- Cục giám định dược phẩm thành phố vừa đưa xuống thông điệp, e rằng trước khi chưa đạt được giấy chứng nhận hành nghề y dược, cậu không thể ở lại bệnh viện được.
Trong phòng làm việc của viện trưởng của bệnh viện Ngô Đồng, Trương Hạo Bác rất tiếc nuối khi nói với Diệp Thanh.
- Viện trưởng, tôi...
Diệp Thanh ngồi trên ghế sa pha, có vẻ ngượng ngùng nói:
- Tôi làm liên lụy tới bệnh viện rồi.
Cậu biết, bản thân biết việc hành nghề y phi pháp này bị bại lộ, Trương Hạo Bác cũng gặp phải liên lụy, tư chất và danh dự của bệnh viện Ngô Đồng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, bị phạt ít nhiều là điều không tránh được rồi.
- Cho dù là có liên lụy hay không, việc này tôi cũng có trách nhiệm, không hoàn toàn lỗi ở cậu.
Trương Hạo Bác uống một ngụm trà, cười nói:
- Cậu cũng không cần phải lo nghĩ cho bệnh viện nữa, thành tích của bệnh viện Ngô Đồng này rất nổi trội, có cống hiền lớn lao cho thành phố Phù Liễu này, hơn nữa, ít nhiều gì tôi cũng có những người bạn có máu mặt, có thể giảm nhẹ lần xử lý này, hi vọng cậu nhanh chóng lấy được giấy chứng nhận hành nghề y, vị trí phó chủ nhiệm khoa này, tôi sẽ thay cậu giữ.
Diệp Thanh cảm thấy áy náy nói:
- Ông cũng không phải giữ cho tôi đâu.
- Ố?
Trương Hạo Bác có vẻ kinh ngạc, có vẻ như đã đoán đươc tâm tư của Diệp Thanh vậy, chỉ ra vẻ không biết, cười nói:
- Sao lại không giữ chứ? Sau này định không quay trở lại bệnh viện này làm việc nữa sao? Tôi sẽ không dễ mà tuột mất nhân tài như cậu đâu.
Diệp Thanh vội nói:
- Cái này thì không phải, ông có ơn trị ngộ với tôi, tôi nhất định sẽ quay trở lại để giúp ông, chỉ có điều...
- Chỉ có điều gì vậy?
Trương Hạo Bác hỏi.
Diệp Thanh có vẻ không ngần ngại nữa, nói thẳng luôn:
- Tôi thấy bác sĩ Mã cũng rất thích hợp với vị trí này.
- Ha ha, cậu ý à.
Trương Hạo Bác cuối cùng cũng không nhịn nổi, cười lớn, nói:
- Cái cậu tiểu tử này, mới đến làm việc ở bệnh viện Ngô Đồng này mà đã cướp mất bông hoa xinh đẹp nhất của bệnh viện Ngô Đồng chúng tôi rồi.
Diệp Thanh bị cười có vẻ ngượng ngùng, mặt đều đỏ ửng lên, nhưng vẫn kiên trì hỏi:
- Viện trưởng, ông cảm thấy có thể không vậy?
- Có thể, sao mà không thể chứ.
Trương Hạo Bác cười một hồi lâu mới ngừng lại, uống một ngụm trà, nói:
- Cô bé Tiểu Linh y thuật cũng rất cao minh, năng lực quản lý thậm chí còn hơn cả cậu ít, vốn tôi định đề bạt cô ấy, nhưng bố cô ấy không đồng ý, nói là phải để cô ấy đi lâm sàng nhiều, đừng vì nguyên nhân khác mà ảnh hưởng đến việc nâng cao y thuật của cô ấy, do vậy tôi mới không đề bạt nữa. Nếu như hôm nay cậu đã nói vậy rồi, vậy tôi sẽ đồng ý với cậu, còn về phần bố cô ấy, cậu tự đi giải quyết đi nhé.
Câu nói này như vẻ bảo mình nhất định phải đi tìm gặp bố cô ấy không bằng ý, mà chẳng phải thế sao, con rể tương lại đến gặp bố vợ tương lại mà, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, nếu đã nói toạc ra thế rồi, Diệp Thanh cũng không còn gọi bác sĩ Mã, bác sĩ Mã nữa, lúc đó liền hiếu kỳ hỏi:
- Bố của Tiểu Linh và ông...
Trương Hạo Bác xua tay, cười rất khoái trí nói:
- Người bạn tri giao nhiều năm rồi, là bạn học cùng thời trung học, hiện giờ là phó hiệu trưởng trường trung học số một thành phố Phù Liễu này đó.
- Ố, thế mà từ trước tới giờ chưa nghe Tiểu Linh nhắc đến bao giờ.
Trong lòng Diệp Thanh cảm thấy có chút áy náy, dường như chẳng biết gì về bối cảnh của Mã Tiểu Linh vậy, cũng chẳng quan tâm gì tới cô ấy cả.
Mà cái cô Tiểu Linh này cũng thật là, chưa bào giờ lấy mói quan hệ của mình và viện trưởng Trương ra nói bao giờ, cũng chưa bao giờ khoe mẽ hoàn cảnh gia đình mình gì cả, làm như ở bệnh viện này chẳng ai biết vậy, nhưng, đây chẳng phải người mà mình đang đeo đuổi đó sao.
Diệp Thanh nói:
- Tiểu Linh cô ấy làm bác sĩ chủ trị cũng đã hơn hai năm rồi, nếu là luận thâm niên, cũng nói là ổn rồi, đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm khoa cũng không vấn đề gì.
- Được rồi được rồi.
Trương Hạo Bác nói:
- Cậu cũng không phải nói những câu tốt đẹp cho cô ấy làm gì, hãy nên lo nghĩ cho mình một tí đi, chắc hôm nay người của cục giám định dược phẩm sẽ tới đây đó, tới lúc đó nhất định sẽ tới tìm cậu.
...
Diệp Thanh chào Trương Hạo Bác, rồi trở về khoa cấp cứu, lần này cũng phải rời đi rồi, dù sao cũng có lời chào chứ.
- Chào chủ nhiệm Diệp.
- Chào chủ nhiệm Tiểu Diệp.
Có lẽ thông báo sa thải của Diệp Thanh vẫn chưa truyền tới, nên các y bác sĩ khoa cấp cứu vẫn chưa biết, vẫn rất nhiệt tình chào hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, rất vui vẻ chào hỏi cậu, Diệp Thanh cũng gật đầu mỉm cười.
Vừa mới đi tới cửa phòng làm việc của mình, Lý Tiểu Miêu cầm vài chai nước truyền dịch một lần, gặp Diệp Thanh, lập tức ghé lại hỏi thăm thân thiết:
- Diệp Thanh, sao lại như vậy chứ? Trước kia không phải vẫn tốt đó sao?
- Chắc có người ngấm ngầm thông báo chuyện này.
Diệp Thanh bĩu bĩu môi, nói:
- Tiểu Mao, chiều nay tôi phải đi rồi.
- Cái gì? Cậu không làm nữa sao?
Dù sao cũng phải có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe được sự thật, Lý Tiểu Miêu vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được, khóe mắt đỏ ửng lên.
- Đừng như vậy mà, không phải sau này không có cơ hội gặp nhau đâu.
Diệp Thanh vỗ vào đôi vai gày của cô an ủi.
- Diệp Thanh, sau này cậu phải thường xuyên tới đâu thăm tôi nhé
Lý Tiểu Miêu vừa khóc vừa nói.
- Ừ, nhất định rồi, nha đầu ngốc ạ, đã lớn ngần này rồi, còn nước mắt ngắn nước mắt dài làm gì.
Diệp Thanh đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô.
Lý Tiểu Miêu nín khóc, mỉn cười nói:
- Tôi cũng không muốn thế, không kìm nổi nên nước mắt cứ tuôn ra thôi.
- Nha đầu ngốc.
Diệp Thanh cũng cảm thấy rất cảm động, người con gái này là người đầu tiên khi mình tới bệnh viện Ngô Đồng này làm việc coi mình là bạn, cũng là người bạn tốt nhất của mình. Nghĩ tới sau này không còn lại đồng sự của nhau nữa, không thể ngày ngày đều gặp nhau, trong lòng cũng cảm thấy buồn.
- Sau này làm việc thì chú ý một chút nhé, lãnh đạo mới sẽ chiếu cố cho cô đó.
Diệp Thanh cười nói.
- Ừ!
Lý Tiểu Miêu gật đầu, vẻ rất ngoan ngoãn.
Diệp Thanh cảm thấy như có ánh mắt nào đang nhìn về phía mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, lập tức, liền nhìn thấy một người mặc chiếc áo blu trắng, thanh hình cao dáo, tóc ngắn đáng yêu, đó chính là Mã Tiểu Linh đang nhìn mình.
- Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi làm việc vậy.
Lúc này, Lý Tiểu Miêu cũng chú ý được, vội lau nước mắt.
Diệp Thanh vội chạy tới, một tay lôi Mã Tiểu Linh vào lòng, ôm rất chặt không chịu buông cô ấy ra.
Mã Tiểu Linh lập tức cảm thấy, mình không thể nào thở được, đêm qua còn mang chút tức giận và sự ghen tuông, nhưng thấy hôm nay được Diệp Thanh ôm vào lòng liền cảm thấy những cái đó tiêu biến mất trơn rồi.
- Có người đang nhìn kìa.
Mã Tiểu Linh khẽ nói, cô chú ý được, xung quanh rất nhiều y bác sĩ và người bệnh, hoặc ngó đầu ra, hoặc quay người laij, vẻ mặt rất hứng thú nhìn hai người, liền thấy có chút ngượng ngào, mặt mày thấy nóng bừng lên.
- Vậy chúng ta vào trong phòng đi.
Diệp Thanh bế Mã Tiểu Linh lên, rồi đi vào trong phòng làm việc của mình.
Những y bác sĩ và bệnh viện nhiều trộm, lúc đó như hóa đá vậy.
- Mẹ kiếp, chủ nhiệm Diệp thật hoành tráng, thanh thiên bạch nhật như vậy, lại còn giữ trốn đông người thế này, còn bế bác sĩ Mã vào phòng của mình nữa chứ.
- Này, cậu nói xem, hai người họ vào trong phòng để ấy ấy không?
- Giữa ban ngày ban mặt, lại ở nơi làm việc làm cái đó sao.
- Sao mà thế được, có lẽ người ta chỉ hôn hít mà thôi, dù sao, bây giờ cũng là lúc làm việc, lại có bao nhiêu người nhìn thấy thế này.
- Ai mà biết được, tới lúc phê rồi thì còn chú ý nhiều những thứ linh tinh làm gì nữa.
- Hí hí, chi bằng chúng ta đi tới cửa nghe trộm xem thế nào, không biết chừng có thể nghe được những âm thanh kỳ lạ từ trong phòng vọng ra đó.
- Anh đúng là...
- Có đi không vậy?
- Đương nhiên là đi rồi, anh không thấy bao nhiêu người ở đây đều tới đó sao?
...
Trong phòng làm việc của Diệp Thanh.
- Cậu mau buông tôi xuống.
Mã Tiểu Linh trong lòng rất sung sướng nói, chỉ cảm thấy đầu óc cứ mê muội, không biết có phải do Diệp Thanh bế lên như vậy hay là do mình quá hạnh phúc mà như vậy nữa.
- Uỵch!
Diệp Thanh đặt Mã Tiểu Linh xuống, nhưng cũng không buông cô ra, mà lại ôm chầm lấy Mã Tiểu Linh vào lòng, ôm rất chặt, mồm thì tìm tới môi của Mã Tiểu Linh là hôn lấy.
- Oạch!
Mã Tiểu Linh như một con nai vài ngư ngác, tim đập thình thịch, muốn đẩy ra, nhưng toàn thân cứ mềm nhũn ra, như trong người chẳng còn chút sức lực nào vậy, miễn cưỡng há miệng định nói, liền có đầu lưỡi đưa vào miệng mình, làm cho không nói được gì.
Mã Tiểu Linh cố hết sức nghiến răng lại, không muốn cho tên tiểu tử này dễ dàng lấy mất nụ hôn đầu đời của mình, nhưng đầu lưỡi kia như có ma lực vậy, chỉ khẽ đá đá, đã làm hàm răng nghiến chặt lại của mình mở ra, sau đó như một con rắn vậy, luồn lách khắp trong miệng của cô, rồi cuốn lấy chiếc lưỡi của cô, lại còn mút mút nữa chứ.
-Mã Tiểu Linh không kìm nổi rên nhẹ lên, đầu óc càng thêm mê muội, như trời đấy quay cuồng vậy.
Ngoài cửa, đám người đang nghe trộm cảm thấy rất hưng phấn, nhưng cũng không dám mở miệng ra nghị luận, chỉ dùng ánh mắt mà giao lưu với nhau thôi. Bác sĩ nội trú Âu Dương Ninh Ninh luôn coi Diệp Thanh là thần tượng, lúc này cũng cảm thấy có cái gì đó khó chịu, không kìm nổi liền thầm nói:
- Mẹ kiếp, không hổ là thần tượng, chủ nhiệm Tiểu Diệp đúng là quá hào hoa, chỉ dùng chút công phu như vậy đã khiến bác sĩ Mã phải rên rỉ rồi.
Mã Tiểu Linh thường ngày cũng là người hào phóng sảng khoái, được mệnh danh là một trong hai hoa khôi của bệnh viện Ngô Đồng này, trước kia vẫn chưa có tin đồn nào cả, không như con mụ Trần Linh Linh kia, nên mọi người đều thấy thích cô hơn, lúc này bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ của một thánh nhân thuần khiết vang lên, khiến cho mọi người càng cảm thấy như mình cũng đang bị kích thích vậy.
...
- Hóa ra hôn người đàn ông mình yêu lại tuyệt vời như vậy.
Trong phòng, Mã Tiểu Linh từ một người bị đồng lúc này cũng trở lên chủ động hơn, hai tay của cô đã ôm lấy cổ của Diệp Thanh lúc nào không biết, rồi cũng lấy lưỡi của mình luồn lách vào những ngóc ngách trong miệng của Diệp Thanh, rồi lại quấn lấy lưỡi của Diệp Thanh vắt đầu mút mút đá đá.
Diệp Thanh cũng cảm thấy vô cùng kích thích, cùng vô vập đá lưỡi rồi mút lưỡi, cắn môi của cô, lúc này cậu nhỏ cũng đã quật khởi lên từ lúc nào rồi.
Hai tay cũng từ từ luồn từ eo xuống dưới, rồi bóp bóp chiếc mông trắng ngần và rắn chắc của nàng.