- Đánh chết cho mi chết.
Cánh tay vàng ngọc của An Tiếu Trúc nhẹ nhàng giơ lên, quả bóng tennis màu vàng xanh giống như một luồng ánh sáng, vun vút bay ra.
Cái sân tennis này mới được xây dựng, lưới sắt vây quanh vẫn chưa lắp, quả bóng tennis bay vượt qua lùm cây nhỏ, nhanh như tên bắn, bay về phía chính mặt của Diệp Thanh.
Lần này, tình thế rất nguy hiểm, tiếng gió thổi vù vù, nếu như mà bị đánh trúng thì mũi của Diệp Thanh chắc chắn sẽ bị vỡ mũi chảy máu! Không chừng còn bị gẫy mấy cái răng cửa nữa ý chứ. Cho nên mọi người liền giật mình hô lên một tiếng lớn!
Diệp Thanh lạnh toát người, lông tơ dựng đứng, trong chốc lát đã phản ứng lại, cũng là do cậu luyện Thương Lê Thần Châm cũng có thành tựu, nên cơ thể sẽ có phản ứng tức thì, những lúc nguy hiểm sẽ có sự cảnh báo trước, giống như “ Thu phong vị động thiền tiên giác” ( gió thu không thể lay động nổi xác ve), nhưng cậu còn xa vời cái cảnh giới đó lắm.
- Cô nàng cao ngạo lạnh lùng này, sao lại như vậy chứ, mất công tôi cứu cô!
Diệp Thanh chép miệng, buồn bực không ngừng, cậu cũng không ngẫm lại, đã làm gì với người ta, người ta không kiện cậu là may mắn lắm rồi!
- Bốp
Diệp Thanh nhanh tay nhanh mắt, giơ tay trước mặt chụp tới, không ngờ ngay giây phút quả bóng tennis sắp chạm vào người, thì mạnh mẽ chụp lấy quả bóng nắm chặt trong tay.
- Hừ!
An Tiếu Trúc vô cùng tức giận, thế này mà vẫn còn bị cậu tóm trúng được, lúc này cằm hơi nhếch lên, tức giận quay đầu đi.
Bên cạnh có một anh chàng đẹp trai đang xem cuộc chiến này, chính là em họ của An Tiếu Trúc, tên là Hàn Nhạn Băng. Cậu ta liếc nhìn Diệp Thanh một cái, rồi lại nhìn vẻ không vui vẻ của chị họ, trong lòng có chút hồ nghi:
- Ý..., kĩ thuật đánh của chị họ từ trước đến nay luôn tốt, sao lần này lại lệch hướng nhiều như vậy? Lẽ nào anh chàng kia đắc tội gì với chị họ rồi, chị họ cố ý đánh anh ta?
Lần An Tiếu Trúc cùng với đám bạn Đông Qua, Ngốc Qua, Côn Tử và Qua Tử bao vây xử lý Diệp Thanh, thì không dẫn theo cậu em họ này, hơn nữa, loại chuyện này, cô ấy cũng không đi khắp nơi nói chuyện này ra, để người khác khỏi nghi ngờ hỏi linh tinh này nọ, cho nên Hàn Nhạn Băng không biết gì về chuyện này.
- Này, anh từ đâu đến? Còn không mau ném bóng bóng trả lại cho chị họ tôi!
Hàn Nhạn Băng cũng là một thiếu niên vô cùng thông minh, con ngươi chỉ hơi đảo đi đảo lại là lập tức có thể đoán được bảy tám phần sự việc, đôi lông mày lưỡ mác nhướn lên, quát lớn với Diệp Thanh! Có ý là ra mặt giúp chị họ, “không trả bóng thì sẽ đấm chết anh”
- Trả lại bóng, các người suýt nữa thì đập trúng tôi đấy!
Diệp Thanh có chút không vui, cái cô nàng ngạo mạn này tính tình hơi nóng nảy, liền nghĩ nhân cơ hội dạy dỗ cho cô một bài học, nhưng khi vừa thấy dáng vẻ cứng đầu của cô, lại nghĩ đến một số việc bản thân đã từng làm đối với cô ấy, thì lại thấy mềm lòng.
- Được, bắt lấy!
Diệp Thanh giơ tay ném quả bóng ra.
Hàn Nhạn Băng giơ đôi tay mảnh khảnh giống như con gái, quát lớn:
- Anh dám ném? Mau ngoan ngoãn mang lại đây cho tôi!
Trong lòng lại nghĩ, tên này không biết là dế chũi đến từ đâu, không ngờ lại dám đắc tội với chị họ mình, phải dạy cho anh ta một bài học mới được! Cái anh chàng thiếu niên này mặc dù trông thanh tú, còn đẹp hơn rất nhiều những cô gái xinh đẹp, nhưng cũng rất ngổ ngáo.
An Tiếu Trúc nghe được lời này, cười nói:
- Đúng, để hắn ngoan ngoãn đưa tới đây và phải xin lỗi nữa.
Lần này, Hàn Nhạn Băng càng chắc chắn điều mình dự đoán, nhưng trong lòng lại có chút xao động, để người ta mang tới đã là quá rồi còn xin lỗi nữa sao? Chắc chắn người ta sẽ không làm vậy, dù sao cũng là do chúng ta khiêu khích trước mà, nhưng từ xin lỗi này quá huyền cơ, hay là có ý gì khác chăng?
- Nghe thấy chưa vậy? Còn không mau lên.
Hàn Nhạn Băng không kiên hẫn quát Diệp Thanh.
- Ngại quá, nếu cầm tới thì tôi còn phải đi vòng vòng xa quá.
Diệp Thanh chỉ vào những hào lưới thép vây kín bên sân tennis, liền cầm bóng lên ném mạnh một cái rồi nói:
- Đỡ lấy nè.
- Vù!
Bóng bay tới như tia điện vậy, Hàn Nhạn Băng đâu phải có thân thủ như cậu, tât nhiên là không đỡ nổi rồi, trái bóng tennis liền bay sát đầu cô nàng, khiến cô nàng kinh hãi.
- Mẹ kiếp, muốn chết à.
Hàn Nhạn Băng trong lòng sợ hãi những cũng buột miệng chửi, thầm nghĩ, nếu mi ném chuẩn một tí nữa, thì khuôn mặt tuấn tú của anh mày đã bị nát rồi.
Diệp Thanh cũng chẳng thèm để ý gì tới hắn, chỉ chắp tay sau lưng, Hàn Nhạn Băng hiều kỳ, quay đầu lại nhìn, thì thấy bóng teniss đang bay về phía An Tiếu Trúc, lăn vài vòng rồi dứng ngay dưới chân của An Tiếu Trúc.
Lần này, Hàn Nhạn Băng trợn tròn mắt lên, mặt mũi đờ đẫn ra, lại có vài lời văng tục nữa.
Những đám học sinh xung quanh đều hô lên tán thưởng.
- Hay đấy, quá chuẩn luôn.
- Đúng đó, nếu mà đánh bóng rổ, nhất định ném quả nào trúng quả đó.
- Cũng chưa chắc, hắn chỉ đứng ném, mà bóng rổ thì phải vận động mới ném được, chắc chắn sẽ có sự khác biệt.
- Đúng đó, có người đứng im ném bóng thì tỉ lệ chuẩn xác cao hơn khi chạy rồi, mười lần ném mà trúng ba cũng là quá tốt rồi.
- Các người nghĩ nhiều quá rồi, tên đó cũng chỉ may mắn thôi, không tin để hắn ném lại lần nữa coi.
...
- Hừ!
An Tiếu Trúc hừ một tiếng, lấy chân đá phăng trái bóng đi, trong lòng thấy như bị ức hiếp, thầm nghĩ, tên khốn này, bảo mi mang bóng đến tận đây, mà lại ném thế này đây, lần sau không thèm nhìn mặt mi nữa.
Hàn Nhạn Băng thấy thái độ của chị họ có vẻ khó chịu, tuy nhiên không biết vì lẽ gì, nhưng chắc chắn là bị uất ức rồi, lập tức nổi giận, mẹ nhà nó chứ, chị họ mình là ai chứ? Là công chúa của thành phố Phù Liễu này đó, người muốn kết thân với chị ấy còn xếp hàng dài kia kìa, tên tiểu tử thối này lại không biết điều dám làm như vậy, để xem mình cho hắn một bài học.
- Mi mù hả, ném gì thế? bảo mi đưa tận tay mà mi không nghe thấy gì sao?
Hàn Nhạn Băng hét lên một tiếng, nếu lần này mà không cho mi biết tay thì anh mày không còn là Tiểu Đoàn Phong nữa rồi lao lên như một tia chớp.
- Tiểu Đoàn Phong, chính là biệt hiệu của hắn, luôn tỏ ra đắc ý với cái biệt hiệu nàu.
- Tiểu tử được đấy, ngang ngược quen rồi sao?
Diệp Thanh nhíu mắt lại, cũng chuẩn bị tư thế chỉ chờ đối phương lao tới thôi, rồi tung một cước đá trung huyệt Kiến Lý của hắn.
Huyệt vị này là một huyết yếu hại của con người, bị đán trúng tuyệt đối sẽ đau không chịu nổi, lúc trước tên côn đồ Lôi Nghĩa Bình cũng bị đá một cái vào huyệt đó, sau đó đau quá phát khóc lên.
Cái loại người này, không đánh không được.
- Anh, cẩn thân.
Đúng lúc này, giọng một cô bé trong trẻo vang lên, Diệp Thanh không cần quay đầu nhìn lại cũng đoán được đây chính là cô em xinh xắn của mình Diệp Tĩnh rồi.
- Á?
Hàn Nhạn Băng lúc này như chuột gặp mèo vậy, sợ mất mật.
- Cái gì?Tên này là anh rể tương lai của mình sao? Lần này thì hỏng hết rồi, Diệp Tĩnh vốn không để ý gì tới mình, lại đắc tội với anh trai nàng, thì lại càng không có chút hi vọng nào, lần này phải làm sao đây.
Đúng lúc này, tên thiếu gia này cảm thấy không may mắn gì, cũng may là chưa động thủ.
- Cậu làm cái trò gì thế? còn không thu lại cái vợt tennis lại, muốn đánh ai vậy?
Diệp Tĩnh chạy tới, beo che cho anh mình, rồi trừng mắt lên nói.
Hàn Nhạn Băng lập tức sợ run hết cả người lên, vợt tennis liền rơi xuống đất.
- Ha ha ha.
Hàn Nhạn Băng cười ngây ngô, mặt ửng đỏ hết lên, vội xua tay nói:
- Tới chưa đánh, chưa đánh thật mà, còn chưa động vào nữa là, không tin cậu hỏi anh cậu mà coi...quả thực tới không phải cố ý gì đâu, tới cũng không biết đó là anh trai của cậu.
Hàn Nhạn Băng càng nói càng yếu dần đi, tới câu cuối cùng như sắp khóc vậy.
Diệp Thanh không khỏi lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, em gái mình tự lúc nào mà trở nên dũng mãnh thế này. Nhưng, mình là một thằng đàn ông, ai lại để em gái đứng ra đỡ cho mình thế này, như này thì ra thể thống gì nữa.
Phía xa xa, An Tiếu Trúc vô cùng kinh ngạc, miệng cứ há hốc ra, không ngờ Diệp Tĩnh chính là em gái của hắn, nhìn xinh đẹp thế kia, đẹp hơn hắn bao nhiêu, nhưng chẳng thấy giống nhau gì cả, cô ấy là lớp phó học tập, mình là lớp trưởng, ngay cả anh trai của cô ấy mà mình cũng không biết.
Lập tức lại phẫn nộ lên nói:
- Cái tên khốn Hàn Nhạn Băng, vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh đã như chú cụp đuôi vậy.
...
Diệp Tĩnh tương đối tức giận, tên Hàn Nhạn Băng này lại dám động thủ cả với anh trai mình, chắc không muốn sống rồi. Cũng chẳng thèm đẻ ý gì tới hắn nữa, hừ một tiếng rồi cầm tay Diệp Thanh rất thân mật nói:
- Anh, sao anh lại đến đây tìm em vậy? Em vẫn đang phải học mà.
- Tiết thể dục phải không?
Diệp Thanh hỏi.
- Dạ, đang tự do vận động mà, cũng vừa may, không thì làm sao gặp được anh.
Diệp Tĩnh nũng nịu nói, vẻ mặt rất đáng yêu.
Lập tức, ánh mắt Hàn Nhạn Băng như trợn ngược lên, trong lòng vô cùng khâm phục, tới khi nào Diệp Tĩnh cũng đối sử với mình như anh kia thì có chết cũng đáng.
Cũng may Diệp Thanh là anh trai của Diệp Tĩnh, nếu là người khác, Hàn Nhạn Băng chắc chắn đã lao vào liều mạng với hắn rồi.
- Bọn họ đều là bạn cùng lớp với em sao?
Diệp Thanh chỉ vào Hàn Nhạn Băng, và đáng học sinh vây quanh, rồi lại liếc nhìn An Tiếu Trúc một cái, cười nói.
- Dạ.
Diệp Tĩnh chỉ tay về phía An Tiếu Trúc, nói:
- Cô ấy là lớp trưởng của lớp em, bình thường khả năng đánh bóng rất tốt, có lẽ hôm nay không phát huy tốt cho lắm, anh cũng đừng trách cô ấy nhé.
- Sao thế nhỉ? Anh không muốn quen biết đám học sinh các em đâu.
Trong lòng Diệp Thanh có vẻ hơi kinh ngạc, cô bé An Tiếu Trúc lại là lớp trưởng sao? Tính tình kiêu ngạo thế kia, làm sao mà quản được lớp chứ? Chắc là do gia đình rồi.
- Hừ!
An Tiếu Trúc bĩu môi, tuy đầu cô đang nhìn về hướng khác, thực ra vẫn luôn lưu tâm đến Diệp Thanh, nhìn ánh mắt của hắn là biết không coi mình là cán bộ rồi, trong lòng càng cảm thấy không vui.
Cùng lúc này, những người khác cũng không hài lòng với Diệp Thanh, nói An công chúa thì đã đành, đằng này lại coi chúng tôi là con nít sao? Anh cho rằng anh lớn lắm sao, nếu không phải là anh trai của Diệp Tĩnh, chắc đã cho anh một bài học rồi.
Tuy Diệp Thanh đã hai hai hai ba tuổi rồi, nhưng khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn cũng chỉ tầm mười chín đôi mươi, đúng cùng đám học sinh này, mà lại là phụ huynh của học sinh cấp ba thì ai mà tin nổi chứ.