Nhan Tuyết Khâm lời vừa ra thốt ra khỏi miệng, lập tức lại thấy không có tự tin. Vị bác sĩ Diệp này, cho dù y thuật của anh có giỏi đến đâu thì cũng vẫn rất trẻ. Lẽ nào lại có thể giỏi hơn cả những chuyên gia mà bố mình mời về sao? Với lại, bà nội đã gần 80 rồi, bệnh nằm đấy, đời người sinh lão bệnh tử , có phúc có họa trong một sớm một chiều. Hài, thôi vậy, tạm thời cứ thử đã.
Quả nhiên, Diệp Thanh nói:
-Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ qua thăm, nhưng mà có thể chữ khỏi hay không thì tôi chưa dám chắc.
Nhan Tuyết Khâm khách khí nói:
-Vâng, chỉ cần bác sĩ cố gắng hết sức là tốt rồi ạ!
Sau đó, Diệp Thanh, Ninh Não Nhi và Trần Du ba người bắt đầu dọn dẹp phòng ở.Tủ lạnh, bình nước nóng, máy giặt, điều hòa, TV,...gần như cái gì cần có đều có, ở một cái tỉnh thành như Ninh Thành mà nói, 1500 mỗi tháng quả thật là quá rẻ.
Mỗi tội không có chăn đệm, nên ăn xong cơm, ba người bắt đầu đi mua sắm tá lả. Nào là khăn trải giường, vỏ chăn, ruột bông, chậu rửa mặt, và các đồ dùng hàng ngày khác nữa. Họ mua rất nhiều vì dù sao cũng có xe chở, tiện lợi hơn rất nhiều. Bận rộn đến tối muộn mới gần dọn dẹp xong.
Ninh Não Nhi lại mua được vài chậu hoa, có lô hội, thủy tiên, văn trúc, trúc phú quy...ở chợ đêm gần trường. Trong phòng đột nhiên trở nên thơm ngát hương hoa.
-Có phụ nữ ở đây đúng là khác hẳn.
Diệp Thanh nghĩ, nếu mà là cho mình ở đây, thì cùng lắm cũng là chỉ qua quýt rồi ngủ.
Đêm hôm đấy, ba người lại một lần nữa ở cùng nhau, Diệp Thanh ngủ bên phòng của Ninh Não Nhi, còn cô thì qua chỗ Trần Du ngủ. Có điều Diệp Thanh lần này không có tác dụng gì, lần trước ở khách sạn, cả ba trên cùng một giường mà cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Huống hồ lần này là 2 phòng riêng biệt, càng chẳng thể có chuyện gì xảy ra được.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Bệnh viện dưỡng lão cho cán bộ Tử Kim Sơn, hay còn gọi là viện phục hồi sức Tử Kim Sơn, nằm ở trung tâm khu Trung Sơn Ninh Thành. Đây là một bệnh viện tốt, thiết bị vào loại một, là khu vực chăm sóc sức khỏe cho cán bộ bao gồm các khu phục hồi điều dưỡng, khu kiểm tra chăm sóc sức khỏe, khu nghỉ dưỡng ngắn hạn.
Buổi sáng mười giờ hơn Diệp Thanh đã đến đây. Đến để xem bệnh cho bà của Nhan Tuyết Khâm, còn Ninh Não Nhi và Trần Du theo đúng kế hoạch đi hội chợ việc làm để tuyển nhân viên.
Đến được Viện điều dưỡng Tử Kim Sơn, Diệp Thanh trước tiên là gọi điện cho Nhan Tuyết Khâm:
-Alô, cô Nhan à? Tôi là Diệp Thanh, tôi đã đến cửa của bệnh viện rồi.
-Ôi? Tôi có lẽ phải chốc nữa mới tới được. Ngại quá, buổi sáng nay có hai tiết dạy, bị muộn một chút.
Đầu dây bên kia vọng tiếng nói trong trẻo nhẹ nhàng của Nhan Tuyết Khâm.
-Không sao, tôi chờ cô ở cổng bệnh viện nhé.
Diệp thanh khẽ cười, sau đó đứng chờ ở đấy.
...
-Sao vẫn chưa đến nhỉ?Có lẽ chắc phải chút nữa, mình vào trước xem trước đã rồi hãy tính.
Diệp Thanh chờ đợi một cách ngán ngẩm liền đi thẳng vào trong khu bệnh viện, hắn muốn đi thăm quan cái bệnh viện đặc biệt này. Đương nhiên là không thể thiếu được việc phải xuất trình giấy tờ tùy thân và trình báo về việc thăm nom với bảo vệ. Đồng thời, hắn cũng hỏi thăm bảo vệ những ba lần hướng đi của tòa biệt thự, nơi mà bà nội của Nhan Tuyết Khâm đang nằm dưỡng bệnh.
-Không hổ danh là bệnh viện điều dưỡng cao cấp nhất của tỉnh.
Diệp Thanh đi trong khuôn viên bệnh viện được một lúc, chỉ thấy bên đường thấp thoáng các cây tùng, bách cùng đủ mọi các chủng loại hoa đang thời kỳ khoe sắc, không khí rất trong lành, cảnh vật êm đềm, so với bệnh viện Ngô Đồng thì đúng là không biết là tốt hơn bao nhiêu lần nữa, Diệp Thanh không khỏi phải thở dài mấy tiếng.
-Chết rồi, hình như là lạc đường.
Diệp Thanh đi lại loanh quanh, đột nhiên mới phát hiện ra mình đã đi lạc đường, đi lại mấy vòng mà vẫn không tìm thấy tòa biệt thự số 3, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Nếu mà chốc nữa Nhan Tuyết Khâm đến, nhìn thấy mình đăng tìm đường trong này, lại chẳng mất mặt? Đành tìm người hỏi đường vậy.
Diệp Thanh nhìn thấy đằng trước có một cô gái mặc áo len màu vàng nhạt, dáng dấp yểu điểu, liền tiến lại phía trước hỏi thăm:
-Chào cô, xin cho hỏi đi đến tòa biệt thự số 3 thì đi như thế nào ạ?
-Anh muốn đến tòa tòa biệt thự số 3?
Cô gái có đôi chút ngạc nhiên hỏi anh.
-Đúng vậy!
Diệp Thanh gật đầu, thầm nghĩ, việc này cũng đáng để thấy lạ lẫm hay sao.
Cô gái này ước chừng khoảng mười ** tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, khi cô khẽ cười thì để lộ ra hai má lúm đồng tiền nhạt. Lông mi vừa dài vừa dậm, càng làm cho đôi mắt to đen láy của cô thêm phần long lanh. Cô nhìn Diệp Thanh một cái rồi ngoắc ngoắc đôi tay nhỏ bé nói:
-Thế thì đi theo em, em dẫn anh đi.
Diệp Thanh tự nhiên cảm thấy rất vui, cô bé thật là ngoan. Nếu mà là người khác, thì chỉ đường cho bạn đã là tốt lắm rôi.
Đáng tiếc thay, tên Diệp Thanh này có chút buồn bực, gặp phải con gái lạ đều không biết cách chủ động bắt chuyện, hai người cứ thế đi trong im lặng. Đi một lát, đã quay trở lại con đường lớn ban nãy.
-Này, anh đi đến tòa số 3 biệt thự làm gì thế?
Cuối cùng vẫn là cô bé chủ động phá vỡ sự im lặng, má lúm đồng tiền trên mặt lộ ra, vẻ tò mò hiếu kỳ hỏi anh.
-À, đi xem bệnh cho bệnh nhân!
Diệp Thanh trả lời thật thà, anh không thích nói dối, với lại cũng chẳng có gì để phải nói dối cả.
-Anh sao?
Quả nhiên, cô gái thể hiện thái độ không tin, nói:
-Sao em thấy anh chẳng khác gì những sinh viên năm 3, năm 4 của trường em cả.
Diệp Thanh đột nhiên cứng họng, cái gì cơ, trẻ quá cũng thành khuyết điểm sao? Bất kể đi đến đâu cũng bị người ta nghi ngờ tay nghề y thuật.
Cô gái nói:
-Anh nói chuyện không đáng tin, nhưng trông mặt thì thật thà.
Diệp Thanh: "..."
"Phụt!" Cô gái không kìm nổi phịt cười thành tiếng, nói
-Được, nếu anh đến trị bệnh, thì em sẽ đi cùng để xem.
Diệp Thanh: "..."
Cô gái không nói chuyện nữa, nghĩ thầm rằng, tên này thật nhạt nhẽo, chẳng có chút tài cán gì sao có thể giống chú ta được.
...
-Ê, cái tên kia!
Bọn họ đang đi, đột nhiên bên trái nghe thấy có tiếng quát mắng của một chàng trai. Diệp Thanh quay đầu lại nhìn. Đúng là tình cờ thật. Hóa ra là tên công tử mặt mũi sáng sủa, có vẻ đẹp như con gái, tính khí ngông cuồng ngổ ngáo bị anh đánh bữa nọ. Được thôi, Diệp Thanh thừa nhận, bản thân mình có chút đố kỵ với vẻ đẹp của hắn.
Diệp Thanh đang muốn trả lời, cô gái xinh đẹp mặc áo len vàng có đôi lông mày dài, có 2 má lúm đồng tiền đáng yêu bên cạnh liền kêu lên:
-Anh họ, anh cũng đến đấy à?
Diệp Thanh dột nhiên thấy choáng. Sao tình cờ đến thế, không người em họ của hắn lại dẫn đường cho mình.
-Tửu Tịch, sao em lại đi cùng với tên này?
Nhan Tuyết Minh liếc xéo Diệp Thanh một cái, vô cùng tức giận nói.
Lạc Tửu Tịch nói:
-Anh ấy muốn tới tòa nhà 3, đúng lúc gặp phải em, nên em dẫn anh ấy đi cùng thôi.
Nhan Tuyết Minh sa xầm nét mặt, quay ra quát Diệp Thanh:
-Mày đi đến tòa nhà 3 làm gì? Nơi đấy là nơi mày có thể đến được à?
Trong lời nói của hắn lộ rõ sự khinh bỉ.
Diệp Thanh lập tức khó chị , ánh mắt hướng nhìn lên những đám mây trắng lững lờ trôi trên trời, thản nhiên nói:
-Tao đi vào đấy thì liên quan gì đến mày. Nhà mày chắc?
Nhan Tuyết Minh kêu lên:
-Đấy là nhà tao!
-Há há, mạnh mồm làm sao, cái khu an dưỡng này, sợ rằng đến cả chủ tịch tỉnh cũng chẳng dám nhận là nhà của mình
. Diệp Thanh càng tỏ ra khinh thường tên này, rõ ràng là khu thuộc quyền sở hữu công, lại dám nhận là nhà của hắn? Cho dù nhà mày có thế lực thế nào đi nữa thì cũng không nên ngạo nghễ như thế.
-Anh họ, hai anh...
Lạc Tửu Tịch có chút kinh ngạc, liếc nhìn Diệp Thanh, cô cảm thấy lo lắng cho tên con trai trông có vẻ bắt mắt thanh tú này. Mắc dù cô đến Ninh Thành học đại học, thời gian tiếp xúc với ông anh họ này chưa lâu, nhưng cô hiểu rõ tính khí ngạo ngược của anh ta, từ trước đến này đều không kiêng nể gì ai. Tên con trai này hôm nay dám đắc tội anh ta, chắc là sẽ nếm đủ đòn đây.
-Không phải việc của mày.
Nhan Tuyết Minh khoát tay, nói giọng có chút bực mình, sau đó tiếp tục xông tới chỗ Diệp Thanh to tiếng nói:
-Tao vốn dĩ định đi tìm mày tính sổ, ai dè mày lại tự tìm đến, thế thì đừng trách tao không khách khí nhá.
-Anh họ!
Lạc Tửu Tịch đang muốn khuyên bảo, nào ngờ, Diệp Thanh trừng mắt, quát:
-Có phải mày muốn ăn đánh nữa không?
Nói rồi, liền tiến tới trước, làm dáng vẻ như sắp đánh Nhan Tuyết Minh.
Nhan Tuyết Minh lập tức giật mình kinh hãi, lúc này mới nhớ ra, tên này không phải là người mà một mình mình có thể đối phó được!
Lạc Tửu Tịch càng thêm lo lắng :
-Anh này rõ to gan, đến cả con trai của bí thư tinh cũng dám đánh. Lần này chắc mình không giúp được anh ta rồi. Ông anh họ này, ngoài sợ bố với chị anh ta ra, thì đúng là một tên công tử nhà giàu, chẳng nể mặt ai cả.
Lúc đó, cách đó không xa có mấy người bảo vệ đi ngang qua , Nhan Tuyết Minh liền vẫy tay. Mấy người bảo vệ để vốn là cảnh sát vũ trang, đã làm ở đây nhiều năm. Không thể có chuyện không quen vị đại công tử này được, vội vàng sấp ngửa chạy qua.
-Cậu Nhan, cậu có gì chỉ bảo ạ?
-Đánh nó cho tao!
Vài tên bảo vệ ngay lập tức hùng hổ, như sói như hổ nhảy vồ lên!
Diệp Thanh lập tức liền lấy ra kim châm, dấu ở trong tay, đồng thời bộ pháp khẽ biến, sẵn sàng để đối phó với kẻ địch! Khốn kiếp, anh đây lúc trước bị đánh, sau đó đã thề là chỉ có anh đây đánh người ta chứ không bao giờ để cho người ta đánh mình. Đây cũng là một trong những lí do mà công phu của Diệp Thanh trong một thời gian ngắn tăng đột biến. Cái cảm giác bị người khác bắt nạt đúng là rất khó chịu.
-Anh à, có chuyện gì từ từ nói, đừng có đánh nhau mà!
Lạc Tửu Tịch cuống lên, thầm nghĩ, lần này, tên này gặp phải họa rồi, kiểu gì cũng bị cho đo ván!
Tuy nhiên Nhan Tuyết Minh làm sao chịu nghe lời của cô, hắn chỉ cười nhạt nói:
-Tên này thích ăn đánh, còn lừa của anh Trí Bằng 10 vạn nữa.
-Hả?
Lạc Tửu Tịch sững người, tên này có lai lịch gì? Đến cả anh Trí Bằng cũng bị hắn lừa tiền? Lại có thể lừa được sao?
Ở đằng kia, Diệp Thanh và mấy tên bảo vệ đang đánh nhau kịch liệt.
Mấy tên bảo an này, thân thể cường tráng, đều là quân đánh võ trong quân đội, đánh nhau rất thạo, uy lực rất mạnh mẽ. Nhưng là dân trong quân đội nếu so với kim pháp của Diệp Thanh thì cũng chỉ là hạng thường, không thể sánh được với sự bí hiểm và thâm thúy của anh. Với lại, mấy tên này đều là tay không bắt giặc, còn Diệp Thanh thì trong kẽ tay có giấu kim châm, chuyên dụng để châm vào huyệt của người, chỉ cần vài phát châm đã có khiến cho 4, 5 tên to con nằm đo ván dưới đất, miệng kêu rên không dứt.
Lần này thì Nhan Tuyết Minh trợn tròn mắt, Lạc Tửu Tịch càng bất ngờ hơn. Lông mi dài chớp chớp, vô cùng kinh ngạc!
-Khốn kiếp, dám đánh thương nhân viên trong viện này, thằng này mày không muốn sống nữa à?
Sau một hồi ngẩn người, Nhan Tuyết Minh nhanh chóng trở lại bình thường, lập tức gọi điện cho Ban chỉ huy quân sự của viện, một lát sau 7, 8 binh lính trang bị vũ trang xông đến.