- Diệp Thanh, cậu sao rồi?
Mã Tiểu Linh càng ngày càng thêm khâm phục y thuật Diệp Thanh thấy trán cậu đầy mồ hôi liền vội vàng lấy tay khăn ra mồ hôi cho cậu, vô cùng dịu dàng hỏi.
-Vẫn tốt.
Diệp Thanh gật gật đầu, tiếp tục thi châm, lại châm vào “ Tam tiêu du “ , “ Thận du “ trên khe cột sống số 11,12, châm nghiêng 45 độ, sâu chừng 0.8 thốn của cô bé.
Sau đó tiếp tục châm vào huyệt “ Thượng quản “ hai thốn, châm vào “ Trung quản “ , “ kiến lý “ , “ Hạ quản “ mỗi huyệt sâu 1.4 thốn . Châm vào. “ Âm giao “ , “ Khí hải “ , “ Thạch môn “ , “ Quan nguyên “ , “ Thiên Khu “ mỗi huyệt sâu 1.4 thốn! Châm thẳng vào “ Trung cực “ , “ Trung chú “ , “ Tứ mãn “ , “ Khí huyệt “ , “ Đại hách “ , “ Thủy đạo “ mỗi huyệt sâu 1.2 thốn. Châm thẳng vào “ Túc ba lý “ , “ Thượng cự hư “ hai thốn! Châm thẳng vào “ Tam âm giao “ 1.4 thốn, “ Công Tôn “ hai thốn.
Diệp Thanh liên tục châm cứu, tay đã run lên, bèn thả lỏng một chút. tiếp tục hành châm, lần này đổi lại dùng một ngân châm nhỏ dài 10 cm châm vào các huyệt “ Túc tam lý “ , “ Trung quản “ , “ Thiên Khu “ , “ Thần khuyết “ , “ Hợp cốc “ dựa vào những thao tác vê, đề, chuyển, niễn châm. Biên độ ước 2~3 vòng, tần suất 2~4 cái mỗi giây, ước chừng mỗi huyệt hành châm 5~10 giây.
Toàn bộ quá trình mất khoảng mười phút, Mã Tiểu Linh hỏi:
- Như vậy đã được chưa?
Diệp Thanh nói:
- Chỉ cần đợi 20 phút nữa là được.
Cậu cảm thấy thể lực có chút tiều tụyn chiêu thức trừ độc nói là đơn giản. Nhưng phải có trình độ nhất định mới có thể hoàn thành tốt được. Đây cũng là nhờ Diệp Thanh có “ Thương lê chân khí “ . Nếu là người bình thường, đừng nói thấy hiệu quả, chỉ sợ châm xong thể lực cũng đã suy đi rất nhiều rồi.
- Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?
Bố của đứa bé ở bên ngoài vô cùng nóng ruột. Diệp Thanh ở trong lâu như vậy lại còn cởi quần áo của con gái mình nữa. Anh ta có thể không lo lắng được sao, nếu không phải Mã Tiểu Linh cũng ở bên trong, anh ta đã xông vào từ lâu rồi!
Diệp Thanh khẽ cười nói:
- Anh yên tâm,lát nữa là ổn thôi, bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Thấy Diệp Thanh nói như vậy bố đứa bé cũng không hỏi gì nữa, chỉ đi tới đi lui ngoài hành lang, hiển nhiên vẫn có chút lo lắng.
Trần Linh Linh vẻ mặt khinh thường, đi vào liếc mắt một cái, lập tức sợ thất sắc, chạy ra run rẩy vỗ ngực. Ra vẻ vô cùng kinh ngạc, vô cùng khoa trương giọng điệu lớn lối kêu lên:
- Sao hắn lại châm đứa bé như con nhím thế kia. Ngươi có biết là ngươi làm như vậy sẽ khiến da mặt của cô bé bị thương tổn rất lớn không, bộ ngươi muốn cô bé lớn lên toàn đều là rỗ hay sao. Làm như vậy làm sao người ta có mặt mũi gặp người khác được nữa chứ?
La Vĩnh Hoa mắt thấy Diệp Thanh tự tin vô cùng, trong lòng không khỏi cảm thấy lo sợ, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này làm trò quỷ gì thế không biết. Chẳng lẽ hắn thật sự có thể chữa khỏi? Ta không tin! Hắn tùy tiện xem mạch, có thể xác định là ngộ độc thức ăn? Chẳng lẽ là ta chẩn đoán sai sao? Nhưng, mặc dù là ngộ độc thức ăn, cũng chia rất nhiều loại mà, có vi khuẩn ìng, chân khuẩn, hóa học... , hắn cũng không kiểm tra, làm sao có thể châm đúng được chứ.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra rất đắn đo, tỏ ra rất thận trọng nói với Diệp Thanh,:
- Châm cứu yêu cầu cao nhất là kỹ thuật. Nếu cậu không biết vận dụng, thì đừng miễn cưỡng nữa, nếu chẳng may ảnh hưởng tới tính mạng người khác, sẽ ảnh hưởng tớii khoa cấp cứu chúng ta thậm chí đối với toàn bộ bệnh viện Ngô Đồng này đó.
Kỳ thật trong lòng hắn rất hy vọng Diệp Thanh khám và chữa bệnh thất bại.
Phương Xá Lỗi và Mai Song Song chắc chắn là theo La Vĩnh Hoa và Trần Linh Linh rồi, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
Vốn bố của đứa bé đã vô cùng lo lắng rồi, lại càng thêm hoảng loạn, hỏi Diệp Thanh:
- Bác sĩ Diệp, như vậy có ổn không vậy.
Diệp Thanh đành phải kiên nhẫn giải thích nói:
-Tôi đang châm vào huyệt đạo, lại sử dụng phương thức bí truyền. Trên người chắc chắn không để lại vết sẹo nào. Về phần hiệu quả, anh chỉ cần chờ 20 phút là được.
- Châm nhiều như vậy mà không lưu lại vết sẹo nào sao?.,chỉ cần nghĩ tới đã thấy sợ rồi!
Trần Linh Linh đứng bên cạnh công kích Diệp Thanh.
La Vĩnh Hoa cũng cười nói:
- Bệnh này vô cùng đơn giản, tiêm một mũi là tốt rồi, làm gì mà phức tạp như vậy? Nếu là ta thì không cần chờ lâu như vậy ba phút là có thể khỏe.
Phương Xá Lỗi thì híp mắt nói:
- Người ta là chuyên gia đông y, thời gian tất nhiên phải lâu hơn rồi !
Giọng điệu mang đầy địch ý và trào phúng .
Mai Song Song phụ họa nói:
- Đúng vậy, có một số người luôn thích dùng phương pháp sai lệch ,căn cứ khoa họcđều không có. Nếu dùng mấy cây ngân châm có thể chữa khỏi bệnh, sao còn cần những dụng cụ tiên tiến và thuốc men để làm gì.
Đám người Trần Linh Linh, La Vĩnh Hoa, Phương Xá Lỗi, Mai Song Song còn muốn tiếp tục chế nhạo giễu cợt Diệp Thanh thì cô bé đột nhiên lên tiếng nói một câu như nhét giẻ vào miệng bọn họ.
Chỉ nghe cô bé yếu ớt kêu lên:
- Bố, con đã đỡ nhiều rồi. Hiện tại đã không còn muốn ói nữa.
Bốn người Trần, La, Phương, Mai chỉ cảm thấy y như bị người cho một cái bạt tai vậy.
Lý Tiểu Miêu đi vào đo nhiệt độ cơ thể của tiểu nữ hài sau khi đi ra vẻ mặt hưng phấn, giơ nhiệt kế cho mọi người xung quanh cười nói:
- Đã giảm sốt rồi! Vừa rồi 39. 5 độ, hiện tại chỉ còn 37. 8 độ. Về cơ bản đã khôi phục.
...
Rất nhanh, 20 phút trôi qua. Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đi vào nhổ ba mươi chín ngân châm trên người cô bé ra. Sau đó dùng rượu bôi vào miếng bông để tiêu độc rồi cất ngâm châm đi. Lúc ngân châm nhổ ngay cả chút máu cũng không thấy chỉ để lại những nốt rất nhỏ, phỏng chừng không quá hai ngày sẽ phục hồi như cũ.
Mã Tiểu Linh vừa mặc xong quần áo cho cô bé thì cô bé liền trở mình lăn xuống giường, sau đó sôi nổi chạy về phía bố mình, vừa chạy vừa kêu:
- Bố, con khỏi rồi. hi hi.
Lúc này bố đứa bé liền yên tâm, nắm tay Diệp Thanh liên tục nói:
- Bác sĩ Tiểu Diệp, rất cám ơn anh.
Cô bé cắn môi, cười khẽ, khôi phục vẻ hoạt bát như một tiểu Công chúa, có chút ngượng ngùng, nũng nịu kêu lên:
- Cám ơn anh ạ.
Diệp Thanh sờ của đầu cô bé, khiên tốn cười nói với bố cô bé:
- Đây là công việc của bác sĩ chúng tôi. Về sau có chuyện gì hãy cứ tìm đến đây.
La Vĩnh Hoa tâm trạng trầm xuống buồn bã vô cùng trong lòng đau sót. Ánh mắt lập lòe không biết đang suy nghĩ gì. Trần Linh Linh cũng xấu hổ ho khan vài tiếng. Cho dù da mặt của nàng rất dày, lúc này cũng chịu không nổi, vội tìm cớ, chạy tới toilet.
Phương Xá Lỗi oán thầm:
- Tên họ Diệp này thật may mắn. Mèo mù vớ cá rán. Nếu nói trình độ của hắn có thể cao đến mức dễ dạgf chữa khỏi loại bệnh bộc phát này, đánh chết ta cũng không tin. Tiểu tử này lại có dịp để khoe khoang nữa rồi.
Hắn ta lâu nay vẫn bị Diệp Thanh đè ép. Hiện tại thấy đối phương lại càng chói sáng thậm chí đến cả chỗ dựa vững chắc là La sư huynh cũng không là phải đối thủ, trong lòng không khỏi chua xót lúc này bèn kéo Mai Song Song đi lên lầu ba.
- Tản ra đi. Tản ra đi
Lão chuyên gia Trịnh Thường Mẫn thấy đã đến giờ làm, nhiều người bệnh đứng chờ vội vàng kêu mọi người quay lại làm việc.
Mọi người thảo luận sôi nổi, hưng phấn không ngừng
- Diệp Thanh! Sau này làm phó chủ nhiệm, cần phải quan tâm tới bạn cũ nhiều hơn đó.
Người kia thường ngày vẫn vô cùng sùng bái Diệp Thanh kích động reo lên.
- Anh Diệp, anh thật uy mãnh a.
Một nữ y tá hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh nói.
- Muốn chết hay sao. Ngay cả bạn trai của chị Tiểu Linh mà cũng dám tranh sao.
Lý Tiểu Miêu cười quát lớn.
Nữ y tá cổ quái nói:
-A? Là bạn trai của người khác à. Ta còn tưởng đó là bạn trai của cô chứ.
Lý Tiểu Miêu nhất thời xấu hổ đuổi đánh y tá. Chạy một lúc thì tới lầu một khoa cấp cứu
Đúng lúc này, lại có năm người bệnh khác được cõng vào. Lý Tiểu Miêu và y tá khẩn trương tiến lên giúp đỡ , điều làm mọi người thấy quái lạ là, bệnh tình của năm người này không ngờ giống giống hệ cô bé kia. Lý Tiểu Miêu ý thức được, dặn dò nói:
-Mau! Khẩn trương gọi Diệp Thanh! Ta sẽ đi thông báo cho chủ nhiệm Tằng.
Cô y tá vội vàng chạy đi. Mà đây chỉ là mới bắt đầu.
...
Khoa cấp cứu bệnh viện Nđ, hơn mười người đang vội vàng làm việc.
Một nhóm người liên tiếp nhập viện. Hoặc là năm hoặc là sáu người hoặc mười bảy mười tám người thậm chí còn có cả nhà cùng nhau trúng độc. Đều bị tứ chi run rẩy, nôn mửa suốt, sốt cao, đau ngực, tim đập nhanh, loạn nhịp tim, huyết áp không ổn đinh.
Có mấy người đã lên cơn sốc, sinh mạng đang bị đe dọa.
Diệp Thanh dùng đồng hồ không ngừng quét, ngay lập tức nhận thấy những người này đều giống cô bé kia, chính là trúng độc do ăn ô đầu! Chỉ vì thể chất, hoặc số lượng ăn, mà bệnh tình đều có nặng có nhẹ.
Ô đầu, chính là một loại vật chất cực độc. Thường có trong xuyên ô, thảo ô, phụ tử vân vân, chỉ cần uống. 0. 2mg có thể trúng độc, 3~5mg gây chết người. Dân gian thường dùng thảo ô, xuyên ô để ngâm rượu hay trị phong thấp, viêm khớp, di chứng đột quỵ, đau thần kinh, gãy xương,ngoại thương vân vân.
Những người bệnh này không phải do uống rượu ô đầu mà phát bệnh. Thông qua vấn chẩn, Diệp Thanh phát hiện, hôm nay, bọn họ đều cùng ăn ở một nhà hàng có món thảo ô, có người gọi món thảo ô sào xương sườn, có người gọi thảo ô hầm thịt gà, có người gọi thảo ô sào xúc xích...
Cửa hàng này Diệp Thanh cũng biết. Đó là quán ăn Trung Quốc của Trịnh Tiểu Ninh.
- Cái cậu này, sao lại dùng thảo ô để chế biến thức ăn được nhỉ.
Diệp Thanh trong lòng kêu khổ, cũng phải nói sự cố này cũng có can hệ tới cậu.
Cậu thường đi qua nhà hàng củaTrịnh Tiểu Nhi ăn đồ ăn Trung Quốc, trong tiệm cơm còn giới thiệu Vương Binh, Tô Thông tới ủng hộ. Trước đó, Trịnh Tiểu Ninh nói là bị đau thắt lưng năn nỉ Diệp Thanh cho anh ta một phương thuốc. Diệp Thanh biết anh ta bị bệnh phong khớp bèn cân nhắc, khuyên dùng thảo ô, tuy có độc, nhưng lại có thể làm ấm tay chân, trị liệu phong thấp! Dặn anh ta nấu cách thủy rồi ăn, mỗi ngày uống một liều, còn phải đun cách thủy và khi ăn phải chú ý liều lượng. Không đoán được anh ta lại còn làm ra nhiều món đa dạng để bán như vậy.
Nghĩ tới bản thân mình giới thiệu cho anh ta vị thuốc này, tuy hiệu quả không tồi. Nhưng, anh ta là một người ngoài nghề. Ngay cả mình còn chưa biết hết đặc tính. Hiện tại xảy ra chuyện ta phải làm sao với Lão Trịnh đây.