- Người phòng nhân sự có thể đi vắng hết rồi, thế này vậy, chú gọi người dẫn cháu đến khoa cấp cứu báo danh trước, thủ tục nhậm chức, sau này chú sẽ thông báo cho bọn họ sau.
Viện trưởng Trương cười cười, đi ra khỏi phòng làm việc, đi vào hành lang, Diệp Thanh cũng đi theo phía sau, vừa khéo, cách đó không xa có một phòng làm việc đã mở cửa, một anh chàng đẹp trai bước tới, viện trưởng Trương vẫy tay, gọi:
- Tiểu Hà, lại đây lại đây!
Vị này có sống mũi khá cao, long mày rậm đôi mắt to, đầu tóc chải rất gọn gàng, trông rất bảnh bao, chỉ có điều ánh mắt lộ trông rất nham hiểm. Thấy viện trưởng đại nhân gọi, lập tức cong mông chạy tới, cười nói:
- Viện trưởng Trương, chú tìm cháu ạ? Cháu vừa trình lên chỗ phó viện trưởng Dư một bảng đăng kí mua thuốc, rồi phải đợi chú kí tên nữa.
Phó viện trưởng Dư tên là Dư Chính Khí, là một trong những phó viện trưởng của bệnh viện Ngô Đồng, quản lý về việc vật tư, còn vì sao lại không gọi là “phó viện trưởng Dư” là bởi thứ nhất tên gọi quá dài nghe không hay, hai là chỉ ai cần có chút đầu óc thì đều tự động lược chữ “phó” đi.
Viện trưởng Trương gật gật đầu, chỉ tay vào Diệp Thanh nói:
- Cậu nhóc này là đồng nghiệp mới tới,chú sắp xếp cậu ta đến khoa cấp cứu của các cậu làm bác sĩ thực tập, đồng chí dẫn cậu ta làm quen qua tình hình bệnh viện nhé.
Rồi lại nói với Diệp Thanh:
- Đây là Tiểu Hà, phó chủ nhiệm khoa cấp cứu của các cháu, cùng là lãnh đạo trực tiếp quản lý cháu, sau này phải giao tiếp nhiều nữa nhé.
- Vâng ạ.
Diệp Thanh nhớ tới lời mẹ nói, đối với đồng nghiệp, nhất là với lãnh đạo, cần phải tạo mối quan hệ tốt nên liền mỉm cười giơ tay ra chủ động chào hỏi:
- Chủ nhiệm Hà, chào anh, em là Diệp Thanh, về sau mong anh chỉ bảo em nhiều hơn.
- Được rồi được rồi, về sau cùng nhau làm việc, phối hợp với nhau mới là quan trọng.
Chủ nhiệm Hà thản nhiên cười, nhưng không bắt tay với Diệp Thanh, ánh mắt hiện lên vẻ hoài nghi, nghĩ ngợi nói:
- Cái cậu này là ai nhỉ? Một bác sĩ thực tập lại được chính tay viện trưởng sắp xếp công việc? có quan hệ gì sao?
Diệp Thanh không để bụng, rút tay lại, chào viện trưởng Trương rồi đi theo phó chủ nhiệm khoa cấp cứu Hà Phẩm Dật đến phòng cấp cứu.
- Tiểu Diệp, cậu tốt nghiệp trường nào ra?
Khi đi ở cầu thang Hà Phẩm Dật hỏi.
- Dạ, đại học Phục Đán…
- Ái chà, quả không tồi, cũng là một trường đại học nổi tiếng.
Hà Phẩm Dật cười gượng nói.
Diệp Thanh thầm nghĩ, mình còn chưa nói hết mà.Lập tức thấy có chút xấu hổ. Quãng thời gian cậu học cao đẳng là niềm đau của cậu. Nhớ thời còn học phổ thông, cậu còn là nhân vật nổi tiếng trong trường, cũng có cơ hội học đại học chính quy. Nhưng đúng thật là sai một ly đi một dặm à.
- Ài…, thật ra…, em chỉ là cao đẳng y tá mà thôi.
- Ồ, anh có nghe qua, hệ cao đẳng y tá của đại học Phục Đán cũng rất có tiếng.
Hà Phẩm Dật cười cười, ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt, miệng lầm bầm:
- Cao đẳng y tá, chỉ làm y tá chứ…
Không biết có phải là cố ý hay không, giọng hắn rất nhỏ nhưng từng chữ lại rõ mồn một, Diệp Thanh đứng gần hắn như thế, chắc chắn là nghe thấy, vì thế ngượng ngùng giải thích:
- Là như thế này, lần trước em gặp một trường hợp, cấp cứu cho họ hiệu quả cũng không tồi, viện trưởng Trương nhìn thấy, thế là nhận em vào làm,nói ra, viện trưởng Trương của chúng ta đúng là rất coi trọng nhân tài.
- Hóa ra là như vậy, vận khí của cậu quả không tồi , ha ha!
Hà Phẩm Dật vỗ vai Diệp Thanh, nhưng trong long lại âm thầm cười nhạo, nhân tài ư? Nhân tài chó má, những người như mày, có cả một đống không thiếu, lại còn dám to mồm tự cao tự đại, tự cho mình là nhân tài? Tuy nhiên, xem ra cậu này không có quan hệ gì nhiều với viện trưởng, chỉ là không biết gia cảnh thế nào!
- Tiểu Diệp à, nhà của cậu ở đâu? Nghe giọng nói không phải là người ở đây!
- Nhà em ở thôn Liễu Nhứ, ở nông thôn.
Tiếp sau đó, Hà Phẩm Dật cố tình nói bóng nói gió, Diệp Thanh mới tới bệnh viện, chưa quen biết tình hình ở đây, lại thêm hắn là người thẳng thắn vô tư, tôn thờ chủ nghĩa “Việc gì cũng phải nói cho người khác biết”, cho nên qua mấy phút nói chuyện đã bị Hà Phẩm Dật nắm rõ hết lý lịch của mình.
- Một tên nhà quê chẳng may chó ngáp phải ruồi không ngờ lại khiến mình tốn nhiều nước bọt thế này.
Hà Phẩm Dật có chút hơi hối hận, chẳng buồn đáp lại lời Diệp Thanh nữa, bắt đầu thể hiện cái giá của chủ nhiệm.
Diệp Thanh bản tính vốn không biết nịnh hót người khác, nhìn cái bộ mặt lạnh như băng khó gần của Hà Phẩm Dật, cậu cũng không nói gì nữa, hai người lặng lẽ đi đến khoa cấp cứu.
Đây là một tòa nhà nhỏ nằm riêng biệt, gồm 3 tầng, cách cổng bệnh viện không xa, trên tường có hai chữ “ cấp cứu” to đùng màu bạc, cách đấy khoảng bảy tám trăm mét là có thể nhìn thấy.
Vừa bước vào, Diệp Thanh liền có chút lo sợ,vừa nãy chính ở đây đã bị làm cho bẽ mặt, bị một vị bác sĩ nam đẹp trai mắng chửi không ra gì, không biết người khác có nhận ra mình không.
- A, anh chàng đẹp trai kia không phải là tên bị bác sĩ Mã mắng không dám hé răng sao?
- Đúng rồi, tên này không trung thực đâu, nghe nói, còn ít tuổi như thế đã làm một thiếu nữ có bầu đấy!
- Vậy hắn đi theo sau chủ nhiệm Hà làm gì nhỉ?
- Ai mà biết được chứ!
Diệp Thanh đương nhiên nghe thấy những lời bàn tán này, cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người đang nhìn mình, không khỏi cười đắng trong lòng, thế này là thế nào chứ? Còn chưa báo danh thì danh tiếng cũng đã bị bôi nhọ rồi! Vốn dĩ còn nghĩ, trong bệnh viện người đẹp nhiều vô kể, sau khi vào làm sẽ tán tỉnh vài cô em xinh đẹp. Xem ra không được rồi, thật đáng thương cho mình, sao số mình lại khổ thế này chứ?
Đều tự trách mình, giả bộ làm người tốt gì chứ? Nhưng cái tên bê đê cũng thật là đáng ghét, không xem xét đúng sai liền mắng mỏ mình một trận, khiến mình phải xấu hổ, hừ, ông mày sẽ không để yên đâu.
Diệp Thanh nghe thấy, Hà Phẩm Dật đương nhiên cũng nghe thấy, Diệp Thanh muốn giải thích với vị lãnh đạo này, tránh không để lại ấn tượng xấu, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là khuông mặt hình quả mướp đắng lộ ra vẻ nham hiểm của Hà Phẩm Dật liền ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Thôi vậy, việc như thế này càng giải thích càng gây hiểu lầm. Hơn nữa , hình như vị lãnh đạo này cũng không để ý lắm đến chuyện này.
Lần này Diệp Thanh đoán quá chuẩn, người ta đường đường là một phó chủ nhiệm khoa, làm gì có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến đời tư của một tên bác sĩ thực tập không có thân phận gì.
Đến phòng làm việc của chủ nhiệm khoa, Diệp Thanh thấy một người phụ nữ trung niên ngoài 40 tuổi, tóc được uốn bồng bềnh ôm lấy tai, trông rất gỏi giang khôn khéo.
- Chủ nhiệm Tằng, đây là Tiểu Diệp, bác sĩ thực tập mới tới, chính là người mà lần trước viện trưởng Trương nhắc tới.
Hà Phẩm Dật chỉ vào Diệp Thanh, mỉm cười nói với chủ nhiệm Tằng.
- Ồ, chào cậu.
Chủ nhiệm Tằng đứng lên, rất nhiệt tình bắt tay cậu.
- Chào chủ nhiệm Tằng, cháu là Diệp Thanh.
- Ừ.
Chủ nhiệm Tằng gật đầu, nói với Hà Phẩm Dật:
- Tiểu Hà à, cậu xem chúng ta nên sắp xếp thời gian, mọi người cùng gặp mặt, để Tiểu Diệp làm quen với mọi người !
Hà Phẩm Dật lắc đầu nói:
- Không cần đâu, chủ nhiệm Tằng, mọi người đều rất bận, làm gì có thời gian chứ! Theo tôi để Phương Xạ Lỗi dẫn cậu ta đến phòng bệnh và phòng khám bệnh một vòng làm quen cũng được rồi.