[Dịch] Thần Y

Chương 132 : Huynh đệ




An Đông Phóng trong lòng rối bời, thầm nghĩ, hiện nay học sinh yêu sớm cũng là hiện tượng phổ biến, nói gì đến học sinh cấp ba, ngay cả học sinh cấp hai đã bắt đầu yêu đương rồi. Cấm không bằng cứ để mọi chuyện tự nhiên. Mình cũng không nên quá áp đặ làm gì.

Hơn nữa, cậu Diệp Thanh này cũng không tồi, không ngờ dám đơn thân độc mã mạo hiểm đi cứu Tiếu Trúc. Xét về phương diện nhân phẩm thì không thành vấn đề, diện mạo cũng khá tuấn tú. Về phần gia cảnh không giàu có cũng không sao cả. Họ An nhà mình cũng không phong kiến, nhất thiết phải tìm môn đăng hộ đối.

An Đông Phóng đảo mắt, rồi hỏi Diệp Thanh quá trình cứu người. Diệp Thanh tất nhiên nói hết ra, chỉ trừ chuyện An Tiếu Trúc say nắng cậu lược qua không kể, giọng điệu hết sức truyền cảm, hấp dẫn không ít người nghe.

- Trúc Trúc, đêm nay con về nhàvới bố nhé.

Nghe Diệp Thanh thuật lại xong An Đông Phóng khen ngợi cậu vài câu rồi cười nói với An Tiếu Trúc.

- Con không về. Con sẽ ở lại trường.

An Tiếu Trúc bướng bỉnh nói.

Sau khi từ miền núi trở về, cô chuyển khỏi nhà của bạn học, vào kí túc xá trong trường, đã hơn nửa tháng chưa về nhà lần nào. Về vấn đề tiền bạc thì đã có người mẹ đẻ giàu có của cô ở Mỹ chu cấp, hoàn toàn không phải lo lắng. Thực ra, nếu kiểm kê tất cả thì tài sản riêng của An Tiếu Trúc sợ rằng còn nhiều hơn cả An Đông Phóng mấy lần.

- Trúc Trúc, con ở trường học, không ai lo cho con. Không cần nói gì xa xôi, chỉ việc giặt quần áo thôi cũng bất tiện rồi. Con về nhà đi, mỗi ngày cô bảo mẫu sẽ nấu những món ngon cho con ăn.

Chung Hàn Mai tận tình khuyên bảo.

- Hừ!Không cần cô quan tâm.

An Tiếu Trúc bĩu môi rồi ấm ức nói thêm một câu:

- Chẳng lẽ tôi được nuông chiều đến mức ngay cả quần áo của mình cũng không tự giặt được hay sao? Cho dù không biết giặt, bên ngoài cũng có đầy cửa hàng giặt là. Không cần đến sự quan tâm giả tạo của cô..

- Con...

An Đông Phóng muốn phát hỏa, nhưng Chung Hàn Mai vội vàng kéo ông lại.

- Vậy cũng được. Tý nữa đích thân bố sẽ đưa con đến trường học.

An Đông Phóng thấy không lay chuyển được, không có cách nào bảo cô con gái nghe lời, cười méo mó lắc lắc đầu, rồi nhìn Diệp Thanh một cái, thầm nghĩ, không biết cậu nhóc này có thể trị được con gái mình hay không, nếu như không trị được thì lại trở thành một người sợ vợ thôi, ha ha

Diệp Thanh bị ánh mắt quái dị của An Đông Phóng nhìn khiến cậu rùng mình, đúng kiểu có tật giật mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thanh thần tình phấn chấn chạy bộ tới bệnh viện. Thứ nhất có thể rèn luyện thân thể, lại có thể luyện tập vận dụng kĩ xảo của bí quyết thương lê luyện thần. Thứ hai còn có thề tiết kiệm ít tiền.

- Chà, Diệp Thanh, hôm nay sao đến sớm vậy chứ!

Ở trước cổng bệnh viện, không ngờ gặp phải Lý Tiểu Miêu, cô bé này nhìn chằm chằm Diệp Thanh, đột nhiên vẻ mặt có chút kỳ lạ..

- Sao thế? Nhìn cái gì vậy?

Diệp Thanh có chút chột dạ hỏi. Trên mặt cậu đầy vết móng tay và những vết thâm tím do An Tiếu Trúc cào cấu. Tuy rằng tối hôm qua trở về Diệp Thanh dùng thuốc bắc bôi qua, nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy.

- Cậu nói thật đi. Tối hôm qua ngươi đã cậu gì.

Lý Tiểu Miêu hỏi.

- Hả. Tôi làm gì hả. Ở nhà đọc sách, chuẩn bị hôm nay so tài y thuật. Nước đến chân mới nhảy thì không còn kịp nữa.

Diệp Thanh xoa tay nói.

- Lại còn nói giỡn.Nói, có phải động tay động chân gì với chị Tiểu Linh nên bị cào phải không?

Lý Tiểu Miêu híp mắt mỉm cười lộ vẻ mặt trêu chọc.

- Choáng! Tiểu Linh là người thô lỗ vậy hay sao. Diệp Thanh mất hứng.

- Vậy rốt cuộc cậu bị cô nào cào vậy?

Lý Tiểu Miêu chớp chớp đôi mắt hỏi.

- Cô nào, bị mèo cắn không được sao?.

Diệp Thanh lẻo mép nói, trong lòng thầm nghĩ, cái cô An Tiếu Trúc ngạo mạn kia, khi giận giữ không chỉ là một con mèo hoang, không chỉ biết cào mà còn có biết cắn.

- Được rồi, được rồi, cậu không nói thì tôi không ép cậu nữa

Lý Tiểu Miêu nhìn bộ dạng đáng thương của Diệp Thanh cười hề hề chạy đến bên người cậu hỏi

- Chà, Diệp Thanh, hôm nay so tài y thuật cậu có chắc thắng không. Nghe nói tên La Vĩnh Hoa là sinh viên du học trở về đấy.

Diệp Thanh ngạo nghễ nói:

- Có gì mà không tự tin chứ. Y thuật của tôi, người khác không biết, cậu còn chưa rõ sao, quả thực là trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị sao đó là đệ nhất thiên hạ.

- Ui trời!

Lý Tiểu Miêu bĩu môi nói:

- Mới có thế mà cậu dã tự cao tự đại à..

Diệp Thanh nói:

-Tôi tự tin không được sao, chẳng lẽ muốn tôi phải căng thẳng?

Lý Tiểu Miêu nói:

-Tất cả mọi người đều ủng hộ cậu. Ngươi nhất định phải chiến thắng. Chức vị y tá trưởng của tôi còn phải nhờ vào cậu đó.

- Không thành vấn đề, cứ để tôi lo.

Diệp Thanh vỗ ngực, vô cùng tự tin nói.

- Úi chà, mạnh mồm quá!

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm thì ở bãi đỗ xe bên cạnh, cánh cửa của một chiếc xe hơi hiện đại màu vàng mở ra,bước xuống một người phụ nữ, thân hình bốc lửa, đi đôi guốc cao , dáng đi thì õng a õng ẹo, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diệp Thanh và Lý Tiểu Miêu.

Đó chính là Trần Linh Linh của “ Ngô Đồng SongLinh “

- Có mạnh mồm hay không, sau này cô sẽ biết!

Diệp Thanh cũng không buồn tranh cãi với người phụ nữ này. Thản nhiên nói một câu, rồi lôi Lý Tiểu Miêu đi đến khoa cấp cứu .

Trong lòng cậu thầm nghĩ, người phụ nữ này, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy thì vô cùng xinh đẹp, lần thứ hai nhìn thấy liền trở nên xinh bình thường, lẽ nào lần thứ ba nhìn sẽ thấy trở nên xấu xí. Hài, mình không thích loại người này, làm sao so sánh được với Tiểu Linh Linh của mình. Không biết tên nào bị mù đặt ra cái biệt danh “ Ngô Đồng Song Linh “ này, dám đem loại người này cùng hàng với Tiểu Linh Linh.

Trần Linh Linh nhìn bóng dáng Diệp Thanh khinh thường nói:

-Cái thứ gì không biết, lại còn sau này sẽ biết chứ!

Tuy nhiên cô ta lập tức thấy đắc ý bởi cô ta phát hiện, vừa rồi ánh mắt của Diệp Thanh nhìn cô ta có chút khác thường.

- Hừ, thằng này trông háo sắc, dựa vào nhan sắc tuyệt thế của bản cô nương đây thì chỉ cần vẫy tay một cái là thằng này sẽ ngoan ngoãn mà phục tùng thôi. Ha ha, hay là cứ thử xem sao, xem đến lúc đó Mã Tiểu Linh còn có thể kiêu ngạo được nữa không?

Trần Linh Linh khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường, nhưng không hề biết rằng, cái vẻ đẹp mà cô kiêu ngạo, trong lòng Diệp Thanh không là gì, không nói Mã Tiểu Linh, e rằng ngay cả Lý Tiểu Miêu cũng không bằng.

Diệp Thanh đi vào khoa cấp cứu. Vừa lên lầu, đã nghe thấy được rất nhiều lời bàn luận.

- Này, nghe nói gì chưa. Chức phó chủ nhiệm khoa của chúng ta lại có tranh chấp đấy.

- Thật ko? Mấy ngày nay tôi nghỉ phép nên không biết.

- Tôi cũng vừa mới biết hôm nay. Nghe nói vốn là Diệp Thanh sẽ lên thay, nhưng sau đó lại xuất hiện một thạc sĩ từ nước ngoài về, nghe nói rất giỏi. Không chỉ có y thuật rất cao mà nhà còn có quan hệ rộng, thế là lập tức tranh chấp vị trí của Diệp Thanh.

- Nói linh tinh gì chứ. Chính xác là hôm nay hai người họ sẽ so tài y thuật với nhau. Ai thắng làm phó chủ nhiệm.

- Có thật không. Còn so tài y thuật giành vị trí. Bệnh viện chúng ta chưa xảy ra bao giờ.

- Đương nhiên là sự thật! Phải nói là Trương viện trưởng quả thật coi trọng Diệp Thanh. Lần này cũng ra sức ủng hộ Diệp Thanh nên mới có cuộc so tài y thuật lần này.

- Ôi, thạc sĩ từ nước ngoài về. Áp lực quá, xem ra lần này Diệp Thanh tiêu rồi.

Khoa cấp cứu, tầng ba, Bên trong một căn phòng.

Trong không gian nhỏ hẹp đặt một vài tủ tài liệu, máy photocopy, máy in, còn có rất nhiều văn kiện tài liệu ... những đồ dùng văn phòng. Phương Xạ Lỗi vội vã đẩy Mai Song Song vào sát tường. Sau đó hai người điên cuồng hôn nhau, đồng thời tay Phương Xạ Lỗi luồn vào bên trong áo của Mai Song Song, vuốt ve bộ ngực tròn trịa của cô.

Phương Xạ Lỗi vuốt ve bộ ngực, không chịu được nữa, liền ấn Mai Song Song nằm lên trên máy photocopy xuống nâng mông cô lên rồi vội vàng vén áo blu của cô lên, không ngờ bên trong không hề mặc gì.

Một bộ mông đầy đặn, trắng nõn hiện ra trước mặt Phương Xạ Lỗi. Phương Xạ Lỗi dùng tay vuốt ve, nhìn một cách thèm thuồng.

- Đừng mà! Đừng mà!

Đôi mắt xinh đẹp của Mai Song Song mơ màng, cơ thể nhũn ra, vừa muốn từ chối lại vừa muốn được sung sướng.

Phương Xạ Lỗi vội vàng lấy cậu nhỏ ra..

Đúng lúc đang chuẩn bị đưa cậu nhỏ vào thì có tiếng mở cửa vang lên. Hai người giật mình, nhanh chóng mặc lại quần áo. Cũng May là phía trước máy photocopy còn có một tủ đựng tài liệu che lại.nên cái người vừa đi vào không nhìn thấy được cái cảnh vô cùng nhức mắt vừa rồi.

Là một thanh niên khoảng hai bảy hai tám tuổi. Dáng người vừa lùn vừa béo, mắt thì híp, đeo một chiếc kính gọng đen, trông khá nhã nhặn, mặt luôn mỉm cười.

- Anh là ai?

Phương Xạ Lỗi mất hứng hỏi. Mẹ kiếp, mình đang hưng phấn thì bị tên béo mập nhà ngươi phá hỏng. Đến chậm năm phút là có có phải là anh mày xong việc rồi không.

- Xin chào. Tôi là bác sĩ mới tới La Vĩnh Hoa , xin hỏi nơi này có phải là nơi photo giấy chứng minh nhân dân và bằng cấp?

La Vĩnh Hoa giơ giơ lên, trong tay đang cầm cả một tệp giấy chứng nhận, nào là bằng tốt nghiệp,bảng điểm,bằng khen, bằng hàng nghề bác sĩ vâ vân, nở nụ cười kì quái hỏi

- Ồ! Cậu chính là thạc sĩ từ nước ngoài trở về muốn so tài y thuật với Diệp Thanh. Rất vui được làm quen với cậu.

Phương Xạ Lỗi vừa nghe liền mừng rỡ, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Lập tức vô cùng nhiệt tình chào hỏi và chủ động bắt tay.

La Vĩnh Hoa dường như cự kì khoái chí khi được người khác xưng hô như vậy với cậu ta, liền cười ha hả tán gẫu với Phương Xạ Lỗi. Đồng thời, ánh mắt thì lướt qua nhìn Mai Song Song, đôi mắt híp ánh lên một tia sáng kỳ dị:

- Thật là một cô y tá xinh đẹp, dáng người quá chuẩn. Chỉ tiếc là hoa đã có chủ. Vừa rồi hai người này lén lút ở trong phòng này không biết đang làm gì.

- Anh La, anh tốt nghiệp học viên y trường đại học Giang Bắc à?

Phương Xạ Lỗi giúp La Vĩnh Hoa sao photo giấy tờ, đột nhiên hỏi.

- Đúng vậy, có việc gì sao.

La Vĩnh Hoa đẩy gọng kính lên hỏi.

Phương Xạ Lỗi hưng phấn nói:

- Tiểu đệ cũng tốt nghiệp đại học Giang Bắc giống như anh, đều là nội khoa. Tuy nhiên học sau anh mấy khóa.

- Ồ, vậy sao. Hóa ra chúng ta là bạn học cùng trường. Tiểu sư đệ, cậu tên gì?

La Vĩnh Hoa thầm nghĩ, đúng là khéo thật. Tuy nhiên tên này nhiệt tình như vậy mình cũng không nên cao ngạo quá mức tránh để người ta có cảm giác không tốt. Dù sao sau này khi mình trở thành phó chủ nhiệm khoa cũng cần có người trợ giúp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.