[Dịch] Thần Y

Chương 339 : Đại đệ tử khai sơn!




- Chủ nhân, người phải đi rồi!

Tiểu Vũ Nhi lưu luyến không dời, ánh mắt không muốn rời xa.

- Lát nữa ta phải đi rồi, nhưng mỗi ngày ta đều đến mà!

Diệp Thanh khẽ sờ đầu, lại không phải không gặp nữa, sao nghe như sinh ly tử biệt vậy?

Nếu nói cô gái mình ở cùng nhiều nhất, không phải Mã Tiểu Linh , cũng không phải An Tiếu Trúc càng không phải Ninh Não Nhi, Nhan Tuyết Khâm mà là vật nhỏ như tinh linh trước mắt!

Mỗi ngày mình chăm chỉ học tập y thuật, Tiểu Vũ Nhi cũng bầu bạn ở bên, giúp đỡ mình rất nhiều. Thời gian tiếp xúc với cô ấy lẽ nào không phải nhiều nhất sao? Có lúc thậm chí cũng ngủ lại trong Y linh bảo tháp!

- Chủ nhân, giá trị y linh của người sắp đủ 10000 rồi! Tôi cho rằng người phải cần mấy năm,. Nhưng hiện nay xem ra rất nhanh sẽ đạt được.

Tiểu Vũ Nhi dùng tay nghịch tóc đen nhọn của Diệp Thanh, khẽ cắn, Diệp Thanh lúc này mới giật mình, hóa ra là Tiểu Vũ Nhi này sợ mình “ bay lên” sau khi đến tầng thứ ba, thì không thấy cô ấy nữa, như vậy cô phải một mình cô đơn, trong không gian hưu tịch rộng lớn, buồn bã nhường nào?

Tuy nhiên, đó sao có thể? Tiểu nô tỳ xinh đẹp như vậy, ai nỡ nhẫn tâm không đến gặp? Ồ, đi rồi, chắc là ta chưa từng đi xem mắt thái dương nặng nề của tầng thứ nhất, Tiểu Vũ Nhi suy nghĩ nhiều rồi! Nhưng đây sao có thể so được với Kim nhật luân bảo châu, như quả hồ lô, nghe thanh âm vẫn hùng hồn, tình cảm sao. Cũng không có Tiểu Vũ Nhi phong phú như vậy, lạnh như băng quả thực như trình tự máy tính, mình tất nhiên không có hứng để ý nó!

- Không thể nào, không thể nào, ta sau này thường xuyên đến thăm ngươi! Thậm chí, nếu có khả năng, ngươi theo ta lên trên được không ?

Diệp Thanh an ủi nói.

- Xin chào mọi người, đây là bản tin Thành phố Phù Liễu.

Hoan nghênh mọi người xem bản tin tối, tôi là Lý Giai Giai! Hôm qua, Cục công an Thành phố đã điều tra các điểm ăn chơi nghi vấn dùng chất gây nghiện Ngũ gia, và đã niêm phong khu vực xanh quy mô lớn nhất Thành phố, từ trong quán ba, điều tra ra lượng lớn các chất gây nghiện cấm dùng như Methamphetamine hydrochloride (ma túy đá), Ecstasy (thuốc lắc) …

Theo người Cục công an Thành phố tiết lộ:

- vài điểm ăn chơi này và hộp đêm Thịnh thế dạ yến đã niêm phong mấy ngày trước nói chung cũng cùng thuộc về tập đoàn Thịnh thế.

mà người phụ trách của tập đoàn này- Chủ tịch hội đồng quản trị Thịnh Tuấn Phong, mấy ngày trước đã bị cơ quan công an bắt giữ!

Lần này An Đông Phương có thể là mã đáo thành công, không ra tay thì thôi chứ vừa ra tay liền long trời lở đất.

Quyết tâm thật lớn, thủ đoạn dũng mãnh nhanh gọn, quyết đoán, dứt khoát, chủ trong hai ngày ngắn ngủi, Chủ tịch Thành phố An đã dẫn nhiều nhân viên thi hành pháp luật, tiến hành xóa sạch đại bộ phận sản nghiệp của tập đoàn Kỳ hạ thịnh thế, tấn công mạnh mẽ thông tiền khoáng hãi, chấn động các ngành các nghề, các thế lực của Thành phố Phù Liễu.

Mọi người đều xôn xao bàn luận, Chủ tịch Thành phố An này có thù phải báo, có oán báo oán, trước đây bị Thịnh Tuấn Phong vu cáo hãm hại một lần, lần này tóm được cơ hội lập tức triển khai báo thù lôi đình, Ngay cả thủ phủ của Tần Hưu cũng phải tháo lui, không dám xem nhẹ khí thế này, như mạnh mẽ như tháp, khó trách Bí thư Tỉnh ủy Nhan Sâm coi trọng hắn như vậy.

Mà Diệp Thanh càng vui thầm hơn, Thịnh gia xui xẻo ai là người vui nhất? Tất nhiên là hắn rồi! Vài ngày này Thịnh Triều Cẩm căn bản không có thời gian đến Bệnh viện Ngô Đồng, nghe nói Thịnh Tuấn Phong tù chung thân, hoàn toàn không có hi vọng ra ngoài, mà con cháu Thịnh gia còn lại, chú bác trưởng bối cũng bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, phân chia tài sản, khiến Thịnh gia lớn nhà không thành nhà, mỗi ngày đều có cãi cọ tranh luận ầm ĩ, rối tùm lum.

Tuy rất nhiều tài sản Thịnh gia đều bị niêm phong, vẫn còn lại rất nhiều điểm kinh doanh như một tửu lầu xa hoa trong trung tâm Thành phố, Một Thành phố mô hình lớn của thành tây, tất nhiên cũng có cả Bệnh viện Ngô Đồng số một của Phù Liễu.

- ha ha, càng loạn càng hay, không chừng ta có cơ hội đoạt lại cổ phần của Bệnh viện Ngô Đồng!

Diệp Thanh bất ngờ có một suy nghĩ độc ác, “ muốn gậy ông đập lưng ông” , khiến cổ phần bị cướp đoạt của Bệnh viện Ngô Đồng, nắm trong lòng bàn tay.

- Việc này nếu thành công, ta chính là cổ đông của Bệnh viện rồi, Ha ha, cảm giác trở về thuộc về càng mạnh hơn đúng không ? Ừ, đến lúc đó còn phải mời Trưởng viện Trương trở về, ngồi vững, dù sao ông nội hắn kinh nghiệm đắc đạo, Bệnh viện Ngô Đồng là tâm huyết cả đời ông! Thời gian buổi trưa, Diệp Thanh ngồi trong phòng làm việc, con mắt di chuyển, bắt đầu cân nhắc các phương pháp khả thi, thỉnh thoảng phát ra tiếng “ hi hi”, khiến y tá kiêm thư ký Tiểu Tiêu khó chịu, nổi da gà.

- Trưởng khoa Diệp này đang có chủ ý xấu xa gì vậy, cười gian trá như vậy?

Tiểu Tiêu pha một chén trà cho Diệp Thanh, đặt trước mặt hắn. Liếc khuôn mặt tuấn tú của hắn một cái trong lòng bất ngờ nổi lên ý nghĩ khác thường.

- Gì vậy, Trưởng khoa Diệp không phải thích ta rùi chứ? Đang suy nghĩ tìm cách nào theo đuổi ta?

Ừ, cũng không phải không có khả năng, nói thế nào thì chị đây cũng là thanh xuân tươi đẹp, dáng người yểu điệu, nếu không thì Trưởng khoa Diệp đề bạt ta làm Thư ký làm chi?

Ban ngày có việc làm thư ký, buổi tối không việc là người tình, nhanh đến buổi tối rồi, ái chà, sao hèn hạ như vậy, thật xấu hổ.

Tiểu Tiêu ngẩng đầu xem sắc trời ngoài cửa sổ, ánh chiều đỏ rực như lửa, như chính nội tâm của mình, mà khuôn mặt xinh đẹp so với giáng chiều càng đỏ hơn.

- Tiểu Diệp à, cháu lại đây uống trà!

Phòng khách Lý gia, mẹ của Lý Tiểu Miêu Phương Ngọc Liên cười ha ha bưng một cốc trà nóng đưa cho Diệp Thanh, nhìn ánh mắt vui vẻ của Diệp Thanh nóng rừng rực.

- Mẹ .

Lý Tiểu Miêu thấy vẻ mặt của mẹ mình, không quan sát kỹ đã liếc mắt oán trách, ý là nói, sao người lại như thế, biểu hiện phải quá rõ chứ, khiến người ta sao không xấu hổ!

- Ha ha, cảm ơn gì!

Diệp Thanh phảng phất giống như chưa thấy, chỉ thuận miệng nói cảm ơn, nhận lấy chén trà.

Đấy cũng không phải là hắn kể công tự kiêu, cho rằng miễn phí xem bệnh giúp Lý Tiểu Hổ, không có quy củ, ngay cả đứng dậy cũng không đứng mà hắn thường xuyên đến Lý gia, sớm đã như thân quen với cả nhà, giữa người quen với nhà còn phải khách sáo sao?

Về phần nóng bỏng trong mắt gì Phương, hắn càng quen cho là bình thường rồi, tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, gì đáng yêu này, luôn nghĩ muốn tác hợp cho mình và con gái gì, coi mình thành con rể tương lai,, vì thế vừa mang trà lên, mượn cớ đi ra ngoài, để mình và Lý Tiểu Miêu có không gian riêng.

- Tiểu Miêu, công việc gần đây của Bệnh viện có hài lòng không ?

Diệp Thanh nhìn cô gái xinh đẹp này, cười nói

- Vẫn tốt ạ.

Có chị Tiểu Linh bên cạnh, anh còn sợ em bị thua thiệt sao?

Lý Tiểu Miêu khuôn mặt xinh đẹp trắng như ngọc, e thẹn cười, thoáng có vẻ ngượng ngùng, nói:

- Mẹ em, bà cứ như thế, thật ra người rất tốt, anh đừng để bụng.

- Hả, anh để bụng gì? Tại sao phải để bụng?

Diệp Thanh mở to hai mắt, nhấn mạnh nói.,

- Choáng, anh cứ giả ngốc hả!

Lý Tiểu Miêu tức giận lườm hắn lập tức cười cười, thầm nói như thế cũng tốt nói toạc ra lại xấu hổ!

- Ba và em trai em đi ra ngoài có việc rồi, chắc phải một tiếng nữa mới về

Lý Tiểu Miêu tươi cười, nắm một nắm hạnh nhân đưa cho Diệp Thanh “ ăn đi” đừng khách sáo! Đây là để tiếp đãi anh, ngày thường mẹ em đều tiếc không mua cho em ăn, hôm nay biết anh đến, đặc biệt mua ở hiệu trên phố.

Trên bàn để một đĩa bánh kẹo, bên trong có rất nhiều các loại hạt dưa, lạc, kẹo, bánh điểm tâm, nghiễm nhiên tiếp khách quý! Diệp Thanh không khỏi có chút cảm động.

- hắn biết, điều kiện kinh tế của nhà Lý Tiểu Miêu không được tốt lắm. Có thể là lần trước nghe nói hắn thích ăn hạnh nhân. Nên lần này đặc biệt mua về, 40 đồng/ kg. Đó là chi phí sinh hoạt mấy ngày của cả nhà họ.

- Cảm ơn!

Diệp Thanh nhận lấy, lấy một hạt, chợt ma xui quỷ khiến thế nào lại đem hạt đó đưa cho Lý Tiểu Miêu.

- Ha ha, thật cảm ơn anh!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tiểu Miêu hơi ửng hồn nhưng chỉ lướt qua, lập tức cười vui vẻ, miệng nhỏ khẽ cắn, ăn hạnh nhân trong tay Diệp Thanh, tất nhiên không chạm vào ngón tay của Diệp Thanh.

Trong lòng Diệp Thanh lần đầu nổi lên cảm giác lạ, ngượng ngùng rụt tay lại, chỉ cảm thấy đầu ngón tay liên tục êm êm, dường như còn có cảm giác hương thơm âm ấm, tinh khôi.

Ngoài phòng, Phương Ngọc Liên thỉnh thoảng lén nhìn hai người, mừng rỡ:

- Hai đứa nhỏ này, cuối cùng đã thông rồi, nói chuyện tình yêu sao, nên như thế phải không? Tiểu Miêu con nhóc này cũng quá rụt rè.

Nói với nó bao nhiêu lần rồi, nữ theo đuổi nam, cách biệt rất lớn, nó không chịu, mỗi lần còn nói ta, thật là tấm lòng cha mẹ đáng thương trong thiên hạ.

Diệp Thanh tiểu tử này đẹp trai, y thuật lại cao minh, tuổi trẻ đã làm Trưởng khoa rồi, lại là Thần y nổi tiếng của Thành phố Phù Liễu, tiền đồ mở rộng, đặc biệt nhất là tiểu tử này phúc hậu, nhân phẩm tốt, tính tình ôn hòa, Tiểu Miêu theo hắn, tương lại nhất định không thiệt.

- Ha ha, Diệp Thanh, đi nào, cùng chơi với em phi hành kỳ!

Lý Tiểu Miêu hơi sau khi hơi e thẹn, vội chuyển đề tài. Cầm ra hộp đồ chơi của cô và em trai thường chơi, phàn nàn nói:

- Tiểu Hổ này, gần đây ngày càng ngày thay đổi.

Luôn nói bệnh của mình nhanh khỏi, người cũng thông minh lên, không thích hợp chơi trò chơi của trẻ con này nữa, anh nói có tức không ?

- Ha ha, đây còn không tốt sao? Nói rõ bệnh của cậu ta quả thực có chuyển biến tốt rồi!

Nghe xong tin này, Diệp Thanh rất vui mừng.

Hai người bắt đầu mỗi người một bên, ném tán ra, Lý Tiểu Miêu rất may mắn, máy bay dẫn đầu cất cánh, trong giọng lộ chút cảm kích nói:

- Đó còn phải cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh, Tiểu Hổ, trí lực của nó vẫn như đứa trẻ ba bốn tuổi!

Trong lòng khẽ thầm nói, mẹ em đối tốt với anh như vậy, không những muốn tác hợp hai chúng ta, chủ yếu còn vì anh là Bác sĩ của Tiểu Hổ nữa.

- Hai chúng ta, ai với ai chứ, khách khí làm gì. Em trai em cũng là em trai anh mà.

Diệp Thanh vẫn như thường ngày hào phóng nói, thình lình, ném ra cái năm, máy bay cuối cùng bay lên một cái, Tuy nhiên lập tức chiếc máy bay đầu tiên cất cánh của Lý Tiểu Miêu nhanh đến đích rồi.

- Ha ha!

Nghe được lời này, Lý Tiểu Miêu hiểu ý cười, hai chúng ta ai với ai, câu này không phải học theo mình sao, nhớ lại Diệp Thanh mới đến Bệnh viện, mình dẫn dắt hắn như người chị lớn vậy, nhưng, Hiện giờ, người ta sớm đã thành Trưởng khoa, còn đổi rất nhiều khoa nữa, thật là người có bản lĩnh.

Không khỏi mí hơi nhếch lên, liếc trộm Diệp Thanh một cái, hắn thực sự đối với mình một chút cảm giác cũng không có sao, chỉ coi mình là bạn tốt sao?

Diệp Thanh hoàn toàn không nhìn, chỉ chăm chú vào máy bay của mình, hứng khởi, con tim của Lý Tiểu Miêu không khỏi hơi có chút mất mát, khẽ than thầm, thầm nghĩ, chỉ cần có thể luôn giữ tình bạn thân thiết với hắn như vậy, vậy cũng khá tốt rồi, thật phải nghe lời của mẹ đường đột thổ lộ, làm không tốt ngay cả tình bạn cũa không còn.

Hai người chơi mấy hiệp, cũng là Diệp Thanh thua cuộc kết thúc, một lần thảm nhất bị Lý Tiểu Miêu đánh hạ năm sáu lần, quả thực buồn bực vô cùng, Lý Tiểu Miêu cười khà khà, ngay cả tiếng an ủi hắn, nói là mình thường cùng em trai chơi, thành thục vô cùng, sao có thể so với người mới chơi như hắn.

Kỳ thực, Diệp Thanh mới không quan tâm đến thắng thua, chẳng qua chơi trò chơi, đã thua tất nhiên phải phối hợp một chút, nếu không thì mất vui, để Lý Tiểu Miêu vui vẻ cũng tốt, hơn nữa, đây cũng là trò chơi tinh thần thôi! Chơi gì cũng phải đầu tư, nếu không sẽ không chơi.

Trôi qua một lúc, Lý cha của Lý Tiểu Miêu- Lý Đại Trung dẫn em trai cô là Lý Tiểu Hổ đã về đến nhà.

- Oa !

Anh Diệp Thanh, anh đến rồi, thật nhớ anh muốn chết được!

Vừa vào phòng khách, Lý Tiểu Hổ vô cùng vui mừng chạy lại, lớn tiếng kêu lên.

- Ha ha, chào em, Tiểu Hổ!

Diệp Thanh đứng lên, vỗ mạnh vai tiểu tử này:

- Tiểu tử tốt, lưng hùm vai gấu, ngày càng cường tráng!

- Có cường tráng nữa cũng không bằng anh!

Anh thực sự ngày càng đẹp trai, thật xứng đôi với chị gái em!

Lý Tiểu Hổ nhìn hai người, cũng vô cùng tán đồng với lời của má, nói thầm, anh Diệp Thanh này nếu làm anh rể của mình, tốt biết bao!

- Phi, Tiểu Hổ em nói linh tinh gì đó!

Lý Tiểu Miêu xấu hổ, khẽ “ phì” một tiếng, Tuy nhiên, con tim của cô thực thầm vui mừng, một là vì Tiểu Hổ cũng nhận Diệp Thanhm cũng giống như má cô, luôn tìm cơ hội tác hợp cho hai người. Hai là, tiểu tử này không ngờ trêu chọc cả bà chị này, lá gan cũng không nhỏ! Ừ, xem ra trí tuệ ngày càng bình thường, đó mới giống thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi! Bộ dạng trước đây, ăn nói lắp ba lắp bắp, như người mất trí, quả thực nhìn cũng rất khổ sở!

Diệp Thanh cũng gật gật đầu, hắn nhìn sắc khí quan, nghe âm thanh cũng biết, bệnh của Lý Tiểu Hổ quả thực tốt hơn nhiều rồi, chắc một thời gian nữa có thể khỏi hoàn toàn!

- Nào, Tiểu Hổ, anh lại châm cứu cho em nhé!

Diệp Thanh lấy ra ngân châm, vừa dùng cồn bông khử trùng, vừa ngoắc tay cười.

- Vâng, được ạ!

Lý Tiểu Hổ nhếch miệng cười, lấy ghế dựa lại, ngồi lên, sắc mặt thản nhiên, không chút lo sợ, không phải dùng ngân châm cắm vào tâm mày sao, cũng không phải chưa cắm qua, Y thuật của anh Diệp Thanh rất cao minh, người khác đều nói là đứng đầu Phù Liễu, ta thấy đứng đầu Giang Nam, đứng đầu cả nước cũng không cho là quá! Nếu ta cũng giỏi như vậy thật tốt nhỉ!

Diệp Thanh lay chuyển châm, Thương lê chân khí vận chuyển, lập tức, châm nhọn như vòi của muỗi không ngừng hơi run rẩy ra “ vù vù vù” như tiếng ong bay sau đó cắm vào “ Huyệt ấn đường” của Lý Tiểu Hổ, cắm vào một thốn ba phân!

Lý Đại Trung và Lý Tiểu Miêu đều yên lặng nhìn, không dám quấy rầy, Phương Ngọc Liên đang thái rau ở trong bếp cũng để đấy, đi vào, vội vàng quan sát.

Tuy nói, bệnh của Lý Tiểu Hổ đỡ hơn bảy tám phần rồi, hiện nay xem ta cũng như bình thường , Nhưng bệnh não bộ cũng phải đùa giỡn, hơi lệch châm một chút, tương lai có thể để lại di chứng khiến người không thể không coi trọng.

Diệp Thanh để chân khí chầm chậm vào đầu của Lý Tiểu Hổ, vào tổ chức đại não, dễ dàng tìm thấy tổ chức hỏng trước đây, chỉ thấy tế bào hoạt động, sức sống bừng bừng, ngoài trừ mơ hồ có một điểm đen ra, các nơi khác không có khác biệt

Không khỏi mừng rỡ

Xem ra, đan dược trao đổi trong Y linh bảo tháp, hiệu quả vẫn rất tốt, không có việc gì xảy ra ngoài dự liệu, lại thêm đích thân mình thỉnh thoảng đến, giúp hắn dùng Thương lê chân khí kích thích sức sống của tế bào, tích lũy ngày tháng. Khối máu tụ kia từ từ biến mất, tư duy cũng hoạt động trở lại.

- Thế nào rồi?

Bốn người Lý gia đều dồn ánh mắt về Diệp Thanh.

Diệp Thanh cười nói:

- Cháu kê một đơn thuốc mới, uống xong thì gần như khỏi hẳn, sau này từ từ điều dưỡng thôi!

Nói xong, cầm lấy cái túi bên người, lấy ra mấy viên hoàn ích trí bổ não, tất nhiên cũng là trao đổi từ Diệu thủ cảnh mà có.

Bốn người Lý gia không ngừng cảm tạ.

- Anh Diệp Thanh, anh nhận em làm đệ tử nhé, em theo anh học đông y!

Lý Tiểu Hổ nghĩ một chút, bất người nghiêm túc nói.

- Hả????????????????

Diệp Thanh ngạc nhiên, ba người của Lý gia đồng thời nhìn trân trân.

Phương Ngọc Liên suy nghĩ nhanh nhạy, nghĩ ngợi nói:

- Nếu Tiểu Hổ theo Diệp Thanh học y thuật, vậy cũng coi như bái được sự phụ nổi tiếng, sau này làm nên chuyện không phải đùa, hơn nữa, tương lai là Tiểu Miêu theo hắn, vậy chẳng phải thân càng thêm thân, việc tốt! Ừ, ta nhất định phải ủng hộ! Không biết Bác sĩ Diệp có thu nhận nó hay không!

Lý Đại Trung nhìn Lý Tiểu Hổ ánh mắt thầm trách mắng, tiểu tử ngốc này, lại ăn nói ngu ngốc thế, con bệnh còn chưa khỏi hẳn, Bác sĩ Diệp Thanh sao có thể nhận được ? Lập tức lại chua xót, bằng này tuổi rồi, trí lực con trai luôn như đứa trẻ ba bốn tuổi, ngay cả học cũng không nổi vài ngày!

Lý Tiểu Miêu thì sáng quắc nhìn Diệp Thanh, hàng mi đen bóng, lóe ra ánh mắt trông mong, thực hy vọng Diệp Thanh nhận lời! Diệp Thanh, cậu nhận nó nhé, nể mặt tôi một chút, được không ? Em trai tôi, nó rất đáng thương! Hơn nữa, nó cũng rất hy vọng.

Dường như hiểu được tâm ý của Lý Tiểu Miêu, Diệp Thanh cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng, khen ngợi vỗ vai Lý Tiểu Hổ, nói:

- Học Đông y rất gian khổ, có rất nhiều phương thuốc phải học thuộc, tên thuốc phải nhớ!

- Em không sợ, trí nhớ của em rất tốt!

Lý Tiểu Hổ vỗ trán nói.

Diệp Thanh nói:

- Phải chịu được vất vả gian khổ mới được, em đừng thấy hiện nay anh rất có bản lĩnh, thật ra cái giá phải trả phía sau khó mà có thể tưởng tượng được!

Lý Tiểu Hổ nói:

- Anh Diệp Thanh, chỉ cần anh chịu nhận em, gian khổ đắng cay thế nào em cũng không sợ, Lý gia chúng em là người không thể không chịu được gian khổ.

Câu nói cuối cùng này cũng có chút bắt chước của Lý Đại Trung

- Lý Đại Trung bất ngờ cười lớn, thằng nhóc này cuối cùng cũng thông suốt rồi, tìm cơ hội nhất định phải về nhà cũ nông thôn một chuyến, thăm mộ tổ tiên, để ông bà nội nó nhìn ngắm, thằng cháu mà từ nhỏ hai người luôn lo lắng đã trưởng thành rồi! Khỏi bệnh rồi! Được Tiểu thần y Diệp Thanh trị khỏi!

- Được, vậy anh thu nhận em, từ nay về sau, em chính là đại để tử khai sơn của ta.

Diệp Thanh mừng rỡ, lông mày khẽ nhíu, hào hiệp phóng khoáng.

- Dạ dạ dạ!

Lý Tiểu Hổ gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc.

Ba người Lý Đại Trung, Phương Ngọc Liên, Lý Tiểu Miêu đồng thời mừng rỡ cười.

- Cảm ơn cậu, Diệp Thanh!

Trong lòng Lý Tiểu Miêu thầm nói, nhìn hai tròng mắt của Diệp Thanh, long lanh như nước mùa thu.

Diệp Thanh bất ngờ nghĩ đến một điều kỳ diệu, có thể đoạt lại cổ phần Bệnh viện Ngô Đồng, phải dựa vào Lý Tiểu Hổ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.