- Ồ!
Người đàn ông trung niên có hơi chút thất vọng nhưng nghĩ đến người bạn của mình đã đến nhờ mình, nên cũng có nhịn, hướng về phía Diệp Thanh hỏi:
- Người anh em cậu muốn bao nhiêu, cho một cái giá đi?
- Anh nghĩ giá chừng nao thì ưng?
Diệp Thanh hỏi lại, trong bụng nghĩ, nếu gía cả hợp lý thì anh sẽ bán lại phương pháp đó cho mày! Nhưng mà có một vị thuốc trong đó ông vẫn cứ là tìm không có được, có mua thì cũng mất trắng thôi ha ha ha!
- Ờ, một trăm vạn?
Người đàn ông trung niên kia cười nói.
- Ha!
Diệp Thanh không nhịn nổi bật cười!
Mẹ nó, thằng này là ai vậy? Nghĩ mình bị ngu chắc! Một ngày anh đã kiếm được mười vạn! Một trăm vạn? Đến cả y linh trị cũng chỉ là việc trong một tuần thôi!
- Sao thế, ít à? Hai trăm vạn?
Người đang ông này có chút bất ngờ, trược khi đến đây ông ấy đã xem rõ hoàn cảnh gia đình Diệp Thanh, một gia đình nông thôn nghèo khó, vốn nghĩ xuất ra một trăm vạn thì đối phương sẽ vui mừng cảm động, và nhanh chóng bán cho mình.
- Hai ngàn vạn, trao quyền sử dụng một năm cho ông.
Diệp Thanh nói.
Người đàn ông nọ lắc đầu:
- Cậu đúng là con sư tử to mồm! Anh bạn trẻ, đừng tham quá như vậy! Tôi có thể nói cho cậu biết, Hoàng Mỗ này từ trước đến giờ chỉ cầm thích cái gì là sẽ có được nó trong tay!
Câu nói này có một chút uy hiếp!
Ồ? Vậy sao?
Diệp Thanh liền nheo mắt lại, quả nhiên là trực giác cảu bản thân không sai, cái người này cũng chẳng có tốt đẹp gì! Mà lại còn biết rõ mối qua hệ giữ mình và Tô Thông, vẫn không có coi mình ra gì trong mắt hắn, hiển nhiên là thế lực của gia đình hắn cũng không kém gì Tô Thông!
- Đương nhiên! Tôi dám nói như vậy, nếu anh không bán cho tôi thì sản phẩm của anh mãi mãi không thể bán ra ngoài được! Kinh doanh không phải là chỉ có sản phẩm tốt là được đâu!
Lão đàn ông trung niên kia cười nguy hiểm nói!
- Ha ha, không bán được thì tôi không bán nữa! Phương pháp tốt thì tôi có nhiều lắm! Có hỏng hết ra cũng vô tư!
Diệp Thanh tất nhiên là không sợ hắn, vẫn nói là “ vô dục tắc cương” ông mày không ăn của mày không uống cửa mày, quá lắm thì không kiếm tiền từ cái đoa nữa, cũng chẳng chết đói được! Ông mày không bán cho mày thì mày lấy được bằng cách nào?
-Anh bạn trẻ, anh suy nghĩ kĩ lại đi! Tôi tin anh nhất định sẽ bán cho tôi, đúng không nào?
Người đàn ông kia tự tin, như là ăn chắc được Diệp Thanh vậy!
- Cút!
Diệp Thanh khó chịu nhất là tiếp xúc với những loại người như thế này liền khẽ quát.
- Anh!... Đừng rượu mời không uống đi uống Rượu phạt nhé! Hừm! Nhìn thấy Tô Thông thi thoảng lại nhìn qua nên người đàn ông nọ cũng không có dám quá phẫn với Diệp Thanh, liền ngượng ngùng rời đi!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Phẩm Nhi, sao ngốc thế sao lại tử tử chứ?
Tỉnh Thành, ở nghĩa địa công cộng lưng chừng núi, Nguyễn Diễm Thu ngồi ngơ ngác bên cạnh một tấm bia mộ trên cỏ xanh, dáng người yểu điệu, dung nhan có phần xinh đẹp, chỉ là ở khóe mắt , có thấy mơ hồ những nết nhăn, ai nhìn thấy cũng có thể nghĩ là người đàn bà này chỉ tầm ba nhăm ba sáu tuổi, đúng là khó đoán, kì thực người đàn bà này cũng đã gần đến năm mươi tuổi rồi, đây chính là mẹ của Hà Phẩm Dật!
- Con ở bệnh Viện Ngô Đồng làm việc khó chịu lắm phải không? Phẩm Nhi ngốc, nếu không vui thì con về Tỉnh Thành, đến đây để mẹ ôm con nào! Tuy rằng hai mẹ con ta không có địa vì gì trong nhà họ Hà, nhưng dựa vào bản lĩnh của hai mẹ con mình thì cũng tự tự đi tìm được một khoảng trời riêng mà! Tại sao con lại nghĩ quẩn như vậy?
- Phẩm Nhi, con ở trên đó có vui không?
Nguyễn Diễm Thu đưa tay ra vuốt ve bức ảnh Hà Phẩm Dật trên bia mộ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống cỏ xanh!
- Diễm Thu, đừng buồn nữa! Nén bi thương lại đi!
Bên cạnh không biết từ lúc nào có một người đàn ông đi tới chừng trên dưới năm mươi tuổi, mặc âu phục, rất có khí chất, nhìn biết là người có tiền.
- Nén thương đau? Ha ha, ông nén thương đau rồi sao! Không cơ bản là anh có buồn đâu, lại còn nén cái gì chứ?
Nguyễn Diễm Thu bỗng nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt người đàn ông kia lớn tiếng hỏi:
- Hà Minh Sơn, ông có khi nào quan tâm đến con trai mình chưa? Ông có tư cách gì mà đến đây thắp hương cho nó?!
Hà Minh Sơn cười đau khổ lắc đầu nói:
- Mấy năm nay, quả thật tôi đã lạnh nhạt với hai mẹ con bà, nhưng mà tôi cũng có nỗi khổ riêng mà!
- Khổ? Vứt quách cái nỗi khổ của ông đi! Nhưng mà cái mụ Tha Uyển Vân có vẻ quản ông chặt ghớm nhỉ!
Nguyễn Diễm Thu khinh bỉ!
-...
Hà Minh Sơn cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Cô ấy nói cho cùng cũng là vợ tôi, mà hơn nữa việc kinh doanh nhà họ Hà cũng dựa nhiều vào sự giúp đỡ của họ Tha!
- Tôi không muốn nghe những thứ đó! Ông nói xem bây giờ làm sao?
Nguyễn Diễm Thu lạnh nhạt nói.
- Làm sao là phải làm sao?
Hà Minh Sơn hỏi lại.
- Phẩm Nhi mất rồi, ông không báo thù thay nó sao?
Nguyễn Diễm Thu nghiến răng trong bụng đã là một mối thương đau!
- Không phải là nó tự sát sao? Báo thù cái gì?
Hà Minh Sơn nghi hoặc!
Cảnh sát nói rõ rành rành là con chúng ta háo sắc dắp tâm cưỡng hiếp một nữ bác sĩ đồng sự, không được, sau đó sợ tội liền nhảy xuống vách đã mà chết à! Nếu mà muốn báo thù thật thì đi tìm ai để báo thù đây? Chẳng lẽ lại đi tìm cái cô nữ y sĩ kia sao? Thế không phải là giận cá chém thớt sao, Hứa gia tuy rằng thế lực hùng mạnh nhưng cũng không thế giết người vô tội bừa vãi được! Lại nói gần đây ông cụ cũng có một chút không vui với tôi, đang như vậy mà lại mang một đống chuyện không hay về thì...
- Hứ! Phẩm Nhi từ trước đến giờ nghe lời, lại biết đối nhân sử thế, làm sao mà lại tự sát được? Đều mấy kẻ tiện nhân ở bệnh viện Ngô Đồng hại nó!
Nguyễn Diễm Thu ánh mắt
- nhưng mà...
Hà Minh Sơn do dự!
- không có nhưng nhị gì cả, ông có thể không cho tôi danh phận nhưng ông không thể không báo thù cho con trai ông!
Nguyễn Diễm Thu nhìn chằm chằm vào Hà Minh Sơn từng bước từng bước thúc ép!
- hây dô~ , con trai của ông cơ đấy! Nói nghe thân mật ghê nhỉ!
Đúng vào lúc đó thì có một người phụ nữ thân hình hơi mập, áng chừng tầm hơn bốn mươi tuổi, đẹp đẽ ung dung đi tới, cười chế nhạo nói:
- Nhà họ Hứa này từ khi nào lại có thêm một thằng con trai nữa vậy? Sao tôi không hề hay biết!
- Tha uyển Vân, cô đắc ý vừa thôi! Hai đứa con gái của cô giỏi lắm chắc? Hừm, không có phúc đẻ con trai!
Nguyễn Diễm Thu nhìn thấy , liền có chút không vui chửi lại!
- Bà! Hừm! Hai đứa con gái thì đã sao, tóm lại là vẫn hơn thằng con trai tiện nhân đã chết kia của bà!
Tha Uyển Vân tất nhiên là đối chọi lại gay gắt với đối phương!
- Cô nói cái gì, có giỏi cô nói lại xem?
Nguyễn Diễm Thu lanh lùng, hai con mắt trợn lên, hướng về phía Tha Uyển Vân mãnh liệt, nhiến răng, nhìn rất đáng sợ!
Tha Uyển Vân nói:
- Tôi nói thì sao nào?! Cái thằng con chết toi rẻ tiền của bà!
- bốp!
Nguyễn Diễm thu nhanh như chớ lao tới tát cho Tha Uyển Vân một cái, lưu lại trên mặt ả kia cả năm nốt ngón tay đỏ ửng!
- Bà, con mụ đàn bà rẻ tiền này, dám đánh tôi? Minh Sơn! Ông còn đứng đấy nhìn tôi bị con đàn bà hồ li tinh cướp chồng người khác đánh thế này sao?
Tha Uyển Vân gào lên.