- Anh Vương, việc ngày hôm nay thật cảm ơn anh.
Trong xe Diệp Thanh chân thành nói
- Diệp Thanh à, khách khí gì chứ, anh em mình chứ ai đâu. Nếu nói cảm ơn thì anh phải là người cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu cứu sống anh.
Vương Binh khoát tay ha hả cười lớn.
Diệp Thanh chớp chớp mắt, vẫn còn chút sợ hãi nói:
- Anh Vương, hôm nay nếu anh mà đến muộn một bước thì sợ rằng em đã bị Lưu Hùng Quân bắn chết.
- Ừ.
Vương Binh sững sờ nhìn sang Diệp Thanh
- Sẽ không vậy đâu. Cậu nghĩ xa quá thôi. Con người Tiểu Lưu mặc dù bình thường khá lạnh lùng nhưng bản chất không xấu, có thể là lúc đó hắn chưa rõ tình hình cụ thể mà thôi.
Diệp Thanh cười cười liền hỏi:
- Anh Vương, vụ án buôn lậu thuốc phiện lần trước đã phá được chưa ạ?
Nghe những lời này, tâm trạng của Vương Binh lập tức buồn bã, vẻ mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, thở dài nói:
- Ôi, đừng nhắc đến nữa, không có manh mối gì cả, lại còn bị cục trưởng mắng cho một trận té tát nữa chứ, còn nói không phá được án sẽ cắt chức của anh.
- Ha ha,… anh thấy Lưu Hùng Quân và Lôi Nghĩa Bình hai người này thế nào?
Diệp Thanh vừa thưởng thức cảnh ban đêm bên ngoài vừa hỏi.
- Điều tra bọn họ?
Người Vương Binh rung lên, anh cũng là một người thông minh, thoáng chốc đã hiểu được ngụ ý của Diệp Thanh.
Diệp Thanh gật gật đầu, đem chuyện Lôi Nghĩa Bình lôi túi bột trắng ra, hơn nữa rất có thể là Lưu Hùng Quân cấu kết với bọn họ.
Vương Binh hoài nghi nói:
- Tiểu Lưu không đến mức đó chứ, hắn xuất thân từ trường cảnh sát chính quy, có tiền đồ rộng lớn, sao có thể hiểu pháp luật mà phạm luật?
- Có thể là nhất thời bị mê hoặc, cái này ai mà biết được chứ!
Diệp Thanh quay đầu sang nói:
- Còn một việc nữa, em quên chưa nói với anh...
- Gì cơ?
Ánh mắt Vương Binh lóe sáng, chăm chú lắng nghe.
Diệp Thanh trầm ngâm một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, đem những lời chôn sâu tận đáy lòng từ lâu nay nói ra:
- Lần này em bị bọn người Lôi Nghĩa Bình bao vây đánh, chắc chắn không đơn giản chỉ là trả thù. Anh còn nhớ không, lần trước ở công viên Đông Hồ, Lưu Hùng Quân bắn chết gã béo.
- Đúng vậy, tình thế cấp bách nên hắn nổ súng.
- Em nghi ngờ là giết người giệt khẩu.
- Diệp Thanh à, cái này không thể nói lung tung được. Tiểu Lưu không phải là người như thế.
Vương Binh có chút tức giận, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ nghi ngờ.
Diệp Thanh cười trừ, không nói năng gì nữa.
...
Bệnh viện Ngô Đồng, khoa cấp cứu.
- Bác sĩ, tôi vừa nãy thấy tim đập mạnh một cái, có phải mắc bệnh tim rồi phải không? Bác sĩ mau khám cho tôi với!
Trong phòng khám tim nội khoa, Diệp Thanh đang bắt mạch cho một cụ ông, đột nhiên một thanh niên xông vào, sắc mặt hoảng hốt kêu to lên.
- Phiền ngồi cậu ngồi đợi chút nhé!
Diệp Thanh mỉm cười nói rồi tiếp tục khám chó cụ ông kia. Gã thanh niên đó biết mình hơi vô lễ, xấu hổ cười trừ, lùi lại mấy bước đứng đợi ở ngoài cửa phòng khám.
Diệp Thanh mới là bác sĩ thực tập, theo quy định của bệnh viện thì không được ngồi khám một mình, nên bên cạnh cậu ta còn có Mạc Phú Hải, một chuyên gia giàu kinh nghiệm quan sát cậu ta khám. Đương nhiên, Mạc Phú Hải cũng có bệnh nhân đến khám chứ không phải chỉ ngồi không quan sát Diệp Thanh khám bệnh.
- Cụ à, bệnh này của cụ chủ yếu là phòng bệnh và điều dưỡng, đặc biệt là chế độ ăn uống, cần phải chú ý nhiều đến sự phối hợp các chất dinh dưỡng, ăn nhiều cá, ít thịt, ăn nhiều hạch đào, chuối, sữa, ăn nhiều những thứ có chứa nhiều vitamin E, phải kiêng rượu bia thuốc lá, đặc biệt là thuốc lá, ảnh hưởng đến tim rất lớn.
Diệp Thanh ân cần dặn dò ông cụ.
- Kiến thức y học của Tiểu Diệp thật không tồi!
Bên cạnh, chuyên gia tim nội khoa Mạc Phú Hải vừa khám xong cho một bệnh nhân, nghe thấy những lời dặn dò của Diệp Thanh không khỏi âm thầm gật gù khen ngợi, rồi phất tay về phía Diệp Thanh nói:
- Tiểu Diệp à, chú đi rửa tay tý nhé, phòng khám giao cho cháu đấy nhé!
- Dạ vâng, chú yên tâm ạ!
Diệp Thanh vui vẻ nhận lời, không chút luống cuống. Sở trường của cậu ta là tim nội khoa, có máy kiểm tra tim kĩ thuật cao nên bệnh khó mà ẩn nấp được.
Ông cụ khám xong đi ra thì gã thanh niên kia liền vội vàng lao đến.
- Bác sĩ, tim của tôi có vấn đề!
Gã thanh niên khẳng định chắc nịch nói.
- Ngồi đi. Đưa tay đây tôi bắt mạch!
Diệp Thanh xuất thân từ đông y, mặc dù học qua mấy năm y tá, nhưng vẫn quen dùng vọng, văn, vấn, thiết của đông y để khám bệnh.
- Mạch bình ổn, ngoài có chút khí huyết hư tổn ra, sức khỏe vẫn rất tốt. Lẽ nào trình độ bắt mạch của mình vẫn chưa chuẩn lắm?
Diệp Thanh không thấy có biểu hiện của bệnh gì, liền lấy ống nghe nghe tim, cũng không phát hiện ra dấu hiệu khác thường của nhịp tim.
- Nếu không kiểm tra ra vấn đề gì, vậy mình chỉ còn cách dùng đến vũ khí cuối cùng này thôi.
Diệp Thanh mỉm cười, liền đưa chiếc đồng hồ gần tim chàng thanh niên đó, chỉ trong tích tắc, những phản ứng của tim đều hiển hiện ra.
- Tên tiểu tử này tim vô cùng khỏe mạnh, đồng hồ kiểm tra cũng cho kết quả như vậy, vậy chẩn đoán bệnh của mình là không sai.
Lúc trước cậu không muốn sử dụng công nghệ kiểm tra tim này vì, cậu tin vào trình độ y thuật của mình, không nói là cao siêu lắm nhưng cũng chẳng kiems gì những bác sĩ chủ trị như Mã Tiểu Linh, Hà Phẩm Dật, lại không muốn dựa quá nhiều vào cái đó, muốn bản thân tự chẩn đoán ra bệnh, dù dù thiết bị đó chỉ là công cụ hỗ trợ thôi. Đương nhiên, đến một lúc nào đó trình độ y học của cậu đạt đến một cảnh giới nhất định, thì mấy thiết bị đó cũng chẳng cần thiết lắm.
- Tim anh thường đập nhanh khi nào? Bao lâu lại đập mạnh một lần?
Diệp Thanh vừa dùng ống nghe nghe nhịp tim đập vừa hỏi.
- Thưa bác sĩ, nửa tiếng trước, tim tôi đột nhiên đập mạnh một cái rồi lại hồi phục bình thường rồi. Không biết là bị làm sao?
Tên tiểu tử mặt đầy lo lắng hỏi.
- Anh có bị tức ngực, đau đầu chóng mặt, co giật, hô hấp khó khăn hoặc bị mất ngủ...không?
- Không. Tôi từ trước đến nay rất khỏe mạnh, mặc dù cũng có lúc mất ngủ nhưng như thế cũng không thể gây nên tim đập nhanh chứ?
Chàng thanh niên hỏi.
- Thỉnh thoảng mất ngủ đương nhiên là không thể dẫn đến như vậy.
Diệp Thanh mỉm cười rồi hỏi tiếp:
- Vậy anh có khi nào vận động mạnh hoặc cảm xúc bị kích động?
- Dạ không có.
Lúc đầu chàng trai có vẻ bình thường, nhưng dường như đang nghĩ tới cái gì đó, sờ sờ sau gáy, cười ngượng ngùng rồi nói:
- Cái đó thì có ạ, đêm qua lần đều tiên tôi leo lên giường của bạn gái..., cái đó, cậu hiểu chứ.
- Ừ.
Diệp Thanh cố nhịn cười nói:
- Vậy không sao rồi. Tim của cậu rất khỏe mạnh, cũng không có bệnh tật gì khác. Khi vận động mạnh thì tim đập nhanh là chuyện rất bình thường, không phải lo lắng.
- Bác sĩ, thật là không sao chứ? Anh không nhầm chứ? Lúc đó tim tôi đập ghê lắm, dường như nó muốn lao ra khỏi lồng ngực ý. Hay là đợi vị bác sĩ kia vào, để ông ấy khám lại cho tôi.
Chàng trai có vẻ không tin tưởng, vẫn rất lo lắng nói.
- Thế này vậy, tôi kê cho anh giấy đến tầng ba làm điện tâm đồ.
Diệp Thanh không chút tức giận, chỉ cầm bút lên viết cho cậu ta tờ đơn kiểm tra. Có lúc, mất nhiều tiền có thể khiến bệnh nhân yên tâm, lại có thể tăng thu nhập cho bệnh viện.
Hơn nữa, tiền phí làm điện tâm đồ cũng không đắt lắm, chỉ có ba mươi tệ. Tên tiểu tử này quần áo rất chỉnh tề, không chừng còn là con nhà giàu.
Quả nhiên, tiểu tử cầm lấy tờ đơn liền vội vàng đi lên tầng ba, không có chút cảm giác tiếc tiền.
Diệp Thanh cười cười lắc lắc đầu.
...
Bảy phút sau, tiểu tử cười cười cầm tờ kết quả đi vào, Diệp Thanh thấy vẻ mặt cậu ta thì liền biết nhất định là bác sĩ làm điện tâm đồ cũng đã giảng giải qua cho cậu ta
- Thế nào? Không bị gì chứ?
Diệp Thanh mỉm cười hỏi.
- Ha ha, không sao, không sao.
Tiểu tử vui mừng cười cười, ngượng ngùng cắn môi nói:
- Bác sĩ, tôi xin lỗi, vừa rồi thật vô lễ quá!
- Không sao, cậu lo lắng cũng là bình thường thôi.
Diệp Thanh rộng lượng khoát tay, trong lòng nghĩ cậu không trách tôi bắt cậu phải mất ba mươi tệ là tốt lắm rồi.
- Dạ, vậy bác sĩ có phương pháp nào dạy tôi điểu tiết được không? Mặc dù không phải là bệnh tật gì lớn nhưng thỉnh thoảng tim đập nhanh cũng sợ lắm.
- Được, tôi kê cho cậu đơn thuốc bổ, rất đơn giản, cậu ở nhà có thể tự làm.
Diệp Thanh vừa nói vừa khai đơn thuốc cho tiểu tử.
- Canh tim lợn hầm với hạt sen, bách hợp. Hạt sen, bách hợp mỗi loại 30g cùng với tim lợn thái miếng mỏng 200g hầm canh. Canh gần được thêm gia vị là có thể ăn được. Canh này thích hợp dùng cho mất ngủ, chóng mặt, di tinh...
- Tiểu tử vừa đọc vừa thấy kinh ngạc.
- Trời, bác sĩ này thật là giỏi, chỉ hỏi có tý sao mà cũng đã biết mình thường xuyên di tinh?