Diệp Thanh tò mò hỏi :
- Thế viện trưởng cũng đồng ý sao?
Không cần biết là ông nói thật hay giả, dù sao mình cũng đã được thăng chức, lại còn là chủ nhiệm khoa, cũng là việc tốt, cho nên bạn Diệp Thanh ngây thơ của chúng ta rất lấy làm vui mừng.
Nếu mà là trở về khoa điều trị cấp cứu, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý, Tiểu Linh làm chủ nhiệm rất là tốt, việc gì mình phải bon chen với người yêu mình? Nhưng khoa Nhi lại khác, có hơi vất vả một chút, nhưng cũng có thể tạo ra được thành tích.
Chư Quốc Bình nịnh nọt cười nói:
-Viện trưởng vừa nghe nói một cái, đương nhiên là không đồng ý, cậu cũng biết đấy, cậu với viện trưởng có chút hiểu lầm, nhưng mà tôi đây dựa vào lí lẽ để tranh luận, nói lí lẽ với ông ấy, vất vả lắm mới thuyết phục được cuối cùng ông ấy cũng đồng y giao cái chức vụ quan trọng đấy cho cậu.
Nói xong, ông ngừng lại một chút.
Diệp Thanh cười nói:
-Thế thì rất là cảm ơn viện trưởng Chư.
Diệp Thanh không tin tưởng lắm vào lời của người này, có điều người ta nói hăng hái như thế, nước bọt bắn tứ tung thế kia, cho dù không có công lao thật thì cũng có công nói, dù sao cũng phải kết hợp đưa đẩy qua lại với ông ấy, chứ nếu không lại là không nể mặt người ta, phụ ân tình của người ta.
-Cũng không có gì, cất nhắc người tài cũng là bổn phận của tôi, với lại, trong viện chúng ta ấy mà, nên trọng dụng những người tài đức, Diệp Thanh à, cậu có tố chất, hy vọng sẽ không bỏ lỡ cơ hội viện trưởng dành cho cậu lần này.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, lập tức đáp lời:
-Vâng, phó viện trưởng, tôi nhất định sẽ quản ly tốt Khoa Nhi.
Khoa Nhi rất hỗn tạp, nhiều phiền phức, từ lâu hắn đã sớm nghe nói đến, và luôn muốn thử sức mình, ngại khó khăn vốn không phải là tác phong của hắn.
-Ừm, thế cậu đi ăn cơm trước đi nhé, buổi chiều có thể qua luôn Khoa Nhi, chốc nữa tôi sẽ gửi công văn qua.
Chư Quốc Bình khoát khoát tay, mắt thì nhìn đưa tiễn Diệp Thanh nhưng trong lòng thì lại cười thầm. Hừ, chỉ cần hắn chịu qua đó, đến lúc đấy dù sao cũng không phải ta là người ra tay làm việc ác.
Ôi, lúc vừa nãy khiến ta lo lắng gần chết, nếu mà tên này tính khí ương bướng nổi lên, nhất quyết không chịu đi thì sẽ khó mà ăn nói được với viện trưởng Thịnh.
... ... ... ... ... ... ... ...
Buổi trưa sau khi cùng ăn cơm xong với Tiểu Linh, hai người cũng nhau tản bộ trong bệnh viện. Cảnh vật trong bệnh viện rất đẹp, với lại đang là mùa đông, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khiến cho người ta có cảm giác rất dễ chịu, lại được đi dạo cùng với tên chuyên gây tai họa nhưng đẹp trai đến mê hồn này, cảm giác mới thích làm sao.
Chiều đến, Diệp Thanh đi thẳng sang khoa Nhi.
Mặc dù ở khoa Nhi thu nhập khá thấp nhưng không có nghĩa là ít bệnh nhân mà ngược lại ở đây rất đông đúc, dù sao người già và trẻ nhỏ cũng là hai nhóm người có tỉ lệ mắc bệnh cao nhất mà.
-Bốp
Diệp Thanh vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng động chói tai từ đằng xa.
Lập tức một cô y tá thảng thốt kêu lên:
-Sao ông lại đánh người?
-Cô tiêm như thế à, tiêm như cô, cháu tôi lại chẳng không đau à.
Một ông già hung hãn chửi bới.
Rất nhiều bác sĩ, y tá, bệnh nhân đều đổ ra xe, Diệp Thanh cũng chạy lên xem, dọc đường có không ít người quay ra tó mò nhìn anh.
-Ôi, lại là người nhà bệnh nhân đánh người.
-Ôi, làm nghề này như chúng ta đúng là mệt thất, cho dù chúng ta có vất vả hơn nữa thì cũng khó mà nhận được sự cảm ơn từ người nhà bệnh nhân.
-Đúng thế, trẻ con bây giờ đều được nuông chiều từ bé, ở nhà đều là ông hoàng bà chúa, người lớn mới chiều chuộng chúng làm sao. Điều đấy cũng là dễ hiểu thôi.
-Nhưng cũng không thể trút lên người của viện ta như thế chứ.
-Ừ đúng thế, đúng là quá ức hiếp người.
-Ủa, kia chẳng phải là chủ nhiệm Diệp, Diệp Thanh sao? Sao cậu ấy lại tới chỗ chúng ta?
Dù hắn đã không còn là Chủ nhiệm Diệp của khoa điều trị cấp cứu nữa, nhưng người ta vẫn quen gọi hắn như vậy.
-Không biết nữa.
-Đi, chúng ta qua đấy xem.
Lúc Diệp Thanh đi vào nơi có xô xát đó, hắn mới khẽ liếc nhìn vài cái, nghe được vài câu, đã đại khái đoán ra được sự tình câu chuyện, đại thể là cô y tá này mới tốt nghiệp ra trường không lâu, tay nghề vẫn chưa thành thạo. Đứa trẻ kia lại nghịch ngợm, cứ vẫy vùng kịch liệt, khiến cô ấy không đâm được mũi đầu, đang định đâm mũi thứ hai thì người nhà bệnh nhân, hay nói chính xác là ông nội đứa bé khoảng tầm sáu tuổi, lập tức giơ tay qua tát cô một cái.
Ông cụ kia tuy tuổi đã cao, nhưng phải cao hơn mét 8, trông còn cường tráng khỏe mạnh hơn thanh niên bình thường, bàn tay to khỏe kia toàn những là chai tay, cái tát kia giáng xuống, đúng là cô y tá kia lãnh đủ.
-Hức hức, ông dựa vào cái gì mà đánh người chứ.
Cô y tá vừa khóc vừa nói, trong lòng nghĩ mà ấm ức, cô lớn bằng từng này rồi mà chưa bao giờ bị người khác đánh như vậy cả, đến bố cô cũng không nỡ đánh cô, cái lão già thối này dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ đánh cô chứ.
Vài y tá đứng bên cạnh cũng nhao lên chỉ trích, dù sao cũng là cùng chung nỗi tức, với lại ông cụ này cũng quá đáng thật, không tiêm được thì cũng chẳng phải do người ta cố ý, chẳng nói chẳng rằng lại đi tát người ta, đúng là không có tình có lí gì cả. Đây rõ ràng là bắt nạt cô gái trẻ, nếu đổi lại là người khác, xem ông có dám động chân động tay như thế nữa không?
Không phải tất cả những ai già cả đều đáng được tôn trọng cả, người già thì cũng có người tốt người xấu.
-Cô đến tiêm cũng không tiêm ra hồn, thế thì còn gọi gì là y tá, cháu của tôi đến đây là để cô luyện tập tay nghề à?
Ông cụ trợn trừng mắt, hùng hùng hổ hổ, vô cùng bạo ngược, không khác gì những thanh niên choai choai, cứ nhìn cái gì không thuận mắt là lại dọa dẫm đánh người.
Một y tá đứng tuổi, vẻ mặt ôn hòa nói:
-Bác à, lời bác nói hơi quá, ai mà chẳng có lúc nhỡ tay, như tôi đây mặc dù đã có tuổi nghề chục năm, nhưng cũng không thể bảo đảm là lần nào cũng tiêm được thuận lợi, được biệt là tiêm cho trẻ con, bác cũng nhìn thấy là cháu của bác giãy mạnh như thế nào đấy.
Mặc dù là đang nói lí, nhưng trong lời lẽ của y tá cũng không được hòa nhã lắm.
Bên cạnh lập tức có người phụ họa thêm vào:
-Đúng thế, ông không giữ chặt lấy cháu ông, còn trách chị Tiêu chúng tôi.
Ông già kia liền nổi giận đừng đừng, đập bàn quát tháo:
-Sao, sao, các người định cậy người đông bắt nạt ông già như ta chứ gì. Các người tiêm vào cháu ta một mũi, cháu ta đã chịu đau một lần rồi, chẳng lẽ ta đánh sai à. Nếu mà còn không tiêm được mũi này nữa thì ta còn đánh mạnh tay nữa, đánh cho chết cái con này.
Cô y tá Tiểu Tiêu kia nghe vậy lập tức không khóc nữa, bỏ kim tiêm xuống, lạnh lùng nói:
-Tôi không tiêm mũi này nữa. Ông thích tìm ai tiêm thì tùy.
Không những bị một bạt tai lại còn bị chửi là con nọ con kia, ai mà còn chịu đựng nổi.
Với lại, dưới ánh nhìn như hùm như hổ kia của ông ta, chỉ cần hơi không vừa ý là lại lãnh thêm một cái bạt tai nữa, cộng thêm với thằng bé kia lại nghịch ngợm phá phách, sợ rằng tiêm chưa xong đã bị ông nội nó đánh chết, thế thì còn tiêm làm sao nữa? Chẳng có cách nào tiêm nổi.
-Không tiêm nữa? Tôi bỏ tiền ra đi khám bệnh, cô dựa vào cái gì mà không tiêm nữa. Gọi lãnh đạo của cô ra đây tôi phải báo cáo lại thái độ của cô, gì mà không biết tôn trọng người già cả, không biết yêu thương trẻ nhỏ gì cả.
Ông cụ nổi giận, to tiếng quát tháo.
-Báo cáo thì báo cáo, tùy ông, cùng lắm là tôi không làm nữa.
Tiểu Tiêu tức giận cãi lại.
-Kính già yêu trẻ cũng phải xem đối tượng là ai, như ông có mà tôi nhổ vào mặt.
Dựa vào cái gì mà lão già như ông dám tát tôi một cái. Dựa vào cái gì cơ chứ, lại còn bị ông quát nạt.
-Cái con kia, mày nhổ vào mặt ai hả?
Ông lão trợn mắt, giơ tay định tát thêm cái nữa, nhưng lần này Tiểu Tiêu có đề phòng trước, cô lập tức né đi, ông già này còn muốn đuổi theo đánh, bị mấy bác sĩ đứng bên lôi lại.
Đúng lúc đấy đám người đang nhốn nhào thì phó chủ nhiệm khoa Hoàng Húc Quân đi đến.
-Chủ nhiệm Hoàng đến rồi.
-Chủ nhiệm Hoàng.
Hoàng Húc Quân khẽ lướt nhìn một lượt trong đám người, lập tức phát hiện ra Diệp Thanh trong đấy, nhưng lại không lên tiếng chào anh, trong ánh mắt chỉ dấy lên sự khinh miệt, sau đó vạch đám người ra, đi vào trong chỗ có xô xát, anh quát cô Tiểu Tiêu:
-Cô làm sao thế? Có hiểu phép tắc không hả? Ngành chúng ta là ngành dịch vụ, khách hàng là thượng đế, biết không hả? Lại còn không mau xin lỗi người ta.
Tiểu Tiêu còn trẻ, tính tình ương bướng, làm gì có chuyện đồng ý, lập tức đáp trả:
-Tôi sao phải xin lỗi ông ta, ông ta đánh tôi, phải là ông ta xin lỗi tôi mới đúng.
-Ai bảo cô ngốc, người ta đánh cô, cô không biết tránh à?
Hoàng Húc Quân không vừa ý quát lại.
Tiểu Tiêu tức điên lên:
-Làm sao mà tôi biết được ông ta đột nhiên đánh tôi chứ.
Hoàng Húc Quân nói:
-Không cần biết là thế nào, đều là lỗi của cô, khách hàng là thượng đế, bệnh nhân là phụ mẫu của chúng ta, còn không mau xin lỗi.
-Tôi không xin lỗi.
Tiểu Tiêu tính ngang ngược nổi lên, quay mặt đi chỗ khác.
Hoàng Húc Quân sầm mặt quát:
-Cô dám làm trái quy định của bệnh viện hả?
Tiểu Tiêu không thèm đếm xỉa, dù sao cũng không định làm nữa, liền lập tức quát lại:
-Ông không phân rõ phải trái trắng đen, đến cái là bắt tôi xin lỗi, lãnh đạo kiểu gì chứ, loại như ông đúng là tạp chủng.
-Cô mắng ai cơ.
Hoàng Húc Quân nổi giận, cảm giác bị cô ta tước hết cả sĩ diện. Cái cô Tiểu Tiêu này, cậy mình trẻ đẹp, có nhiều người theo đuối, dám không coi mình ra cái gì. Hôm nay nếu không cho cô ta biết lễ độ, thì chủ nhiệm khoa như ta làm gì còn uy tín nữa.
Thực ra ông ta chỉ là phó chủ nhiệm khoa, nhưng vì chủ nhiệm khoa mới từ chức nên ông ta giờ là to nhất. Với lại, ở trong cái khoa Nhi này, ai còn thèm muốn đến nữa, chức chủ nhiệm khoa sớm muộn gì cũng là của mình rồi.
-Cô lập tức thu dọn đồ cút ra ngay khỏi khoa cho tôi. Khoa này không cần những người không có kỉ luật như cô.
Hoàng Húc Quân lạnh lùng quát.
-Xời, việc công trả thù tư.
Tiểu Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
-Đi thì di, nhưng mà là tôi xin nghỉ việc, cái công việc rác rưởi này, bản cô nương đây không thèm làm.
-Hừ, xét thấy thái độ ngông cuồng của cô, lương thành tích tháng này sẽ bị trừ sạch, tôi sẽ nói với y tá trưởng của cô.
Hoàng Húc Quân dữ dằn nói.
Tiểu Tiêu lập tức không làm nữa, người ta xin thôi việc, cuộc sống cũng chưa ổn định, anh còn trừ sạch tiền lương mà người ta đáng được hưởng, làm như thế có thất đức không cơ chứ? Cô lập tức không phục liền quát lại:
-Tôi làm gì mà thái độ ngông cuồng, chỉ có ông đước quyền chửi mắng người, còn người thì không được chắc?.