- Mày!
Thằng cu thanh niên đeo mắt kính ngạc nhiên, trong bụng nghĩ, cái thằng chết tiệt kia đã đến mạch còn chưa bắt cho mình mà sao nó lại biết mình bị chứng xuất tinh sớm chứ? Khỉ thật cũng vì thế mà thành ra mỗi lần mới chuẩn bị tiến vào là đã ra hết rồi, làm cho đến bây giờ qua ba đời bạn gái đều vì chuyện này mà bỏ mình đi! Đúng là mất mặt quá đi!
- Thằng bu mày nói cái đéo gì thế, chán sống rồi phỏng!
Thế là cu cậu đeo mắt kinh kia hung hăng gào lên, trong lòng chột thật sự! Mẹ nó, chỗ này đông người thế , có đáng chết ông ông cũng không nhận là bị suất tinh sớm!
Lập tức, mấy thằng bạn của nó ở bên cạnh cũng hô hào chửi bới theo không ngớt!
- Thằng nhóc kia, mày đúng là mõm chó mọc không nổi ngà voi, anh Giai nhìn dũng mãnh thế này làm sao mà bị yếu sinh lý thế được? Có mà mày bị xuất tinh sớm thì có!
- Đúng vậy, lần trước đi chơi với anh Giai, phải gọi ảnh là cao thủ, tao ra ngoài đến nửa ngày trời mới thấy anh đi ra!
Cái thằng này đúng là cái loại chỉ giỏi nịnh hót vuốt đít ngựa!
...
Lại đến lượt cu đeo kính mặt dày, nghe thấy mấy câu nịnh hót không có đúng sự thật cũng tỏ ra thừa nhận, cái mặt đầy mụn kia cũng hơi hơi đỏ lên chút!
Diệp Thanh lại nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý đến những lời kêu gào của lũ râu ria xung quanh, thản nhiên nói:
- Sắc mặt mày có hơi tối chút, tinh thần uể oải, có phải là lưỡi nhạt rêu trắng không, mạch trầm nhỏ và yếu, bình thường có hóa mắt chóng mặt, ù tai mỏi gối, sợ lạnh và chân tay cũng lạnh, tinh dịch trong hiếm, dương nuy hoạt tiết giảm?
- Mày!
Cu cậu đeo mắt kính tròn mắt cứng họng, mẹ cái thằng này, có cái kiểu bóc mẽ nào như nó thế này không? Bán thân hắn cũng làm trung y, tuy răng y thuật không tinh thông lắm nhưng mấy cai triệu chứng này hẵn cũng rõ!
Mấy thằng nhóc bên cạnh quay sang nhìn nhau, trong bũng nghĩ ngợi phân vân.
- Hây hây, nhìn bộ dạng cảu anh Giai kìa, không phải là thật đấy chứ?!
- Ồ, choáng, anh Giai ngoại hình trông đàn ông thế mà không ngờ lại vô dụng, đúng là cái dùng rỗng kêu to! Ha ha , tóm lại là anh mày cũng tìm được chút tự tin!
...
Diệp Thanh tiếp tục nói:
- Cái thận hư không cố hình sớm tiết thích nghi điều trị với ôn bổ thận khí, có thể dùng nam bảo, sâm nhưng hoàn, hoặc hải mạc bảo thận hoàn, lại thêm hạt đào, hạt dẻ hầm chim sẻ! Hạt đào hạt dẻ bỏ vỏ lấy mỗi loại 50 khắc, giã nhỏ, chim sẻ 3~5 con hầm nhừ là có thể dùng được!
Trình độ y thuật của anh ấy tương đối cao, đơi với mấy cái bệnh nhỏ nhặt này, quả thật là góp nhặt ngoài miệng, nhần nhuyễn như nước chảy mây trôi, người nào không biết thì chắc lại nghĩ là anh ta đang đọc từ sách ra! Hoàn toàn không biết rằng anh ta chỉ là đang trong phút ngẫu hứng! Y thuật quả thật là giỏi đến mức không có giới hạn!
Cái cu cậu tên Giai Ca bị Diệp Thanh nói cho đến đần mặt ra, trong bụng nghĩ bản thân mình có nên dựa theo phương thuốc mà hắn nói dùng thử xem sao, mầy thằng bạn bên cạnh cũng ầm lên!
- Thằng chết tiệt kia nói cái năng cái đéo gì bôi đen Giai Ca của bọn tao!
- Đúng vậy, Giai Ca đâu có phải là như vậy? Làm sao bị yếu sinh lý như thằng ôn kia nói chứ! Anh em, lên , làm thịt nó!
- Đanh cho nó tàn phế chân luôn!
Mọi người xung quanh hô hào để giữ cai thể diện cho cái cậu đeo kính kia! Nói cho cùng, đàn không sợ nhất người khác nói mình cai gì? Không phải là không có tiền, cũng không phải là kẻ bất lực, mà là “ đồ bất lực!” cũng may mà Diệp Thanh không phải là phụ nữ, chứ nếu không thì chắc cu kia đi nhảy lầu quá!
Cu cậu mang kính sắc mặt hây hây đỏ, nghe thấy đám tiếng cãi cọ của đám bạn liền hoàn hồn lại, thế là sắn tay áo lên, hét lớn một tiếng:
- Ông giết mày!
Rồi lao vào Diệp Thanh!
Đúng vào lúc đó, “tinh tinh tinh ~~~”, tiếng chuông báo hiệu bắt đầu vào phòng thi vang lên!
- Anh mày phải đi thi đây, đếch có thời gian đếm xỉa đến mày nữa!
Diệp Thanh nhanh chóng lùi bước rút lui! Cái cu cậu mang mắt kính cũng kéo đám bạn chạy rượt theo!
Nhưng mà Diệp Thanh nhanh chân, thế là chạy trước vào khu vực thi!
Mấy cậu thanh niên trẻ tuổi kia cũng chạy theo vào ngay sau đó, nhưng có giám thị đứng đó quan sát vả lại bọn chúng cũng đi thi nên đành buông tha Diệp Thanh, mỗi người tự đi tìm một chỗ cho mình rồi ngồi xuống!
- Choáng, sao mà đen vậy, lại ngồi thi cùng phòng với mấy thằng nhóc này!
Diệp thanh nhìn thấy mấy thằng đó, ánh mắt nhìn mình trừng trừng như cọp rình mồi vậy, tuy rằng trong bụng không có sợ hãi, nhưng cũng ít nhiều cũng cảm thấy không có thoải mái!
- Hây, người anh em, tôi cũng có chút tay nghề châm cứu, có muốn tôi châm giúp anh mấy kim không?
Diệp Thanh có chút thương hại cu cậu đeo kính kia, thế là đột nhiên nói.
Liền lập tức, phòng thi sụp đổ xuống một mảnh!
Đại khái như là lúc trước, cái vụ cãi nhau của bọn họ ở bên ngoài phòng thi đã sớm bị những người đó nghe thấy rồi! Thế nên mọi người ai lấy đều che miệng cười trộm, cậu đeo mắt kính kia càng thêm xấu hổ, nếu là không phải vì đi thi thì chắc là đâm chết mất!
- Mẹ thằng chó, dám chọ đến “ Băng Hà Nhãn Kính Long” của ông mày, ông sẽ cho mày ăn đủ! Hừm, lần thì này mày đừng có mong mà qua được!
Cu cậu đeo mắt kính hậm hực lườm Diệp Thanh, chỉ hận không thể xé xác anh ta ra được, lại còn mô hồ như muốn khóc nữa!
...
Cuộc thi kĩ năng thực tiễn chấp nghiệp bác sĩ của trung tây y lần này tổng cộng chia làm ba trạm, tổng điểm 100 điểm.
Trạm thứ nhất, vẫn là biện chứng thị chuẩn trung y, thi viết, thống nhất đáp án viết ngay trên đề thi, chỉ có một câu hỏi, thời gian kiểm tra 60 phút, điểm số tối đa 40 điểm!
Diệp Thanh nhận được đề thi của vòng một, trong long lập tức không có chút tạp niệm, chăm chú đọc!
Đây là một tháng, bị chứng hỗn loạn kinh nguyệt, ra mồ hôi hồng nhiệt hơn một năm, bệnh nhân Lâm Mỗ, cán bộ, đã kết hôn, ngày 22 tháng 1 năm 2010 bệnh viện trung y thành phố khám bệnh, gần một năm trở lại đây kinh nguyệt không đều, đầu kỳ lẫn cuối kỳ đều không cố định, thời gain hành kinh từ 4~6, lượng hành kinh ít dần so với trước: hồng nhiệt ra mồ hôi, ngũ tâm phiền nhiệt, đau lưng mỏi gối, da khô ngứa, âm đạo khô sáp, nước tiểu vàng ít.
Lúc chưa bị loạn kinh nguyệt. Ngày 22 tháng 11 năm 2009, kiểm tra sức khỏe, không bị viêm gan và quá mẫn với thuốc.
Tra thể: T 37c, p: 75 lần/phút, R: 20 lần /phút, Bp: 130/85 mmHg, lưỡi đỏ ít rêu, mạch tế sổ. Kiểm tra nội tiêt tố huyết thanh: kích thích buồng trứng (FsH)78oug/L, thể vàng (LH)18oug/L, thể nhị thuần (e2)1o6pmol/L
Diệp Thanh cân nhắc một chút, tồi định chuẩn là “chứng thận âm hư”, cũng là “những chứng sau khi bị mất kinh”, rồi sau đó liền “soạt soạt soạt cầm bút viết!
Bút pháp của cậu ấy như long xà bay lượn vậy, lưu loat trôi chảy, viết liền mạch hơn ba ngàn chữ! Trong đó có viết cụ thể và tỉ mỉ lại nguyên nhân và các tác nhân gây bệnh của người bệnh, dựa vào những biện chứng phân biệt của trung y! Phần nhiều có chút hơi hưởng nhưa là đang đi thi khoa trạng thời xưa vậy, câu văn từ ngữ cứ thế mà tuôn ra.
Đương nhiên là cũng có viết ra phương pháp điều trị theo trung y: tiềm dương tẩm bổ thận âm.
Phương thuốc: tả quý ấm hợp nhị hoàn gia giảm.
Thục địa 20 khắc, sơn dược 20 khắc, cầu kỷ 15 khắc, sơn du nhục 10 khắc, địa cốt bì 15 khắc, phục linh 15 khắc, chích cam thảo 6 khắc, râm tử 15 khắc, cọ hạn liên 10 khắc, mai rùa 15 khắc.
Cách dùng, dùng nước đun nên, mỗi ngày 1 thang, mỗi lần 150ml, mỗi ngày hai lần.
Điều chỉnh: tính khí tinh thần thoải mái, kiêng ăn cay đắng.
...
Diệp Thanh viết xong ngẩng đầu lên chỉ thấy những thí sinh khác xung quanh mình đang cúi đầu cặm cụi viết bài, quay ra nhìn đồng hồ mới hết ba mươi phút, thời gian vẫn còn sớm. Vốn muốn nộp bài rồi đi ra nhưng lại nghĩ bụng như thế có hơi chơi trội quá một chút, không có đúng phong cách của mình, liền lại cầm bút lên, dùng sang đến tây y chuẩn đoán, vẫn là “hội chứng tổng hợp thời kì mãn kinh”!
Đem các căn cứ chuấn đoán bệnh nhất nhất viết ra, từng hàng từng hàng có lý, văn chương bóng bẩy!
Y linh bảo tháp đúng là y thuật vô song, Diệp Thanh tuy rằng lớn lên với trung y nhưng mà đối với tây y cũng có thể nói anh ta cũng là tay không vừa, đúng là trình độ sinh viên đại học làm đề thi bậc tiểu học!
Cái cậu đeo kính kia vò đầu bứt tai, không ngừng ngó đông ngó tây, muốn tìm cơ hội coi cóp bài của người, hiển nhiên là một đề thi tương đối dễ đối với Diệp Thanh thì lại có một chút khó khăn đối với hắn!
Mấy thằng bạn của hắn cũng chẳng có khá hơn chỗ nào cả, chau mày cắn bút cả lũ với nhau!
- Một đám súng nước!
Trong bụng Diệp Thanh khinh bỉ! Hàng người này mà có may mắn thi được cái chứng chỉ chấp nghiệp bác sĩ thì cũng chỉ có đi lừa tiền hại người thôi! Đáng hận vô cùng!
Thấy thời gian cũng vừa phải, còn dư chừng hai mươi phút, Diệp Thanh liền đứng dậy nộp bài, chuẩn bị đi về!
- Thằng chó! Không ngờ nộp bài trước, giả vờ ta đây giỏi giang à?!
Đương lúc Diệp Thanh đem bài thi đi nộp ngang qua chỗ cu đeo mắt kinh kia thì nghe thấy thằng nhóc đó giọng điệu phẫn nộ chửi nhỏ!
Diệp Thanh cũng mặc kệ hắn, chỉ lò dò lấy ra một cây kim, nhanh như chớp châm vào bên tai hắn, thế là thằng cu ngay lập tức hét tướng lên!
- Cái gì ?! Cái gì?! Trong phòng thi không được phép làm ồn!
Vị giám thị tuần khảo là một người đã đến bay mươi tuổi, gương mặt uy nghiêm, sớm đã về hưu, nhưng vẫn còn khá là có nhiệt huyết, đương lúc đó liền đứng dậy, hướng về phía câu thanh niên đeo kinh kia quát. Tuy rằng người ta đã già cả nhưng gương mặt dáng dấp vẫy khá nhanh nhẹn, tinh thần, quắc thước, hiển nhiên là một người biết đạo dưỡng sinh! Nói cho cùng, thì ông ấy cũng là một người có trình độ uyên thâm về trung y mà!
- Tôi!
Cậu đeo kính kia chỉ Diệp Thanh nói:
- Hắn dùng kim đâm tôi!
- Lão tiền bối, thật sự oan cho tôi quá! Ngài xem, trong tay tôi làm gì có kim, mà trong túi tôi cũng không có! không tin thì ngài có thể đến đây kiểm tra xem?
Diệp Thanh mang bài thi đến nộp cho vị giám thi kia, gương mặt đầy cũng kính và oan khuất nói.
Vị giám khảo lão trung y kia gật đầu, đứa trẻ này lịch sự, lễ phép, không có như cái thằng nhóc đeo kính kia, động tý là... Chẳng biết phép tắc gì cả! Hơn nữa, ông ấy lại nhìn Diệp Thanh tỉ mỉ, đúng là thấy tay Diệp Thanh trống rỗng, lại nhìn vào bài thi của cậu ấy, nét chữ viết thanh nhã, uyển tú, nhìn qua là biết đây là một hạt giống tốt, thế là trong lúc đó thấy trong lòng có vài phần vui vẻ, khoát tay, ôn tồn nói:
- Được rồi, cậu có thể đi được rồi!
- Cảm ơn lão tiền bối!
Diệp Thanh vui mừng đi ra khỏi cửa, sau lưng còn giơ chộm ngón giữa lên hướng thẳng về phía cu cậu đeo kính kia, làm cho nó tức gần chết, vốn đã không làm được bài, thế là lại càng làm cho người ta đau đầu!
- Mẹ mày, lần này bố mày thi không qua là do mày hại bố mày thằng chó!
Cậu đeo kính kí hậm hực nghĩ, trong lòng vô cùng bực tức!
Vị lão trung y kia không thèm để ý đến hắn, mà ra ghế ngồi, bắt chéo hai chân, cầm bài thi của Diệp Thanh lên xem, càng xem trên mặt càng rạng rỡ, mỉm cười, có lúc uống một ngụm trà hài lòng!
- chậc chậc, quả nhiên là thiếu niên tài năng, lý luận và y thuật thế này, những bác sĩ bình thường cũng chưa chắc có trình độ này!