Người đó tất nhiên là Tô Thông và bạn gái là Vương Liễu Ý!
Tô Thông hôm nay mặc âu phục, rất có phong độ, gương mặt mang một nụ cười, nhìn thấy Diệp Thanh liền vui mừng thất thường, bước nhanh đến, ôm chặt lấy Diệp Thanh!
- Cái thằng tiểu tử này, cậu trốn ở đây làm gì? Sao không đi ra phía sau tìm tôi? Bọn này còn cứ nghĩ là cậu không đến nữa nè!
Tô Thông vỗ vai Diệp Thanh cười sang sảng nói.
Diệp Thanh trả lời:
- Tôi cũng mới đến không được lâu lăm, nghĩ hôm nay chắc cậu rất bận nên không có đi làm phiền!
Tô Thông nói:
- Có bận đến mấy thì cũng không thể thiếu câụ được, nếu không thì Liễu Ý lại mắng tôi mất !
- Không phải sao Diệp Thanh! Anh chữa khỏi bệnh cho tôi, như thế cũng coi là ân nhân cứu mạng rồi còn gì, chúng tôi không biết phải cám ơn anh như thế nào nữa!
Vương Liễu Ý mặc bộ trang phục dạ hội màu trắng, thêm đôi mắt sáng và hàm răng trắng, dung nhan tươi đẹp, dáng vẻ lung linh kiều diễm, có vài phần khí chất!
- Đúng vậy, chậm trễ với ai thì được chứ với ân nhân là không có được!
Tô Thông nói thêm.
Diệp Thanh “ha ha” cười nói:
- Hai vợ chồng cậu chồng tung vợ hứng, tôi nói không có lại!
Vương Liễu Ý liền lập tức vảm thấy rạo rực vui vui! Cái cậu Diệp Thanh này đúng là biết ăn nói, “hai vợ chồng”, hê hê, nói đúng tim đen của chị nó rồi!
Đôi mắt xinh đẹp của nàng liếc nhìn qua Ninh Não Nhi, trong bụng có vài phần kinh ngạc! Cái cậu Diệp Thanh này nhìn cũng thật thà mà lại đào hoa phết, trong tay có Mã Tiểu Linh xinh đẹp rồi mà hôm nay đến đây lại còn dắt theo một mỹ nữ có đôi nhũ hoa bồng đảo đến vậy!
- Không biết vị tiểu thư đây là...
Vương Liễu Ý cười tủm tỉm hỏi.
Ánh mắt Tô Thông cũng dị thường, trong bụng nghĩ, được đấy người anh em, khá hơn mình nhiều đấy, không ngờ cưa luôn hai cô bạn gái, đúng là háo sắc quá, mà lại toàn là người đẹp! Đâu có như mình, bị Vương Liễu Ý quản chặt thế này, muốn đi hái nhành hoa bắt con bướm cũng khó!
Diệp Thanh hoàn toàn không có biết hình ảnh của mình đang bị tổn hao trong mắt hai người bạn, từ một chàng trai thuần khiết thành một công tử sát gái, đương lúc đó giới thiệu:
- Đây là Ninh Não Nhi bạn tôi, cô ấy mở một tiệp SPA, bình thường cũng có nghiên cứu qua một chút về thời trang nên hôm nay liền đi cùng cô ấy đến đây xem xem!
Vừa nói vậy xong, Tô Thông liền ngay lập tức nhớ ra:
- Ồ có phải là tiêm SPA nữ Đại Nghiên trên đường Văn Oanh không?
Ninh Não Nhi mỉm cười trả lời:
- Đúng vậy,Tô công tử cũng có nghe qua sao?
Vương Liễu Ý trả lời:
- Chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là xem trên TV thôi, lần đó cái vụ tinh dầu ấy ồn áo thật! Nhưng mà sao đó nghe nói không nhưng danh dự của các cô không bị tổn thất mà ngược lại lại còn làm ăn ngày càng phát đạt nữa chứ?
Ninh Não Nhi nhìn Diệp Thanh, đôi mắt lung linh nói:
- Vẫn không phải là nhờ Diệp Thanh sao ! Nếu không thì đến bây giờ chắc tôi chỉ có nước đóng cửa thôi!
Ồ hồ, anhh hùng cứu mỹ nhân à! Tô Thông và Vương Liễu Ý quay mặt nhìn nhau trong bụng nghĩ, người đàn bà này, đôi mắt hàn xuân, nếu nói không có mưu mẹo gì với Diệp Thanh thì chắc có đánh chết tôi cũng không tin!
Vương Liễu Ý nói:
- Ninh Não Nhi muội muội, không biết chỗ em có hạng mục nào tốt không, chị muốn đến thử một chút!
Ninh Não Nhi lập tức giới thiệu chô cô ấy, trong đó còn giới thiệu thêm một chút mật quyết làm đẹp khác, thế là liền lập tức Vương Liễu Ý cảm thấy thèm thuồng vô cùng, làm cô ấy chỉ ức không đến đó thử ngay được, thưởng thức những tuyệt kỹ độc môn của Ninh Não Nhi!
Hai người đàn bà này đều là những người thích am hiểu và có nghiên cứu về thời gian, vừa mới nói đến đây, lập tức liền rôm rả ngay, không được một lúc , thì chủ đề từ thẩm mỹ chuyển sang nước hoa, thời trang, đồ mỹ phẩm, kính chống nắng, và các phương diện khác..., thế là gạt Diệp Thanh và Tô Thông hai người đàn ông này sang một bên!
...
Hứa Tinh Tinh và Cao vô cùng ngạc nhiên!
Đặc biệt là Cao, càng thêm hối hận nhiều phần, vừa rồi không nói chuyện với Diệp Thanh nhiều một chút? Cái thằng nhóc này giấu thân mình kĩ thế, xem ra phải định vị lại từ đầu rồi!
Thế là chỉ trong một lúc địa vị của Diệp Thanh trong mắt Cao “ vù vù” hướng lên như bão vậy, nói cho cùng thì Cao tuy rằng giàu có nhưng gia đình không có thế lực, nên trước mặt Tô Thông vẫn phải không ngừng nịnh bợ! Nếu mà có thể thông qua Diệp Thanh tiếp cận gần hơn với gia đình nhà Tô Thông thì tốt quá rồi!
Hứa Tinh Tinh trong lòng cũng có chút chấn động không kém gì Cao, cũng có chút tư vị! Cái Thằng Diệp Thanh này , không phải là nói chuyện với người khác còn đỏ mặt sao, làm sao mà bây giờ lại quan hệ rộng đến vậy?
Uông Tiểu Vĩ và Chu Khanh Nghiên thì càng không cần phải nói, ngơ ngác không nói lên lời nhìn Tô Thông và Diệp Thanh đang vui vẻ nói chuyện! Mặt dày Uông Tiểu Vĩ nhớ đến vừa nãy còn nói giúp Diệp Thanh sắp xếp công việc nữa, trên mặt liền nóng bừng lên! Vui cái con khỉ, cho chết cái mồm mầy!
Thế là lúc đó, có rất nhiều cặp mắt, cả vô ý lẫn cố ý đều hướng về phía Diệp Thanh, ngoài mặt không có gì nhưng phía sau lại ghé tai nhau bàn luận không ngừng.
- Zô, ông Quách, ông biết cái anh chàng trẻ tuổi kia là ai không? Không ngờ lại có thể xưng hô anh em với Tô thiếu gia?
Môt gã thương nhân vụng trộm dò hỏi một người bạn tốt của ổng!
Người kia lắc đầu, nói nhỏ:
- Tôi cũng không có biết ! Nhưng vừa nãy tôi có thấy Cao tổng nói chuyện với thằng nhỏ đó, chắc ông ấy biết chăng!
- Vậy chúng ta cùng đi hỏi xem! Tìm cơ hội kết thân với cậu ta! Biết đâu lại là con của vị quan to nào đấy?
...
- Anh ta là bạn học của vợ tôi, hình như là một bác sĩ!
Cao hôm nay khá là phiền , có rất nhiều người không ngừng đến hỏi thăm về Diệp Thanh, chỉ riêng mấy câu đó ông ấy nói có đến hơn ba bốn chục lần, nghe đến chính bản thân cũng muốn mửa! Tê dại, một Cao tổng như ông mày mà phải đi giới thiệu cho người khác nhiều lần đến vậy sao! Mà lại là cùng một người nữa là sao chứ!
Uông Tiểu Vĩ vui mừng lạ thường , thế là ngay lúc đó cũng tiến đên hỏi chuyện với phần đông giới thương nhân, mượn cơ hội để bắt chuyện, nói bản thân mình với Diệp Thanh là bạn học thấn thiết lắm, làm như là cũng khá là thân thiết với Tô Thông vậy, lại thêm cái thằng nhóc này mồm mép nhanh nhẹn, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lại bẩm sinh cái tính xu nịnh, thế là cũng có được danh thiếp của mấy ông chủ của mấy công ty!
Thế là trong lòng cũng lần đầu tiên có chút cảm ơn Diệp Thanh, cho dù hồi còn đi học có mượn bài về nhà của Diệp Thanh chép nhưng cũng không có được cái cảm giác mang ơn như bây giờ!
...
Một lúc sau, đến tám giờ, buổi diễn thời trang chính thức bắt đầu, đèn bắt đầu tối đần đi, chỉ còn trên sàn T tựu lại những ánh đèn rực rỡ, những người mẫu dáng người thướt tha cùng với các trang phục!
Vương Liễu Ý thiết kế một loạt thời trang mùa thu mới, “thời trang? Trẻ trung” làm chủ đề, lại thêm những người mẫu trẻ trung xinh đẹp, dáng người yêu kiều thướt tha, làm cho người xem không dời mắt chút nào và hết lời tán tụng!
Diệp Thanh không thích ngồi hàng đầu nên cùng với Ninh Não Nhi chọn một chỗ ở một góc khác ngồi!
- Đẹp không?
Ninh Não Nhi nhìn lên trên sàn diễn đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp dáng dấp dung mạo mê hoặc lòng người, liền ghét sáp vào tai Diệp Thanh mỉm cười hỏi.
- Ờ , đẹp!
Diệp Thanh đang xem rất chăm chú nên nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu trả lời luôn. Gì chứ, đây là lần đầu tiên anh ta pha lệ , ngồi xem biểu diễn thời trang trực tiếp ở ngay cạnh sàn diễn, so với xem trên TV cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác!
- Cái gì đẹp? Là người hay quần áo?
Ninh Não Nhi nhẹ nhàng thổi nhẹ hỏi vào tai Diệp Thanh.
“...” Diệp Thanh liền hồi hận! Sớm biết thì đã nói “bình thường” rồi, nói như vậy thì nàng đâu có hỏi được những câu hỏi hóc tiếp được nữa!
Cái thằng ranh này tình trường kém cỏi, đến cái này cũng không ứng biến được! Nếu mà đổi một tay cao thủ tình trường khác thì chắc chắn sẽ nói người đẹp quần áo cũng đẹp, nhưng mà nếu so sánh với những người khác thì đúng là hoa cứt chó so với mẫu đơn, vịt con xấu xí và thiên nga! Vậy thì Ninh Não Nhi không vui chết được!
Gì chứ, biết rõ là nịnh hót, thì phụ nữ sẽ thích đặc biệt là đối với người phụ nữ có cảm tình với mình!
- Thế nào? Không tiện nói ra à?
Đôi mắt tròng xoe của Ninh Não Nhi loan loan như trăng lưỡi liềm, trong veo lấp lánh , say lòng người!
Diệp Thanh hơi thở ấm áp mê hoặc từ miệng nàng làm cho tai cảm thấy hơi buồn buồn, đến trong lòng cũng thấy nhức nhối, thế là không kìm được liền đưa tay ra nhéo cặp mông mềm mại cong cớn cửa Ninh Não Nhi!
- Ắ! Ninh Não Nhi liền lập tức giật nảy mình, tim đập nhanh, thiếu chút nữa là nhảy lên!
- Tên lưu manh này, học của ai vây? Bây giờ to gan hỉ?
Diệp Thanh liền đắc ý, chiêu này của Tiểu Linh đúng là hữu dụng! Hê hê, ai bảo cô trêu tôi làm gì? Để xem còn dám trêu tôi nữa không?
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Đều tại anh! Lái xe kém cói đâm vào người ta? Hại tôi đến muộn buổi diễn thời trang này!
Cổng hội đại hội trường nhân dân thành phố Phù Liễu, Trần Linh Linh mang giày cao gót, “ giậm giậm” một bên túm váy đi nhanh, một bên quở trách La Vĩnh Hoa.
- Cũng không có muộn bao lâu, cùng lắm là hai mươi phút thôi, mà áng chừng cũng chưa có bắt đầu nữa!
La Vĩnh Hoa cười mỉa mai nói. Trong bụng cũng có chút không vui, nghĩ, nếu không phải là anh họ tôi La Vĩnh Tiến kêu tôi đưa cô di thì liệu cô có được tham dự một cuộc họp báo thời trang này không? Đừng có nghĩ rằng đây chỉ là một buổi biểu diễn thời trang bình thường! Bên trong có một số người mà bình thường không phải cô muốn gặp là gặp được đâu!
- Chưa bắt đầu cái đầu anh, anh không nghe âm thanh vọng ra từ bên trong sao?
Đến cửa vào, Trần Linh Linh liền đưa giấy mời ra cho nhân viên kiểm tra rồi sao đó tiến vào trong!
- Vậy chúng ta nhanh chóng tìm một chỗ ngồi đi!
La Vĩnh Hoa không dám nóng tính, lúng túng nói.
- Vậy sao anh còn không nhanh lên chút? Cứ Theo sau như cái đuôi côn trùng vậy!
“...” La Vĩnh Hoa vùi đầu đi.
- À, tốt qua! Không ngờ ở kia vẫn còn một chỗ trống!
Vào bên trong đại sảnh, Trần Linh Linh ngó đông ngóng tây một lúc, thì thấy một góc sáng sủa ở phía tây nam vẫn còn một ghế trống, thê là liền lập tức kéo La Vĩnh Hoa chen qua đám người đông đúc đi!
- Rất xin lỗi ở đây có người rồi!
Trần Linh Linh đang chuẩn bị ngồi xuống thì bỗng có một cánh tay trắng bóc như sữa đưa ra, móng tay dài lấp lánh, ngón tay thon dài, cổ tay tựa cành lá non sau mưa!
- ngón tay đẹp thật, không ngờ còn đẹp hơn cả ngón tay của mình nữa!
Trần Linh Linh liền lập tức tức giận:
-Có ai ngồi đây à, sao tôi không có thấy! Chỗ ngồi còn trống thì tôi ngồi thôi!
Nói rồi ngồi bệt mông xuống bắt chéo hai chân lên!
- Sao cô lại có thể như vậy?
Ninh Não Nhi tức giận, không ngờ Diệp Thanh mới đi toilet một cái là có người đến chiếm chỗ là sao? Cô gái này cũng có hơi kiêu ngạo một chút!