Lần này thì tốt rồi, đặt gấp ba lần.
Thịnh Tuấn Đào đặt cọt sáu trăm ngàn tệ, có nghĩa là lát nữa Diệp Thanh và Lý Tiểu Hổ phải bồi thường cho hắn một triệu tám trăm ngàn tệ, tất cả cộng lại là ba triệu bảy trăm sau mươi ngàn tệ, nhưng lần này, dường như độ kích thích đã quá phân nửa rồi.
Lý Tiểu Hổ cảm thấy có chút mông lung, vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ:
- Chỉ tại mình, chơi xúc xắc thì lo chơi xúc xắc đi, lại còn nhìn phụ nữ nữa, hơn nữa hai đứa phụ nữ đó, chỉ cần nhìn thôi là biết là lang loài rồi, không biết tên Thịnh Tuấn Đào phang bao nhiêu lần rồi, có gì đẹp đẽ đâu chứ. Thử nghĩ xem có đáng phải thế không nào? Ý, nghĩ tới đây, cảm thấy buồn nuôn, đúng là bản thân chẳng có chút tiền đồ gì cả, chẳng nhẽ tám đời không thấy đàn bà sao?
- Sư phụ sẽ không mắng ta chứ? Thật là quá mất mặt.
Lý Tiểu Hổ ngẩng đầu tỏ vẻ xấu hổ nhìn sư phụ Diệp Thanh, chỉ thấy sắc mặt Diệp Thanh rất trầm ngâm, lúc đó không khỏi càng khâm phục sư phụ hơn, bụng nghĩ, đúng là sư phụ, hai con đàn bà đó cũng lẳng lơ thế mà sư phụ không thèm nhìn lấy một cái, quả thật là quân tử của quân tử.
Tất nhiên là Lý Tiểu Hổ không biết rồi, Diệp Thanh đã có mỹ nhân còn xinh đẹp gấp ngàn lần hai con đàn bà này, khí chất lại hơn người, tất nhiên là không có hứng thú với hai mụ đàn bà Tần Hải Yến và Tô Đồng rồi.
- Đừng có nản chí, chuyên tâm một chút, cứ cố gắng là được.
Diệp Thanh vỗ nhẹ vào vai Lý Tiểu Hổ an ủi.
Sau đó, có chút buồn bực, đem tiền vứt lên bàn, trong bụng chửi thầm, mẹ cái tên Thịnh Tuấn Đào này thật nham hiểm và giả dối.
Tuy cậu biết kế hoạch của đối phương, nhưng không ngờ Lý Tiểu Hổ lại làm liều, đã vậy còn khinh thường đối phương nữa chứ, nếu mình một năm về trước, chưa trải qua những chuyện nam nữ, gặp phải tình huống này, có khi còn tỏ ra tinh tướng hơn nữa ý chứ.
Cùng lúc này, phía Thịnh Tuấn Đào vô tay hoan hô, Thẩm Diệu Vũ và một những tên hắc y lộ rõ vẻ vui mừng, còn Tần Hải Yến và Tô Đồng thì lại càng thêm kích tình, biểu diễn những động tác mà ai nhìn thấy cũng toát hết mồ hôi.
Oa, chiếc nhẫn kim cương nhiều cara quá, lại còn chiếc xe Porsche bóng nhoáng kia nữa, sắp gỡ lại được rồi, tuy vẫn còn thua, nhưng nếu ván này thắng, ít ra cũng gỡ gạc được gần đủ rồi.
- Oa, anh Đào, anh tài quá à...
Tương Xuân Yến nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương đầy cara của mình, liền yểu điệu kêu lên, chủ động tặng hắn một nụ hôn, hôn ngay vào má trái của Thịnh Tuấn Đào.
- Đào thiếu gia, em yêu anh quá, anh quả là anh hùng trong lòng em.
Tô Đồng cũng không tỏ ra yếu thế, rên rỉ mộ tiếng, rồi bĩu đôi môi quyến rũ hôn vào má phải của Thịnh Tuấn Đào, lại còn dùng chiếc lưỡi khẽ đá một cái nữa chứ.
Hai người con gái tranh nhau hôn lên má Thịnh Tuấn Đào.
Thịnh Tuấn Đào thấy rất hưng phấn cười ha hả lên, rồi thọc tay vào trong áo Tương Xuân Yến bóp véo phần ngực trắng nõn của cô, còn tay kia thì luồn vào bóp chiếc mông nóng bỏng của Tô Đồng, rồi rất khí phách nói:
- Của hai em hết.
Sau đó lại reo lên với Lý Tiểu Hổ:
- Sáu điểm, hay là sáu trăm ngàn tệ.
Lúc này hắn cảm thấy càng đánh chiến càng hứng khí, hắn thấy cái diệu kế mà hắn bày ra cảm thấy rất đắc ý, trong bụng thầm nghĩ, hay là tăng thêm kích thích một chút nhỉ, nếu để Tần Hải Yến và Tô Đồng cởi hết quần áo ra, chắc đối phương sẽ ngã lăn ra đất mà bại liệt quá. Ha ha.
Chẳng qua, để bao nhiêu gã đàn ông này nhìn thấy thân hình của người phụ nữ của mình, ít nhiều cũng cảm thấy không cam lòng, rồi cái ý nghĩ này len lỏi vào khiến cái mưu kế vừa nãy hắn định thực hiện lập tức tan biến hết.
- Hừ.
Lý Tiểu Hổ bĩu môi, khuôn mặt đỏ ửng của cậu bắt đầu trở lại bình thường, cậu được Diệp Thanh an ủi và động viên, lập tức gạt bỏ tất cả những tạp niệm, tĩnh tâm nín thở, hai tay chắp vào nặn nặn, lập tức, hai cái.... liền lộn lên, đúng sáu điểm, không nhiều cũng không ít cũng là thắng ván này rồi.
Diệp Thanh khẽ gật đầu, cái tên Tiểu Hổ này, tâm tính và căn cơ cũng không tồi đâu, trong thời gian ngắn ngủi này mà đã khôi phục lại và trở nên điềm tĩnh hẳn lên, dập tắt mọi tạp niệm, quả là một tài năng đó chứ.
- Mẹ kiếp.
Thịnh Tuấn Đào vuốt vuốt ngực Tần Hải Yến, buột miệng chửi thề, vô cùng buồn bực, vừa mới cao hứng được một lát lại thua hắn mất rồi.
Tiếp sau đó, Lý Tiểu Hổ thằng liền Thịnh Tuấn Đào vấn ván liền, khiến hắn thảm bại, thu về một va li tiền, ít nhất cũng phải năm triệu tệ, nếu chất lên cũng như một ngọn núi nhỏ ý chứ, không ngờ chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, toàn bộ số tiền của Thịnh Tuấn Đào đều thua hết.
- Mẹ kiếp, ông mày không tin là ông mày lại đen như vậy, đem tiếp ba triệu tệ ra đây.
Thịnh Tuấn Đào tỏ ra rất tức giận, chỉ muốn chơi trội hơn Lý Tiểu Hổ, ít nhất là tiền. Hắn chưa từng nghĩ rằng, bản thiếu gia lẽ nào thiếu tiền sao, cho gì Thinh gia có suy bại, cũng không phải là cỏ cây để các người có thể so bì được nhé.
Hai tên tiểu tử này, chẳng có tên tuổi gì, nghe giọng có lẽ là người bản địa, thì làm gì có lắm tiền thế.
- Đào thiếu gia...
Thẩm Diệu Vũ chưa nói hết lời thì có vẻ gì sợ hãi.
Thịnh Tuấn Đào nhíu máy, hỏi:
- Sao? Ngay cả ba triệu tệ cũng không có sao?
- Không phải không phải.
Thẩm Diệu Vũ lập tức lắc đầu phủ nhận.
- Vậy thì là cái gì?
Thịnh Tuấn Đào có vẻ tức giận, thọc tay vào ngực Tô Đồng bóp nắn rồi luồn khắp người cô ả sờ mó, thần thái lạnh lùng, cao ngạo, hạ giọng quát.
- Cái này, Đạo thiếu gia...
Thẩm Diệu Vũ ghé sát tai Thịnh Tuấn Đào khẽ nói:
- Trong két của chúng ta chỉ còn lại đúng ba triệu tệ, còn lại đều bị chuyển đi hết rồi.
Trong lúc nói chuyện còn dám ngửi ngửi mùi thơm từ người Tần Hải Yến nữa, vẻ mặt dâm dâm nhìn cô, phía dưới cũng đã nóng bừng lên rồi, nóng từ dưới lên trên, trong bụng thầm nghĩ, lát nữa song vụ này phải đi tìm mấy con cave xinh đẹp để giải khuây, cũng phải ra oai như Thịnh Tuấn Đào lúc này mới được.
Đàn ông mà, cũng không thể bạc đãi bản thân nhất là về lĩnh vực đàn bà.
- Lấy hết trong két ra đây, bản thiếu gia đêm nay nhất định phải lấy lại vốn mới được.
Thịnh Tuấn Đào vẻ khinh thường nói, đáy lòng ngạo nghễ, Thịnh gia ta thiếu nhiều thứ nhưng không thiếu một thứ đó là tiền.
- Dạ!
Thẩm Diệu Vũ vâng dạ rồi rời khỏi, một lát sau, lại lấy ra ba triệu tệ, đặt trên bàn.
Sau khi Thịnh Tuấn Đào thua liền hai ba ván, đến lượt hắn xúc xắc, cầm lấy xúc xắc, bỗng có chút lo lắng, lúc đầu thì oai phong lẫm liệt lắm, mà bây giờ lại ủ rũ như thế này.
- Anh Đào, cố gắng lên.
Tần Hải Yến mỉm cười nói, rồi tay vuốt vuốt cậu nhỏ của Thịnh Tuấn Đào, một mỹ nhân kích thích mình như vậy mà chỗ đó không quật khởi mới lạ chứ.
- Mời hai điểm.
Lý Tiểu Hổ vỗ tay, tâm trạng rất tốt, cười nói.
- Bụp!
Thịnh Tuấn Đào không kịp hưởng thụ cái khoái cảm mà người đẹp đang làm cho mình, vội lắc lắc xúc xắc, rồi lại xúc ra cái mười điểm, một lần nữa lại thua.
- Chín điểm.
Lý Tiểu Hổ lần nữa kêu lên, cùng lúc này, Diệp Thanh mới thu gọn tiền cậu thắng.
Thịnh Tuấn Đào không tránh khỏi thua ván nữa, sau mấy ván không may mắn, đến lượt hắn xúc xắc, nhưng vận đen vẫn đeo bám hắn, hắn xúc xắc mấy lần chỉ được có bảy điểm.
Điểm số này, trong trận bạc gọi là điểm thấp, có một cơ hội thắng duy nhất thì bị chính Thịnh Tuấn Đào chôn vùi mất rồi, chỉ cần xúc xắc nằm trong tay Lý Tiểu Hổ, mười phần mời phần thắng nằm trong tay cậu rồi.
...
Thời gian qua đi rất nhanh, một lát sau, số tiền vừa lấy ra của Thịnh Tuấn Đào đã thua sạch sẽ, bị thua cũng tầm tám triệu tệ chứ có ít gì, cũng cảm thấy sót lắm chứ, Diệp Thanh dùng bao tải đút tiền vào đó, rồi buộc chắc lại, tiền chất đầy cả một tải, như vậy cũng dễ dàng vận chuyển.
Vốn dĩ, cậu có thể tạm thời để chỗ tiền đó trong Y Linh bảo tháp, nhưng, quả thật là quá nhiều tiền, mà Lý Tiểu Hổ đang ở bên cạnh, nếu tự nhiên hắn không thấy số tiền đâu, chắc chắn khiến người khác nghi ngờ, khó mà giải thích được.
Khuôn mặt Thịnh Tuấn Đào như sám lại, đẩy hai người đẹp ngồi lên đùi mình, cảm thấy rất bực mình, trong lòng bỗng nghĩ ra cách trở mặt, để lấy lại toàn bộ số tiền bị thua đó, dù sao đây cũng là địa bàn của mình, đàn em thì đông như vậy, cho dù có giết hai người, rồi vứt xác đi, chắc cũng chẳng có ai phát hiện được.
Diệp Thanh mỉm cười, nói với Lý Tiểu Hổ:
- Đi nào, Tiểu Hổ, đêm nay kiếm được cũng không ít đâu.
Nói xong, liền vác tải tiền lên vai, đi ra ngoài cửa.
- Ồ!
Lý Tiểu Hổ vẫn chưa hết hưng phấn, đứng dậy, không khỏi tiếc nuối nói:
- Về vậy.
Diệp Thanh liếc Thịnh Tuấn Đào một cái, cảm thấy đáng thương cười nói:
- Tôi cũng không muốn đi đâu, chỉ sợ đối phương thua nhiều quá mà thôi, cái tên tiểu tử này, làm gì cũng phải có tình cảm chứ, thắng trận này làm Thịnh thiếu gia táng gia bại sản rồi.
Miệng tuy mỉm cười, nhưng cũng tỏ ra khinh miệt, chắc ai cũng hình dung ra Thịnh Tuấn Đào tức giận thế nào, lúc đó liền gào ầm lên đứng phất dậy.
- Mẹ kiếp, ai táng gia bại sản hả? Ông mà thiếu đéo gì tiền, chỉ có tám triệu tệ cỏn con bõ bèn gì.
Gào lên câu đó, nhưng lập tức lại có gì đó lo lắng, rồi giải thích:
- Chỉ là hiện tại không có tiền mặt ở đây mà thôi.
- Ha ha, thế có chiến tiếp nữa không?
Lý Tiểu Hổ ngoảnh đầu lại cười hỏi, rồi giơ ngón tay cái lên tán thán Diệp Thanh, thầm nghĩ, quả là không hổ là sư phụ, những câu kích động này quả là thâm đó, chỉ dăm ba câu đã khiến máu hiếu thắng của Thịnh Tuấn Đào nổi lên.
- Thằng nào không chơi là chó.
Thịnh Tuấn Đào xua tay, lần nữa ngồi xuống bàn xúc xắc, quát:
- Hai thằng các ngươi, cũng đừng mơ thắng được tiền của ông mày mà rời khỏi đâu dễ dàng như vậy được, trên đời này gì có chuyện đơn giản như thế được chứ, hôm nay các người muốn hay không muốn chơi cũng phải chơi.
Diệp Thanh liền cố ý làm khó nói:
- Ai dà, sao lại như vậy chứ?
Thực ra, trong lòng đã vui như nở hoa, chỉ sợ hắn không chơi tiếp thôi.
- Nào nào nào, chúng ta chơi tiếp nào.
Vẻ mặt của Lý Tiểu Hổ hoàn toàn tương phản với Diệp Thanh, vô cùng hưng phấn ngồi ngay xuống bàn xúc xắc.
Diệp Thanh nói:
- Thịnh thiếu gia, không phải chúng tôi không muốn chơi, mà cậu không có tiền mặt thì sao chơi đây? Đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Thịnh, cũng không chơi bằng cách ghi nợ chứ?