Nhưng mà, chỉ hai tiếng tiếp the đó đã có thêm năm bệnh nhân và hai y tá có những triệu chứng như Nhan Tuyết Khâm, tất cả đều, bị tiêu chảy, nôn mửa, mệt mỏi, sợ lạnh, đau đầu, ho khan, sốt cao liên tục, cơ thể suy yếu, suýt chút nữa thì không cấp cứu lại được, lập tức tử vong! Đúng là có thể nói kì lạ như mà làm vậy!
Bây giờ thì y tá Tiểu Toa cũng đã ngã bệnh rồi!
- Không phải là ông dịch đấy chứ?!
Mã Tiểu Linh đột nhiên rùng mình một cái, bị chính ý nghĩ trong đầu mình làm cho sởn cả gai ốc!
Càng nghĩ càng thấy sợ! Nếu không may là ôn dịch thật thì làm thế nào bậy giờ? Nếu mà xử lí không xong tù có khi truyền nhiễm ra cả bệnh viện, thậm trí cả thành phố rồi lan ra cả nước cũng không biết chừng?
Mã Tiểu Linh không so sự, tìm ngay chủ nhiệm chính Tằng Mẫn bàn bạc! Gặp phải chuyện lớn như thế này thì người đầu tiên cần báo cáo là vị lãnh đạo trực tiếp rồi.
Tằng chủ nhiệm, ngài có đó không? Mã Tiểu Linh đến phồng làm việc của Tằng Mẫn, gõ cửa, nhưng không thấy đọng tĩnh gì, đột nhiên ben trong phát ra một âm thanh... Âm thanh đó như là âm thanh một cốc nước bị rớt xuống vậy, tiếp sau đó là tiếng động như có một vật thể gì đó lớn lắm đổ xuống “ầm” một cái, Mã Tiểu Linh vội vàng đẩy cửa vào thì thấy Tằng Mẫn đang nằm ở dưới đất, thở gấp và ho liên tục!
- Tằng chủ nhiệm, bà làm sao?
Mã Tiểu Linh vội đi đến đỡ cô ta dậy hỏi.
Tằng Mẫn, ngồi dậy, dựa vào ghế một lúc, rồi uống một ngụm nước, vùa ho vừa nói:
- khụ khụ, Tiểu Linh à, tôi khỗng hiểu sao vừa rồi tự nhiên cảm thấy chóng mặt rồi ngã quỵ xuống đất, khụ khụ, có lẽ là do tuổi tác cao rồi chắng!
- A...
Đột nhiêt, Tằng Mẫn, cúi đầu xuống, làm nôn toàn bộ chỗ nước vừa mới uống ra xuống đất!
- Chủ nhiệm Tằng, cần đi làm một cái xét nghiệm thôi?
Mã Tiểu Linh đưa cho bà ấy một chiếc khăn giấy, rồi áp tay vào trán bà ta, sốt cao! Càng thêm có chút mơ hồ lo lắng, trong bụng nghĩ:
- Không phải là đến Tằng chủ nhiệm cũng bị truyền nhiễm rồi đấy chứ?
- Không cần đâu, có thể là tôi bị cảm nhẹ một chút thôi, bản thân cũng là bác sĩ mà, lại còn làm xét nghiệm cái gì chứ, uông mấy viên thuốc cảm là được rồi!
Tàng Mẫn xua tay một cách mệt mỏi mỉm cười nói.
Mã Tiểu Linh:
- Thế không có được, sợ rằng bà không phải là chỉ bị cảm cúm thông thường đâu!
- Ha?
Tằng Mẫn có chút bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy!
Rồi sau đó Mã Tiểu Linh liền nói một lượt những phỏng đoán của mình!
Tằng Mẫn:
- Có phải là cô nghi ngờ đây là bệnh truyền nhiễm? Và tôi cũng đã bị nhiễm bệnh rồi?
- đúng!
Mã Tiểu Linh gật đầu nói:
- Tôi thấy, việc chúng ta cần làm gấp bây giờ là nhanh chóng thông báo và thiết lập cách li khu vực cấp cứu, đưa bệnh nhân và các nhân viên y tế vào bên trong, đồng thời cũng cho nhứng người có tiếp xúc thân mật với bệnh nhân cũng cho cách li độc lập để tiện quan sát theo dõi! Và cũng sắp xếp người làm vệ sinh y tế và lấy mẫu lại từ đầu, rồi tiến hành phân tích!
- Ngoài ra còn các khu vực phòng bệnh, hành lăng, và thậm chí là cả bên ngoài tòa nhà khoa cấp cứu, cũng cần thiết tiến hành khử trùng môi trường xung quanh, nếu cần thiết thì tôi cho rằng nên tạm phong tỏa tòa nhà khoa cấp cứu!
Tất cả đều như Mã Tiểu Linh dự đoán, quả nhiên các chuyên gia xét nghiệm của bệnh viện Ngô Đồng đa tìm ra nguồn truyền nhiễm, là một lại viruts kì lạ, chư từng gặp bao giờ, nhưng trong lúc này thì loại viruts kia đã bị lam truyền khắp nơi mọi nơi trong khoa cấp cứu!
Trước sau có đến ba mươi bảy người bênh, mười hai người thân bệnh nhân, và cùng với hơn năm y tá bị truyền nhiễm! Trong đó cũng còn bao gồm cả hai vị chủ nhiểm chính! Nhân sự trong khoa cấp cứu vốn đã thiếu thốn, nay lại rơi vào tình huống này càng thêm phần nan giải!
Tuy nhiên cũng may mà Mã Tiểu Linh phản ứng kịp thời, lựa chọn các giải pháp ứng phó đúng đắn, nên phần nào cung ngăn chặn được sự bùng phát lan rộng ra phạm vi xung quanh của viruts trên!
Viện trưởng Trương Hạo Bác biết tin nhanh chóng tới phân tích và tìm hiểu tình hình, sau đó ra quyết định quyết đoán phong tỏa toàn bộ khoa cấp cứu, chỉ vào không ra, rồi sau đó triệu tập tất cả những chuyên gia từ những khoa khác đến hội chuẩn để nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết!
Cùng lúc đó , Trương Hạo Bác tất nhiên là cũng viết báo cáo gửi lên lãnh đạo cục y tế thành phố!
Khoảng chừng tầm một tiếng sau, cục trưởng cục y tế La Văn Châu dẫn đầu một đoàn người đến! Ước chừng tầm năm sáu xe ô tô, đến viện trưởng Trương Hạo Bác cũng bất ngờ, trong đoàn người đó còn có cả nhưng An Đông Phong và những vị lãnh đạo cao cấp khác của thành phố cũng đến!
- ...Lão Trương ông làm cái trò gì vậy? Một trong ba bệnh viện lớn của thành phố như vậy mà lại có thể để xảy ra dịch bệnh! Ông quản lý có lộn xộn quá không vậy!
La Văn Châu vừa mới xuống xe bộ mặt vô cùng tức giận, quát nạt Trương Hạo Bác! Trong bụng ông ta quả thật là vô cùng tức giận:
- Chủi cái con khỉ, lần trước để mày sắp xếp cho cháu trai tao một vào cái chức vụ vị trí phó chủ nhiêm mày cũng không đồng ý, bây giờ thì có chuyện rồi đấy? Xứng đáng! Bà mày nữa, không ngờ còn liên lụy đến cả ông mày, để cho thị trưởng chửi bới thế này!
- ...Cục trưởng La, thị trưởng An, đây là tình huống đột ngột bất ngờ, bệnh viện chúng tôi đã chuẩn bị các phương án dự phòng khẩn cấp rồi...
Trương Hạo Bác vội vàng giải thích!
La Văn Châu không kiên nhẫn được ngăt lời của ông ấy, to giọng quát:
- Đừng phí lời nữa! Tôi chỉ hỏi ông, có thể tìm ra được cách giải quyết vấn đề hay không?!
Trương Hạo Bác vô cùng ngượng ngùng nói:
- Cái này là một loại viruts mời, trước đây chưa từng gặp qua...
- ...Cái gì mà chưa gặp bao giờ à?! Cái bệnh viện bé tẹo này của ông mà cũng có thể xuất hiện viruts lạ sao?! Không có cách thì nói là không có cách, đừng có vòng vo với tôi! Cũng nói luôn cho ông biết, Trương Hạo Bác, nếu lần này mà để xảy ra tử vong thì cái ghế viện trưởng kia ông cũng đừng có mong ngồi nữa, bệnh viện cũng đóng luôn cửa lại cho tôi!
Bộ mặt của La Văn Châu như đau tật vậy, quát mắng một cách đanh thép!
An Đông Phương thấy không thuận tai liền nói:
- Tiểu La à, xảy ra sự cố việc đầu tiên không phải là tìm người chịu trách nhiệm, mà chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết! Anh gọi điện cho bệnh viện Nhân Dân thành phố, và bệnh viện Trung Y thành phố, nói với họ cử các tổ chuyên gia đến đây để cùng tham gia chữa trị!
- ..., để tôi gọi!
Thị trưởng An vừa dứt lời thì sắc mạ La Văn Châu liền thay đổi, gật đầu rồi rút điện thoại ra, đích thân gọi cho viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân thành phố và bệnh viện Trung Y thành phố!
An Đông Phong cũng nói với Trương Hạo Bác:
- Tình hình trong bệnh viện như thế nào thì anh rõ nhất, lát nữa người của những bệnh viện kia đến thì cũng vẫn là các anh làm chủ đạo chính, hướng dẫn họ phối hợp và nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết thích hợp, không may mà để lộ chuyện này lên tình là không có hay ho chút nào đâu!
- …Tỉnh lị? Không nhanh đến mức đó chứ?...
Trương Hạo Bác vô cùng tò mò và có chút lo lắng hỏi, vẫn đang bị khống chế trong bệnh viện của mình mà lại là ở ngay trong tòa nhà khoa cấp cứu kia thế mà sao đã báo lên trên tỉnh được nhanh vậy, sau này thì mình còn làm ăn thế nào được nữa cơ chứ! An Đông Phong nói nhỏ:
- Con gái của bí thư tỉnh ủy Nhan cũng bị nhiễm bệnh ở bệnh viện của ông rồi!
Thế là Trương Hạo Bác lạnh toát cả người, cảm giác như gánh nặng trên vại lại nặng thêm!
Cái này không phải là vì Nhan Tuyết Khâm là con gái của bí thư tỉnh ủy, con gái của bí thư tỉnh ủy thì cũng là người, những bệnh nhân khác cũng là người, đều là mạng người cả, không có ai đắt ai rẻ nhưng mà, ở đây bệnh nhân lại có người thân là lãnh đạo của tỉnh, như vậy thì có thêm chút khó khăn, tình hình trở lên phức tạp hơn, những người tham gia biết và hỏi đến việc này cũng nhiều thêm, làm khó khăn và gây trở ngại đến quá trình cấp cứu chữa bệnh cũng như tiến độ và hiệu quả của công tác!