[Dịch] Thần Y

Chương 162 : Chạy trốn mất rồi




Diệp Thanh cười ha hả, rồi đưa điện thoại cho gã bụng phệ kia, sau đó lấy 500 tệ từ trong túi ra đưa cho gã.

- Bác sĩ Diệp, đây là hóa đơn, mong cậu nhận cho.

Gã bụng phệ nghiễm nhiên biến thành một người khác, vẻ khách khí lạ thường nhận tiền, sau đó viết hóa đơn rồi mỉm cười đưa cho Diệp Thanh.

Cái điệu cười này, giống như gió mùa xuân vậy, khiến người khác cảm nhận được cái gọi là tố chất cao quý của nhân viên nhà nước.

Diệp Thanh liếc nhìn hắn vẻ khinh miệt hỏi:

- Không có hóa đơn sao?

Gã bụng phệ bỗng nhiên sửng sốt, từ trước tới giờ chưa gặp hoàn cảnh này, lại còn dám đòi hỏi hóa đơn của cơ quan nhà nước nữa chứ, nếu mà như lúc trước thì đã mắng cho một trận rồi, nhưng hiện tại lại có thái độ khác rồi.

Cũng may, có một nhân viên đứng sau gã đứng ra giải vây cho gã nói:

- Bác sĩ Diệp, là như vậy, hóa đơn của đơn vị chúng tôi là do cục tài chính phê chuẩn, có thể nhập vào sổ sách, cũng không khác gì hóa đơn đâu ạ.

- Ố, vậy bỏ đi.

Bản thân Diệp Thanh cũng không hiểu lắm, dù sao cũng không có ai thay mình chi trả cả, vừa nãy cũng chỉ tiện mồm hỏi mà thôi.

......

- Ôi, cả buổi sáng mà không có một khách hàng nào cả, mà hôm nay lại là cuối tuần nữa chứ.

Người đẹp Trần Du tự lẩm bẩm, đứng ngồi ở đại sảnh Spa ngẩn ngơ ra.

Những cô gái và những nhân viên phục vụ trong tiệm cũng không có việc gì để làm, Trần Du đành sai bọn họ đi làm vệ sinh, tiến hành tổng vệ sinh.

Trải qua vụ tinh dầu có độc, việc kinh doanh của Spa lao dốc không phanh, danh tiếng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, lúc trước trước cửa còn phải xếp hàng thì bây giờ chẳng có bóng ma nào cả.

- Cách duy nhất bây giờ là chỉ có chờ thuốc mỡ làm trắng da của Diệp Thanh thì mới có thể nhanh chóng lấy lại danh tiếng của Spa như ngày xưa được, Não Nhi và Diệp Thanh đang ở trên lầu làm cái gì vậy nhỉ, đúng là đồ háo sắc.

Ánh mắt Trần Du đảo đảo, có vẻ rất ngưỡng mộ.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Ninh Não Nhi và Diệp Thanh đi từ thang máy tới, đeo một chiếc túi, cầm chìa khóa xe, khuôn mặt đỏ bừng.

- Não Nhi, chị đi ra ngoài à?

Trần Du đứng dậy hiếu kỳ hỏi, trong lòng đang ngẫm nghĩ, cái mụ Não nhi đáng ghét này, khuôn mặt còn đỏ hơn cả quả táo tàu, cô ấy không thích trang điểm, không phải là... chứ?

- Ngư Nhi, nghĩ linh tinh cái gì thế?

Ninh Não Nhi và Trần Du đã làm cùng nhau lâu như vậy rồi, làm sao mà không hiểu cô đang nghĩ gì chứ, lúc đó vẻ tức giận lườm cô một cái, nói:

- Tôi đi đây, đi tìm một người bạn học thời tiểu học của tôi, để cô ấy có cách gì giúp tôi không.

“ Ngư nhi” chính là tên nóng của Trần Du.

- Vậy chị phải cẩn thận đấy.

Trần Du lo lắng nói.

Ninh Não Nhi nói:

- Yên tâm đi, có Diệp Thanh ở đây mà.

Trần Du bĩu môi vênh lên, thầm nghĩ, có Diệp Thanh ở đây tôi càng không yên tâm, người như chị sớm muộn gì cũng bị người ta cướp mất thôi.

- Công việc ở tiệm giao cho cô đó.

Ninh Não Nhi bị Trần Du nhìn thấy có vẻ chột dạ, vội nói rồi kéo Diệp Thanh chạy đi.

- Vậy người bạn học đó ở đâu vậy?

Ngồi lên xe, Diệp Thanh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

- Làm nghề bán hóa mỹ phẩm ở siêu thị ở phía tây thành phố, láy xe nửa giờ là tới thôi.

Ninh Não Nhi nói xong, liền nổ máy quay đầu rồi đi.

Trong lòng Diệp Thanh cũng cảm thán, sao những người phụ nữ xung quanh mình ai nấy đều có xe cả vậy? Mã Tiểu Linh cũng có, An Tiếu Trúc cũng có, Ninh Não Nhi cũng có, còn một người đàn ông như mình thì đi bộ là phương tiện giao thông cơ bản, cứ nghĩ tới đây, vẻ mặt có vẻ nóng bứng bừng không chịu nổi, đúng là mất mặt thật.

- Ha ha, sao mặt cậu lại đỏ ửng lên kìa? Đang nghĩ chuyện xấu gì sao?

Ninh Não Nhi bỡn cợt hỏi.

Diệp Thanh càng xấu hổ, thầm nghĩ, mình có làm gì đâu mà hơi tí là đỏ mặt là sao nhỉ? Chắc là đã thành thói quen mất rồi. Thường nghe những cao nhân, hỉ nộ không biểu hiện trên khuôn mặt, xem ra mình còn kém xa lắm.

- Tôi đang nghĩ, tới lúc nào tôi sẽ có riêng một chiếc xe riêng của mình đây.

Diệp Thanh ngẩng đầu lên, vẻ rất thản nhiên nói. Mặt đỏ thì kệ thôi, mình cứ coi không có chuyện gì là được.

- Cậu ý à, đừng mơ nữa.

Ninh Não Nhi đảo đảo mắt, nhìn cậu một cái rồi cười duyên dáng.

“...” Diệp Thanh lập tức buồn bực, lẽ nào mình lại không thể mua nổi một chiếc ô tô sao? Cái này thật đả kích nhau quá đấy.

- Ừ, đợi mình kinh doanh tốt lên, sẽ tặng cậu một chiếc, coi như đó là thù lao đi.

Ninh Não Nhi vỗ vỗ ngực vẻ rất ngạo ngễ cười nói.

Thực ra cô cũng thấy có chút lỗi lầm, lần này Diệp Thanh không chỉ bỏ sức lực, thậm chí còn hi sinh cả danh dự của mình, ngay cả công việc cũng bị mất rồi, quả thật bản thân mình cũng có chút băn khoăn. Nghĩ ngợi một lát, lại nói thêm một câu:

- Chỉ có thể lựa chọn chiếc xe dưới 150 ngàn tệ thôi.

Câu sau này chỉ là nói cho vui thôi.

- Vậy chẳng phải tôi là công tử bột sao?

Diệp Thanh đưa mắt liếc nhìn đôi gò bồng đang phập phồng của Diệp Thanh, lập tức tim đập không ngừng.

Ninh Não Nhi cười nói:

- Cậu vốn dĩ là một công tử bột mà, nào, cười một cái nào.

Nói xong, đưa tay ra, rồi vuốt vuốt cằm Diệp Thanh.

- Chú ý lái xe đi, đừng đùa nữa.

Diệp Thanh rất ngượng ngùng né ra.

Choáng, còn giả bộ làm chính nhân quân tử gì chứ, còn né tránh làm gì chứ, lẽ nào người ta nói, tới lúc chết mới to gan được sao, lúc đó mình mà dày mặt một chút là có thể chậm vào cô ấy rồi.

Chậc chậc, cái bàn tay mềm mại trắng nõn nà này sờ vào mặt mình, cái cảm giác đó nhất định rất sướng, nhưng đáng tiếc, nếu cô ấy mà sờ một lần nữa, mình nhất định không né tránh nữa, thậm chí cắn lấy ngón tay cô ấy nữa ý chứ.

Đáng tiếc, bàn tay nhỏ bé của Ninh Não Nhi thu về, liền không chủ động đưa ra nữa, vẫn luôn đặt lên vô lăng, khiến Diệp Thanh thấy ngứa ngáy khó chịu, càng thêm hối hận.

Cô nam quả nữ, cùng ngồi trên một xe, Diệp Thanh liền đưa mắt nhìn trộm người đẹp ngồi bên cạnh mình. Hai người cứ đưa mắt như vậy suýt chút nữa thì va vào chiếc xe tải.

Tay chân Ninh Não Nhi luống cuống, dựa vào khả năng lái xe cũng kinh nghiệm nên cũng né tránh được, nhưng cũng sợ phát khiếp, suýt nữa máu cung cấp cho tim bị thiếu hutj, Diệp Thanh cũng sợ toát hết mồi hôi hột.

Người tài xế xe tải cũng rất điêu luyện, tuy một tay lái xe, một tay đưa vào trong áo của người con gái ngồi bên cạnh sờ soạng, ánh mắt như nhìn xuyên thấu vào chiếc áo phông của cô, nhìn có vẻ thất thần.

Đây là lái xe hay là tự sát đây?

- Tên lưu manh thối tha, muốn chết thì cũng đừng kéo theo người khác chứ.

Ninh Não Nhi cảm thấy rất khinh miệt nói.

Diệp Thanh cũng như con nai vàng ngơ ngác, thừa lúc Ninh Não Nhi không chú ý, không kiêng nể gì, nhìn chằm chằm vào bộ ngực nguy nga như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực vậy, rất muốn đưa tay ra bóp một cái.

Nhưng, dù sao cậu cũng không phải là tên lưu manh tài xế kia, lúc này liền kiềm chế cái ý niệm của mình lại.

- Tới rồi!

Lại đi được hơi mười phút, Ninh Não Nhi liền dừng xe lại, cùng Diệp Thanh đi về hướng siêu thị hóa mĩ phẩm, địa điểm này, những nhân viên hoặc chủ đều là đàn bà, giống như vào nữ quốc vậy, nhưng, so với Ninh Não Nhi thì còn kém sắc nhiều, bây giờ con mắt của Diệp Thanh cũng khác xưa nhiều rồi, cũng không còn ngây thơ như hồi đi học nữa.

- Ách, đây chẳng phải cửa hàng của Chung Tĩnh Nghi đó sao?

Khó lắm mới tìm ra, tìm được địa chỉ cần tìm, không ngờ, nơi đó đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một cửa hàng chuyên bán hóa mĩ phẩm kính, mỗi chiếc kính đều có tạo hình rất tinh mỹ, rất có phong cách thời thượng, người coi cửa hàng là một người con gái xa lạ và trần đầy sức xuân, chừng hai mối hai hai tuổi, Ninh Não Nhi tiến lên hỏi thăm.

- Chung Tĩnh Nghi à? Khong biết.

Người con gái lắc đầu, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức ồ một tiếng nói:

- Hình như chủ tiệm tên là Chung Tĩnh Nghi, tôi chính là người thuê lại cửa hàng này tư tay cô ấy.

...

- Lại chạy mất rồi sao?

Cho dù đã đoán trước rồi, nhưng Ninh Não Nhi vẫn cảm thấy tức giận, nhíu mày hỏi:

- Xin hỏi, chị thuê cửa hàng này bắt đầu từ khi nào vậy? Có biết chủ cửa hàng trước nhà ở đâu không vậy?

Người con gái nói:

- Tôi mới thuê được một tuần, về phần địa chỉ nhà của chủ trước ở đâu tôi không biết, tôi với cô ấy thanh toán tiền nong xong xuôi rồi.

Một tuần? Chẳng phải là hôm cô nhập tinh dầu sao? E rằng, người ta giao dịch với mình xong đã cao chạy xa bay rồi, bây giờ cũng không biết đang lẩn trốn ở đâu nữa.

Hi vọng cuối cùng của Ninh Não Nhi cuối cùng cũng bị dập tắt, cứ nghĩ tới mình bị chính người bạn thân của mình lừa, lại càng thấy khó chịu và bực tức.

- Bây giờ phải làm sao?

Diệp Thanh an ủi vỗ vào vai cô hỏi.

- Không biết nữa, đi tới nhà cô ấy sao? Chắc cũng chẳng tìm được cô ấy.

Ninh Não Nhi vẻ mặt ảm đạm nói.

- Vậy cô ấy còn có bà con thân thích gì không? Tìm bà con thân thích của cô ấy nghe ngóng cũng tốt.

Diệp Thanh nói.

- Không có bà con thân thích nào cả.

Ninh Não Nhi đột nhiên mắt sáng bừng lên, nói:

- Nhớ ra rồi, cô ấy vẫn còn có bà nội đang sống ở quê, không biết chừng có thể hỏi ra tung tích của cô ấy đó.

- Vậy tốt, việc này không thể chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường thôi.

...

Ninh Não Nhi và Diệp Thanh cũng không lập tức về quê, mà đi vào thành phố mua rất nhiều lễ vật, đồ ăn, đồ dùng, đồ bảo vệ..., chất đầy mấy cái cả cái cốp đằng sau.

Diệp Thanh cuối cùng cũng không kìm nổi kỳ quái hỏi:

- Những đồ này mua cho ai vậy?

Ninh Não Nhi nói:

- Mua cho bà nội cô ấy.

Diệp Thanh trợn mắt lên nói:

- Cô ấy lừa cô mà, còn tặng đồ cho người nhà cô ấy nữa sao? Đúng là đồ ngốc.

Ninh Não Nhi có chút ngượng ngùng cười nói:

- Bà cô ấy hồi nhỏ đối sử với tôi cũng rất tốt, không mang chút đồ tới đó cảm thấy thế nào ý, cô ấy là cô ấy, bà cô ấy lại khác chứ, việc nào đi việc ấy mà.

Diệp Thanh lập tức cảm thấy người đẹp Ninh Não Nhi này cũng rất lương thiện đó chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.