[Dịch] Thần Y

Chương 260 : Một chưởng đánh bay!




- Chuyện này à, tôi thấy mọi người hai bên đều nhường một bước, thì coi như xong rồi? Ngũ Thiệu Hưng mỉm cười cân nhắc, liền cười nói, hòa hợp êm ấm.

Diệp Thanh chép chép miệng, người này sớm biết y ba phải rồi, không ngờ, mình quả thực không có chứng cứ xác thực gì, kéo Phan Quảng Tự còn thật chưa có cách, may mà tạm thời ổn định lại được bệnh tình của Phan Đức Bình, quyền ưu tiên cung thể tim lần sau mới rơi vào đầu Hàn Nhạn Băng.

Bạch Tinh bắt bí nói:

- Việc này dù sao Diệp Thanh cũng đuối lí, tôi cảm thấy nên chăng xin lỗi Bác sĩ Phan một lời?

Phan Quảng Tự vội gật đầu, nói:

- Hắn dựa vào gì vu cáo tôi, hủy hoại danh dự của tôi? Hiện giờ toàn bộ người trong khoa đều biết rồi.

Diệp Thanh cười lạnh lùng nói:

- Công bằng là ở lòng người, tôi không có vu cáo anh, trong lòng anh biết rõ?

- Mày muốn chết à

Phan Quảng Tự tức giận vô cùng, trừng trừng mắt, tại chỗ tức giận, muôn xông qua đánh Diệp Thanh, sớm đã gai mắt với ngươi rồi, ông đai đen karate , dạy dỗ ngươi, còn không đơn giản như bóp chết một con kiến, xem ngươi có mấy tay công phu, lẽ nào còn đánh được đai đen ta chưa thành tên ngốc này quả thực đáng đánh đòn.

Bạch Tinh kéo kéo y, dùng mắt ra hiệu, nói thầm, việc này vốn không rõ ràng, anh cứ tiếp tục giằng co, càng thêm tổn thương sao? Đến lúc nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, tuy nhiên Phan Quảng Tự hiển nhiên là không hiểu nỗi khổ tâm của Bạch Tinh, vẫn còn vẻ mặt hằm hằm với Diệp Thanh.

Ngũ Thiệu Hưng không lòng không vui, dùng tay đập nhẹ xuống bàn, tiểu tử này còn coi Trưởng khoa này ra gì không ?

Diệp Thanh đoán ý, tất nhiên là nhìn vẻ mặt của Ngũ Thiệu Hưng, không khỏi cười thầm trong bụng, tức giận nói?

- Sao, mày vẫn còn muốn trong văn phòng trưởng khoa đánh tao phải không?

Quả nhiên, Phan Quảng Tự liền phối hợp ăn ý quát:

- Đánh mày thì sao nào?

Bạch Tinh liên tục lắc đầu , thật là gỗ mục không thể khắc, bình thường một người rất thông minh, sao lúc này lại hồ đồ vậy, chưa bao giờ thấy Ngũ Thiệu Hưng không vui? Lẽ nào người học được công phu lúc gặp phải việc thì không thể động não, mà ưu tiên suy xét dùng võ lực? Ừ, có khả năng này.

Ngũ Thiệu Hưng khụ hai tiếng, phất tay nói:

- Việc đã thế này, mọi người ai cũng không nên nhắc đến nữa, các người mau đi làm việc đi, đúng rồi Bệnh viện vũ trang thành phố vừa gọi điện tới, nói rằng ngày kia có thể lấy cung thể tim rồi, Diệp Thanh anh phải làm công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật thật tốt, tất nhiên, y thuật của anh, tôi rất tin tưởng, nhưng dù sao lần đầu tiên làm phẫu thuật ca khó này, cần nhiên viên nào giúp, cứ việc đề ra.

Diệp Thanh gật gật đầu:

- Tôi hiểu rồi, cám ơn Trưởng khoa Ngũ.

Tuy rằng người này là cáo già, nhưng đối với các việc trong công việc cũng rất quan tâm, hơn nữa, xác định rõ là để mình làm phẫu thuật ghép tim, đây cũng là bàn giao cho mình rồi, vì thế hài lòng mà quay đầu rời đi.

Phan Quảng Tự thì ở lại, có chút không phục nói:

- Trưởng khoa Ngũ, trước đây anh còn nhận lời tôi, trái tim này cho ông ba tôi.

Ngũ Thiệu Hưng lập tức tức giận lườm hắn, thầm nghĩ, ngươi không biết xấu hổ , hừm, việc anh lừa tôi tôi còn chưa tính sổ,lại còn lật mặt, mặt sa sầm nói:

- Bác sĩ Phan, anh thân là Bác sĩ điều trị chính, bệnh nhân mình phụ trách bất ngờ xảy ra sơ sẩy như vậy, không chịu trách nhiệm như vậy, suýt nữa gây nên sự cố điều trị, nhớ rõ một lần, tiền thưởng theo quý toàn bộ phạt không hi vọng từ nay về sau còn mắc phải.

Phan Quảng Tự suýt chút nữa nhảy lên:

- Trưởng khoa Ngũ,…

Lời còn chưa dứt, đã bị Ngũ Thiệu Hưng chen ngang:

- Sao, anh có ý kiến gì?

Trong lòng cực kì khinh thường, người này ỷ vào mình đã được du học, dám ngang nhiên kiêu ngạo trong văn phòng của mình, còn chỉ huy mình hả? Không thấy Bạch Tinh thành thật đợi ở một bên, không dám làm gì? Không trị hắn, hắn không biết trời cao đất dày, không biết ở đây ai là lớn nhất, không mở mắt ra nhìn, cũng dám tranh đấu với Diệp Thanh, rõ ràng không phải là người cùng cấp?

Nói thật, mặc dù chính y cũng phải kiêng kị Diệp Thanh vài phần, tiểu tử đó y thuật ngày càng cao, tiếng tăm trong bệnh viện ngày càng lớn, nếu không phải vừa mới đổi Viện trưởng, Ngũ Thiệu Hưng cũng nghi ngờ, Diệp Thanh tiểu tử này sẽ có thể trở thành Phó Viện trưởng Bệnh viện Ngô Đồng, trẻ nhất Thành phố.

- Không có ý gì, không có ý gì

Bạch Tinh liên tục xua tay, sau đó kéo Phan Quảng Tự dời đi.

Ra khỏi cửa, Phan Quảng Tự lập tức đuổi theo hướng của Diệp Thanh , không những đoạt cung thể tim của ông ba ta, còn hại ta phải ghi nhớ, vài nghìn tiền thưởng không có không nói, danh dự còn bị tổn thương, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này không thể, không thể dạy cho hắn một bài học thì không thể xứng đáng với danh hiệu uy mãnh đai đen của mình?

- Diệp Thanh , ngươi đứng lại cho ta

Cách khoảng hơn chục M, Phan Quảng Tự tức giận kêu lên.

Lần này, lập tức thu hút được các y tá, bệnh nhân và người nhà xung quanh, dồn dập quay đầu lại, ló đầu ra, kinh ngạc nhìn ra.

Diệp Thanh đứng lại cũng quay đầu lại, vẻ mặt không biết gì hỏi:

- Anh muốn làm gì?

Tất nhiên, vẻ mặt vô tội này ngụy trang, làm sao hắn không biết nguyên nhân tức giận của đối phương, muốn gây khó dễ cho hắn. Nhưng, anh đây từ trước đến nay chẳng sợ việc gì hết.

- Làm gì hả?

Phan Quảng Tự nhanh bước lại, hùng hổ này:

- Ngươi vu cáo trắng cho ta, làm tổn hại danh dự của ta, còn hại ta bị Trưởng khoa Ngũ phê bình, cái này ta phải tính rõ với ngươi.

Nếu không phải trong giờ làm việc, xung quanh lại có nhiều người vây xem, gã không chịu nổi đã hùng hổ lao lên rồi, ngược lại chỉ lớn tiếng để người xung quanh đều biết, mình mới là người bị oan.

Diệp Thanh sao lại không biết tính toán của gã, lúc này sắc bén nói lại:

- Tự ngươi làm việc tốt, chính ngươi lại không rõ?

Bác sĩ y đức bại hoại như ngươi, sớm phải bị khai trừ rồi.

Khóe miệng hơi chu lên khinh thường.

Phan Quảng Tự không thể kìm được, xông lên động thủ, Bạch Tinh vội vàng kéo gã, nói:

- Diệp Thanh, việc này anh hơi quá một chút, như thế nhé, anh xin lỗi Phan Quảng Tự, thì coi như xong rồi.

Hắn sớm nghe thấy, thân thủ của Diệp Thanh rất được, sợ Phan Quảng Tự không phải là đối thủ của hắn.

Nào biết như thế càng tổn thương thêm lòng tự trọng của Phan Quảng Tự

- Nói cái lỗi gì, ông đây hôm nay không đánh chết hắn không được.

Diệp Thanh cũng tức giận, liền đứng ở đó bất động, ngạo nghễ nói:

- Chỉ dựa vào ngươi?

Ngoắc ngoắc đầu ngón tay út, trong mắt vô cùng coi thường.

- Cái thứ không biết sống chết

Phan Quảng Tự tức giận cười, không ngờ giữ được bình tĩnh, sau đó lớn tiếng quát, thân hình trượt về phía trước, như thu thành cây thước lao vồ mạnh về Diệp Thanh, khí thế rất linh hoạt, quả thực mạnh mẽ như hổ.

Cú vồ này chỉ trong nháy mắt liền nhảy ra xa được vài M, chính là bước lướt như sợi dây vừa cương vừa nhu, có tên hay là “ Súc địa thuật”, truyền đồn luyện được chỗ cao thâm, lướt trượt được mấy chục mét chỉ trong nháy mắt không hề kém Tranh nê bộ, Kỳ lân bộ trong Bát quái, tam tài bộ và phản tam tài bước trong Phách quải chưởng, mau lẹ vô cùng.

Tuy nhiên, Phan Quảng Tự rõ ràng chưa luyện được đến mức đó, một bước lướt qua, không ngờ trượt xa gần 2m, nhưng như thế cũng là chiêu thức rất giỏi rồi.

Phan Quảng Tự bỗng chốc phi thân đến trước mặt Diệp Thanh, khuỷu tay bắn ra Chưởng chỉ và Long thành đao, một đao chém vào cổ Diệp Thanh, chính là “ Thủ đao” trong Karate, mang theo tiếng xé gió kịch liệt, kình phong chấn động, ngay cả tóc Diệp Thanh cũng bị gió thổi tung bay lên.

- A

Mọi người xung quanh đều kinh hô

Khóe miệng Phan Quảng Tự nhếch nụ cười lạnh lùng, thủ dao này là mình khổ luyện mấy mấy mới thành, một đao có thể chém đá, từng mảnh nhỏ, dùng chiêu pháp này, chặt đứt bình Whiskey một thành tám, kèm theo tàn nhẫn phi phàm, gã tin rằng có thể một chiêu đánh tàn phế Diệp Thanh.

Về phần sau khi đánh tàn phế, giải quyết hậu quả như thế nào, không quan tâm, đơn giản là bổi thường ít tiền viện phí, dù sao nhà ông cũng có tiền, nếu không như vậy sao có thể tự túc đi du học ở Nhật Bản được.

- Yêu, chỉ có tài thế thôi à.

Diệp Thanh nhíu mắt lại, khóe miệng nhếch cười, vừa nãy cái đó, người bên ngoài không xem rõ, nhưng làm sao có thể qua mắt được Diệp Thanh, đối phương chân trước đạp về phía trước, chần sau liền sát theo, trọng tâm đặt ở trước, lập tức như rút lại mà lướt đến, Bộ pháp cũng có phần khéo léo cũng có thể so sánh với mình, cũng là kiến gặp voi, kém không hơn một cấp.

Diệp Thanh không lùi không nhượng, không hoang mang không vội vàng, Chân khí Lê thương khẽ vận chuyển, dương tay một quyền liền kích thẳng vào “ Huyệt kiến lí” ở ngực đối phương.

Chiêu này “Y sinh bản hắc hổ đào tâm” hắn dùng theo thói quen lần nào cũng được, y thuật và võ công kết hợp, công phu càng cao, xuất ra uy lực càng lớn, một chưởng tung ra như kinh thiên động địa, như Trường Giang Hoàng Hà cuồn cuộn, huy hoàng, sán lạn, khí thế lẫm liệt “ Vù” dù là Phan Quảng Tự có tiến được đến trước cổ mình, “ phanh”kích trúng huyệt lớn ơ ngực rồi.

- Phù

Phan Quảng Tự kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra máu, cùng lúc đó thân thể như cánh diều bị đứt, bay lên cực kỳ bi thảm, bên đường là các vết máu.

- Oa

- Oa

- Oa

Người xung quanh trợn mắt há mồm, đây, đây, đây, Bác sĩ Diệp cũng nhạy bén mãnh mẽ.

- Nhanh nhanh, đưa đi khoa cấp cứu, khẩn cấp cứu thương

Bạch Tinh đầu tiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng hô mọi người nhấc Phan Quảng Tự lên cáng, đặt ở trên giường như bay đến khoa cấp cứu, khoa ngoại tim não tuy có Bác sĩ nhưng cấp cứu này mãi mãi không hơn được Khoa cấp cứu.

Hơn nữa, hắn cũng không dám gây phiền toái cho Diệp Thanh, sợ Diệp Thanh nhất thời kích động, ngay cả hắn cũng đánh, chẳng phải rất thiệt sao?

Diệp Thanh cười một tiếng, mặc kệ, nghiễm nhiên bỏ đi.

Mọi người lập tức xôn xao bàn luận

- Oa, Bác sĩ Diệp rất lợi hại à .

- Đúng vậy, Phan Quảng Tự kia mấy ngày trước còn trước mặt chị Tiểu Đan triển lãm công phu, vô cùng lợi hại, nói thế nào, dùng hai đầu ngón tay có thể dễ dàng làm cong đồng tiền xu , ai ngờ được là thùng rỗng kêu to, ngay cả bác sĩ Diệp cũng không tiếp được.

- Đúng vậy, Bác sĩ Diệp thật lợi hại vô biên.

- Ai, Bác sĩ Diệp sao lại có gan lớn thế, đánh trọng thương người khác, vậy viện phí phải bồi bao nhiêu? Chẳng may hắn vô ý đả thương người thì thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.