẻ rất dâm đãng tiến tới ôm lấy Lý Tiểu Miêu.
Lý Tiểu Miêu sợ quá khóc toáng lên, theo phản xạ phòng vệ tự nhiên, liền đưa chân lên đã một cái vào bộ hạ của Tiểu Xuân Tử.
Cô đi guốc cao, mũi guốc rất nhọn, tuy lực đá không mạnh lắm, nhưng bộ hạ là chỗ rất nhạy cảm, lại rất yếu ớt, làm sao mà chịu được cú đá đó chứ.
- Á… đâu quá.
Tiểu Xuân Tử đau như lợn bị giết vậy, ôm bộ hạ nhảy lên kêu.
- Các anh em, cùng lên nào, co con quỷ cái này bài học.
Đám đàn em cùng lao lên như những con hổ đói khát vậy.
Thấy đám người kia kiêu ngạo vậy, lời nói thì tục tĩu, bảy tám người đánh một nam một nữ, sự việc có vẻ nghiêm trọng rồi, những người đứng vây xem thấy không thuận mắt lắm, đứng ra ngăn cản, thậm chí có người còn rút điện thoại gọi cảnh sát.
Đám đàn em này cũng không phải ngu lắm, thấy đám người đến ngăn lại, đúng lúc đó, có hai tiếng hô lớn vang lên, át cả những tiếng nhạc ầm ĩ:
- Cảnh sát đây, dừng tay lại.
Sau đó, những đám người vây quanh liền lao tới đấm đá bảy tám tên đàn em kia, rồi lại lao tới đấm đá cả Mai Hồng Bân, Lôi Nghĩa Bình và những thằng đàn em khác, khiến tình cảnh càng rối loạn.
Cùng lúc này, cửa vũ trường vang lên những tiếng còi của xe cảnh sát, rất nhiều cảnh sát xông vào, đám người hoảng loạn lên, còn có không ít phụ nữ kêu thét lên, không biết là hưng phấn hay là sợ hãi nữa.
Những tiếng nhạc chát chúa cũng dừng hẳn, có không ít người muốn rời khỏi đây, nhưng cửa vũ trường đã bị cảnh sát phong tỏa rồi.
- Các người làm gì thế? Dựa vào cái gì mà giữ người.
Mai Hồng Bân tức giận, như muốn phản kích lại.
- Ngoan ngoãn một chút.
Trình Thiết đá một cái vào gối Mai Hồng Bân, khiến tên đầu sỏ Mai Hồng Bân quỳ xuống đất, kêu gào thảm thiết.
Lôi Nghĩa Bình rất lo lắng, cúi đầu xuống, rất ngoan ngoãn đưa tay cho cảnh sát tóm lấy, không nói một lời nào, nhưng tim thì đập thình thịch lên, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Trong túi hắn còn cất giấu không ít chất trắng, tầm vài trăm gam, đây cũng không phải là số lượng ít đâu, nếu bị tóm thì có lẽ cùng bị ngồi tù vài năm chứ ít gì.
- Hy vọng đám cảnh sát này không vì mình mà tới. Chỉ là vừa nãy có người báo cảnh sát, nên những cảnh sát này mới tới đây thôi.
Lôi Nghĩa Bình thầm nói như vậy, sau đó lại hối hận: mẹ kiếp, sớm biết cảnh sát đến như vậy, thì đã lẩn từ trước rồi, lại còn muốn xem đánh nhau cơ, thật là hiếu kỳ hại chết mình rồi.
- Anh Vương, anh cũng tới rồi, nếu đến muộn một chút, anh em tôi đã bị người ta đánh chết rồi.
Diệp Thanh thấy Vương Bân đến liền hờn trách.
- Ha ha, Tiểu Diệp à, thân thủ cậu tiến bộ quá, không nhận ra đó, cậu vẫn biết cách đối phó đấy chứ.
- Anh đừng giễu cợt tôi chứ. Tôi là bác sĩ, đâu phải là côn đồ đâu, nói vậy không tốt cho những bác sĩ như tôi.
Diệp Thanh cười ngượng ngùng, mình là con ngoan trò giỏi làm sao phải đánh nhau chứ.
- Đội trưởng Vương, có phải anh không vậy? anh em tôi chưa hề động thủ, nhà tôi còn có công chuyện, hay là để tôi về nhà giải quyết công chuyện đã nhé.
Lôi Nghĩa Bình nghe thấy giọng của Vương Bân, muốn cầu cứu Lưu Hùng Quân, nhưng đáng tiếc không thấy bóng dáng hắn đâu, nên đành dày mặt cầu cứu Vương Bân.
Vương Bân không thèm để ý gì tới hắn, tay gỡ mái tóc và bộ râu giả ra, tháo kính xuống, vẫy tay ra hiệu nói:
- Những tên lộm nhộm này đưa về đồn, tiểu đội hai và ba ở lại đây, kiểm tra vũ trường.
- Khoan đã!
Vương Bân vừa nói xong lập tức có tiếng của một gã đàn ông trẻ tuổi vang lên.