[Dịch] Thần Y

Chương 304 : Cảm thấy tội lỗi




Tuy nhiên cô cũng chẳng để ý tới, có lẽ là do đã mệt, chỉ trả lời một cách qua loa:

-Muộn rồi mà, anh không thấy mệt à?

Diệp Thanh:

-Ặc...

-...

An Tiếu Trúc thở nhịp nhàng, dần dần chìm vào giấc ngủ.

-Tiếu Trúc.

Diệp Thanh nhẹ nhàng lay cô.

-Đừng làm ồn mà, em đang ngủ

An Tiếu Trúc nói trong cơn mơ.

Diệp Thanh trợn tròn mắt, chẳng lẽ đêm nay lại ở cùng cô ta trong xe sao?

...

Thôi vậy, người ta là con gái mà còn chẳng sợ, mình sợ gì chứ. Với lại, cũng chẳng phải là chưa từng làm cái đấy với cô ta, nghĩ thế liền nhẹ nhàng đắp chăn cho An Tiếu Trúc, sau đó cho ghế hạ thấp xuống, để cho cô ấy ngủ cho thoải mái. Còn về việc ôm cô ấy, Diệp Thanh không dám nghĩ đến, sợ ngộ nhỡ mình không kiềm chế nổi, lại gây ra chuyện nọ chuyện kia lại không hay, cô ta tin tưởng mình như thế, mình cũng nên đứng đắn một chút.

Đột nhiên, điện thoại của An Tiếu Trúc trong túi đặt trên ghế sau reo lên.

Diệp Thanh lấy chiếc trắng ra, chiếc túi này kiểu dáng rất đẹp, sau đó lấy điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển thị máy bay riêng của nhà, con mắt đảo một vòng, lập tức anh đã đoán ra được là ai.

Hiện giờ chủ tịch An không có ở nhà, nhà của cô lại không có người giúp việc, thế thì chỉ có thể là mẹ kế của cô, Chung Hàn Mai. Anh nghĩ chắc là cô ta quan tâm An Tiếu Trúc, thấy cô không ở trường, cũng không về nhà, Chung Hàn Mai lo lắng không biết là mình lần trước sau khi giảng giải cho An Tiếu Trúc xong, quan hệ của bọn họ có cải thiện hơn chút nào không.

-Tiếu Trúc, Tiếu Trúc, dậy đi, điện thoại...

Diệp Thanh bất đắc dĩ phải lay cô dậy.

Nhưng cũng không thể là anh nghe được, đêm hôm rồi, cô nam quả nữ ở cùng nhau, điện thoại của An Tiếu Trúc lại ở chỗ mình, như thế cũng khó mà giải thích được.

-Ai thế, đừng có làm ồn, người ta đang ngủ say...

An Tiếu Trúc mè nheo nói.

-Ặc, dì Chung của em đó.

Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói thật.

-Đừng làm phiền, em đang ngủ.

An Tiếu Trúc trở mình, chúi đầu vào trong, lần này dù Diệp Thanh có lay thế nào cô cũng không tỉnh.

Tiếng chuông di động vẫn kêu lên không ngừng, Diệp Thanh đành phải miễn cưỡng nghe..

-Tiếu Trúc, con đang ở đâu thế? Bạn con nói chiều con ra ngoài, sao bây giờ vẫn chưa về.

-Cô Chung, là cháu, Diệp Thanh

Diệp Thanh cố gắng hết sức để giữ cho giọng mình được bình tĩnh, cười và nói.

-Hả?

Bên kia đầu dây đột nhiên im, không, phải nói là ngạc nhiên, Diệp Thanh đột nhiên thấy hồi hộp.

-Diệp Thanh, cháu ở cùng với Tiếu Trúc à?

Vẫn may là rất nhanh sau đó, Chung Hàn Mai đã phá tan sự im lặng, thận trọng hỏi lại.

Diệp Thanh cười nói:

-Dạ, là như thế này, Tiếu Trúc và em cháu đến chỗ cháu chơi, chốc nữa cháu đưa hai đứa về, em cháu Diệp Tịnh là bạn học của Tiếu Trúc.

-À, ra là thế, thế thì cô yên tâm rồi.

Chung Hàn Mai có tin điều đó hay không, nhưng ít nhất thì trong giọng nói cũng không nghe ra được, nhưng mà trong lòng nghĩ mãi cũng không hiểu được.

-Cô Chung, cô yên tâm đi, có cháu ở đây, cháu đảm bảo sẽ đưa hai đứa về trường an toàn.

-Ừ, tốt rồi, Diệp Thanh à, lần sau cháu nhớ phải khuyên Tiếu Trúc nhá, em nó vì chuyện của ông An mà mấy ngày hôm nay không được vui, cô sợ ảnh hưởng đến học tập của em nó.

-Dạ, cô cứ yên tâm, cháu sẽ khuyên em ấy.

Diệp Thanh trả lời.

Cuối cùng, bên kia cũng gác máy, Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều, cảm giác như là trút đi được một gánh nặng.

-Tên nhát gan

Lúc này, một tiếng nói nhỏ vang lên, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng xe rộng nhủ thế, làm gì có chuyện không lọt vào tai của Diệp Thanh.

Cô nhóc kia vẫn chưa ngủ, vẫn thức nghe lén. Diệp Thanh lắc đầu cười, sau đó lại chui ra ghế sau ngủ, một người ngủ ghế trước, một người ngủ ghế sau, khá tốt.

-Ê, anh sao thế, bỏ em lại một mình.

Mới đi được một nửa, chân vẫn còn gác ở chỗ ghế phụ phía trên, An Trúc đã “tỉnh dậy”, mặt mũi ngái ngủ, giọng trách móc nói.

-Ặc, thế chẳng lẽ em ngủ ghế sau? Đằng sau rộng rãi, cũng chẳng vướng phanh xe.

-Thế anh ôm em qua đó.

An Tiểu Trúc vươn cánh tay nhỏ nhắn ra, dáng vẻ lười nhác, tóc hơi lộn xộn, khiến người ta nhìn vào thấy động lòng.

-Được rồi.

Diệp Thanh trèo qua trước, sau đo cho ghế trước thấp xuống, cúi thấp thân người, nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo thon của Tiểu Trúc. Tiểu Trúc ôm lấy cổ của anh, anh nhẹ nhàng ôm cô về ghế sau.

-Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ sớm đi.

Diệp Thanh hạ cô xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc cô, cô bé vốn dĩ rất hoạt bát nhanh nhẹn, bị rắn độc cắn nên giờ trông sắc mặt cũng không được tốt lắm.

-Anh lên đằng trước.

Diệp Thanh nhẹ giọng nói, sau đõ trèo lên đằng trước.

-Diệp Thanh...

An Tiếu Trúc thò tay níu áo Diệp Thanh.

-Hử?

Diệp Thanh quay đầu lại, có chút căng thẳng..

-Anh..., anh ôm em ngủ.

An Tiếu Trúc lúc mới đầu còn e ngại, nhưng sau đó bạo dạn lên nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt sáng rực như sao, trong chiếc xe tối om lộ rõ ánh sáng lấp lánh.

-Cái này...không hay cho lắm.

Diệp Thanh đỏ mặt, ngại ngùng nói.

-Một mình em sợ lắm, với lại em lạnh.

-...

An Tiếu Trúc có chút trách móc nói:

-Nếu anh không qua, ngày mai em sẽ nói với chị Tiểu Linh, nói là anh đã cưỡng...

-Dừng lại, dừng lại.

Diệp Thanh nghe thấy từ “cưỡng” liên biết ngay cô định nói gì, vội vàng ngăn cô ta lại, không vừa y nói:

-Con gái như em, mở miệng ra nói cái từ này mới khó nghe làm sao, giờ anh qua là được chứ gì?

-Hihi, coi như anh biết điều.

-Tiếu Trúc, anh muốn nói với em chuyện này.

Diệp Thanh cười lấy lòng.

-Chuyện gì?

-Là, chúng ta về sau, đừng nhắc tới cái chuyện kia nữa, anh thấy rất sợ.

-Không được, đấy là tội chứng của anh.

An Tiếu Trúc quả quyết từ chối.

-...

Diệp Thanh nhẹ nhàng ôm An Tiếu Trúc vào lòng, lưng dựa vào thành xe.

-Anh lạnh à? Nếu lạnh thì bật nhỏ điều hòa đi.

An Tiếu Trúc nhìn Diệp Thanh mặc phong phanh, quan tâm hỏi.

-Anh không lạnh, ôm em anh thấy rất ấm áp rồi.

Diệp Thanh hạnh phúc nói, câu nói này là thật lòng.

-Haha

An Tiếu Trúc cười, nghĩ bụng, em cảm cảm thấy ấm áp và ngai ngùng, giống như chú lợn con khom mình trong lòng hắn.

-Ngủ đi, ngoan

Diệp Thanh ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng dỗ dành.

-Ừm

An Tiếu Trúc gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu dặn dò anh:

-Tối nay không cho phép làm chuyện xấu, nếu không em sẽ nói với chị Tiểu Linh.

-...

Diệp Thanh vô cùng buồn bực, vốn dĩ anh đây chưa từng nghĩ đến sẽ làm chuyện xấu đó, cô nhóc này, nếu anh có ý nghĩ đó, sẽ cảm thấy rất tội lỗi.

...

Mười phút sau, hơi thở của An Tiếu Trúc nhịp nhàng, cô lại chìm vào giấc ngủ lần nữa, lần này la ngủ thật.

Chỉ tội cho Diệp Thanh, tâm trạng rối bời, thật sự là cảm thấy tội lỗi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.