Bệnh viện Ngô Đồng, một gian phòng hẻo lánh ở lầu hai khoa cấp cứu.
Bảy tám giờ sáng, đã có hai bóng dáng thướt tha của hai người ở đó rồi.
Mai Song Song dựa vào chiếc xe đẩy bằng inox, mông nhướn lên, áo blu được kéo lên tới eo, không có quần lót che, hai chiếc mông vừa mẩy vừa trắng đưa đẩy, giống như hai chiếc bánh bao trắng ngần vậy, vừa mềm mại lại đàn hồi nữa, ở giữa có một khe sâu, tư thế thật khiến người khác phải nuốt nước bọt.
Phương Xạ Lỗi hai tay ôm lấy chiếc eo thon của Mai Song Song, cậu nhỏ của hắn bừng tỉnh, nhô lên, đầu ku đưa vào khe giữa hai quả mông trằng ngần, rồi có những tiếng cười khúc khích phát ra.
- Ô...
Mồn Mai Song Song há thành hình chứ O, hiển nhiên là đang hưởng thụ khoái lạc.
- Mẹ kiếp, cái tên Diệp Thanh quả là độc địa, không ngờ đã báo cáo sự việc với viện trưởng Trương để khai trừ bác sĩ Trần và bác sĩ La rồi, sau này chúng ta khó mà làm gì hắn được, e rằng những ngày tốt đẹp sẽ không còn nữa.
Phương Xạ Lỗi vừa quan hệ vừa chửi Diệp Thanh.
- Á!...
Hai mắt Mai Song Song đầy hứng khởi, lưỡi cứ tự liếm môi mình, rồi phát ra những tiếng thở hồng hộc, nghe Phương Xạ Lỗi nói vậy, vừa hưởng thụ vừa khinh bỉ nói:
- Sợ gì chứ, ý..., làm quá thì chúng ta không làm ở đây nữa, á, mạnh lên chút nữa, á... muốn em lên đỉnh sớm vậy sao, không dễ gì đâu nhé, á...
Phương Xạ Lỗi cũng không tiếp lời nữa, chỉ như cái máy gia tốc, đem những điều bất mãn trong lòng, toàn bộ như muốn giải phóng ra hết vậy.
- Anh chậm một chút, âm thanh lớn quá e rằng người khác phát hiện đấy.
Mai Song Song thầm dặn dò nói, thầm nghĩ, anh làm nhanh như vậy, lát nữa là xuất binh ra rồi, người ta đang lên đỉnh thế này mà.
Có lẽ cũng ý thức được bản thân đang rất kích động, có lẽ cũng muốn hưởng thụ nhiều hơn một chút, Phương Xạ Lỗi đưa ra đưa vào chậm hơn chút, đúng lúc này, điện thoại của Mai Song Song vang lên.
- Em nghe điện thoại, anh nhẹ nhàng một chút nhé.
Mai Song Song hừ một tiếng, rồi rất khó khăn mới lấy được chiếc điện thoại trong túi áo blu ra, đưa lên tai nghe.
- Alo, Tiểu Cầm à, tìm tôi có việc gì không vậy? Á...
Giọng cô nhẹ nhàng và run rẩy, dẫn tới ngữ điệu rất quái, khiến Phương Xạ Lỗi càng hưng phấn, bỗng nhiên dùng lực một cái, chiếc xe đẩy liền trượt về phía trước.
- Song Song, cậu làm sao thế? sao nghe cứ quái quái thế nào ý.
Bên đầu dây biên kia truyền tới giọng của Tiểu Cầm, Tiểu Cầm cũng là một y tá của khoa cấp cứu, cùng một tổ với Mai Song Song, quan hệ cũng rất thân thiện, ngày nghỉ cũng thường rủ nhau đi dạo.
- Không có gì, Ố...
Mai Song Song không kìm nổi lại rên lên một tiếng, rồi hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế? nói mau đi, người ta đang bận mà.
- Cậu bận gì vậy?
Tiểu Cầm nói:
- Chủ nhiệm Diệp tìm cậu, bảo cậu đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.
- Ồ, biết rồi, tôi sẽ tới ngay.
Phía sau Phương Xạ Lỗi dùng lực mạnh quá, có vẻ không thể ức chế được, vội vàng cúp điện thoại lại, quay đầu nói với Phương Xạ Lỗi:
- Anh nhanh lên chút nữa, em còn có việc bây giờ.
- Sao thế?
Phương Xạ Lỗi vừa hành sự vừa khẽ hỏi, vừa nãy hắn vô cùng kích thích, bên ngoài thi thoảng lại có người đi qua, Mai Song Song lại đang nói chuyện điện thoại, khiến hắn suýt nữa bị xuất tinh binh.
- Diệp Thanh tìm em, bảo em lập tức tới đó, không biết là có chuyện gì nữa.
Mai Song Song than thở, có vẻ sự hưng phấn đã giảm đi nhiều rồi, như muốn đứng lên và rời đi vậy.
Phương Xạ Lỗi vội đưa hai tay ôm chặt lấy eo của cô, vẻ lưu luyến không rời nói:
- Vậy lát nữa hay đi.
- Không được, mà em cũng chẳng còn tâm trí hành sự nữa rồi.
Mai Song Song đẩy Phương Xạ Lỗi ra, kéo áo blu xuống, vừa dùng tay chải chải chỗ tóc rối của mình vừa nói.
- Choáng!
Phương Xạ Lỗi vẻ oán hờn liếc nhìn Mai Song Song một cái, như kẻ không được thỏa mãn dục vọng vậy, ôm lấy cô nói:
- Làn phát nữa đi mà, anh sắp phóng tinh rồi.
- Chúng ta vào đây lâu quá rồi, sợ người khác phát hiện đấy.
Mai Song Song nhíu mày, vẻ hờn dỗi nói:
- Sao anh không nghĩ được cái khác nhỉ, sớm tối lúc nào cũng nghĩ tới cái này là sao, nếu anh là phó chủ nhiệm, đâu đến nỗi em phải lúc nào cũng tươi cười với hắn, rồi bị ức hiếp chứ?
Cô vừa nghĩ tới Diệp Thanh được thăng lên chức phó chủ nhiệm, còn Lý Tiểu Miêu thì cười khoái trí, cảm thấy vô cùng tức giận.
- Hừ!
Đàn ông sợ nhất phụ nữ lúc nào cũng so sánh, nhất là đem so sánh với những gã đàn ông ưu tú hơn mình rất nhiều nữa, Phương Xạ Lỗi vừa nghe xong, lập tức không vui, rồi tốc váy cô lên, dù sao cậu nhỏ của hắn vẫn đang hừng hực như muốn thiêu đốt.
- Được rồi được rồi, tức giận gì chứ, em đi trước, anh ở đây một lúc sau hãy đi ra, để tránh người khác nhìn thấy, rồi đâm ra hoài nghi.
Mai Song Song dặn dò hắn rồi đẩy cửa rời đi.
- Mẹ kiếp, vừa rồi còn chửi hắn thế này thế nọ, mà hắn vừa gọi cái là lập tức tới liền.
Phương Xạ Lỗi nghĩ tới cái tên khốn Diệp Thanh lên chức phó chủ nhiệm, lại đẹp trai hơn mình nữa, mà Mai Song Song lại là người con gái lẳng lơ, chắc không phải đến đó sà vào lòng hắn đó chứ.
Trong lòng hắn nghĩ ra điều này, rồi cũng không thể ngăn lại nữa, càng nghĩ càng thấy có thể như vậy. Nhưng, cũng chỉ có thể tự trách mình thôi, bây giờ Diệp Thanh uy danh thế, tiếng tăm ngày một nâng lên, tuy miệng hắn không nói, thực ra trong lòng cũng không to gan tới mức muốn tranh giành với Diệp Thanh.
- Cô không giúp tôi giải quyết, ông mày tự giải quyết vậy.
Phương Xạ Lỗi liếc nhìn một cái, thấy lúc này không có ai đi vào, liền trốn vào một góc hẻo lánh, sau một cái tủ rồi tự sướng.
......
Phòng làm việc của phó chủ nhiệm khoa.
Diệp Thanh ngồi trên ghế, trước bàn làm việc, Mai Song Song có vẻ biết vâng lời cúi đầu xuống, như bị một trận giáo huấn vậy, chỉ có chiếc môi là cứ bĩu bĩu lại, vẻ bất mãn.
Diệp Thanh không khỏi thở dài nói:
- Chỉ trong ba ngày, cô nhận được sáu bản khiển trách, cô nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Đó là do những bệnh nhân kia cứ bắt bẻ.
Mai Song Song than thở, trên đường tới đây, cô còn nghĩ, nếu hắn mà mắng mình một câu, bà sẽ không làm ở đây nữa, đáng tiếc, đứng trước mặt Diệp Thanh, mới phát hiện, không biết tên khốn này đã có những khí chất như thế này từ lúc nào, ép người quá đáng, tuy không nói những câu nào độc địa, nhưng cũng khiến người khác phải lo lắng hồi hộp.
- Vậy sao bọn họ kiện người khác, mà lại kiện cô vậy?
Diệp Thanh phản bác hỏi.
- Cái đó làm sao tôi biết được.
Mai Song Song ngập ngừng, không dám nhìn thẳng Diệp Thanh.
- Thôi bỏ đi, cô đi ra ngoài trước đi, sau này làm việc đàng hoàng một chút vào.
Diệp Thanh xua tay, nói.
- Ồ!
Mai Song Song như trút được gánh nặng, quay người rời đi, vừa nãy cô cứ cố khép hai chân lại, sợ Diệp Thanh phát hiện cô đang tiết ra cái gì mùi khang khác, lúc này đùi cũng thấy tê dại.
- Nhưng tháng này không có tiền thưởng đâu.
Phía sau Diệp Thanh nói thêm một câu, khiến cô suýt chút nữa loạng choạng.
Trong phòng, Diệp Thanh không khỏi lắc đầu, tuy nói vì quan hệ với Mã Tiểu Linh và Lý Tiểu Miêu, nên cậu cũng chẳng có hảo cảm gì với Trần Linh Linh và Mai Song Song, nhưng công việc vẫn là công việc, cậu khai trừ Trần Linh Linh, phạt Mai Song Song, đó chỉ là sử đúng người đúng tội, không có chút riêng tư nào ở đây cả. Nhưng người ngoài đâu có nghĩ như vậy, nhất định sẽ loan tin là mình lấy việc công trả thù riêng, nhưng, trong lòng mình không thấy hổ thẹn với lương tâm là được rồi.