[Dịch] Thần Y

Chương 125 : Ba năm thay tám bạn trai




-Thăng chức phó chủ nhiệm? Cậu nghe ai nói vậy ?

Diệp Thanh không nghĩ tới mình có thể gặp được chuyện tốt này, lúc này trợn tròn mắt lên!

Tuy Hà Phẩm Dật sợ tội đã tự sát nhưng trong bệnh viện nhân tài vẫn còn rất nhiều, đâu đến lượt bác sĩ nội trú như cậu! Hơn nữa, lý lịch và kinh nghiệm của Mã Tiểu Linh tốt hơn cậu nhiều. Mã Tiểu Linh ngồi vào vị trí này là hợp lý nhất!

- Cậu thật sự không biết? trong bệnh viện đang đồn ầm lên rồi!

Thấy Diệp Thanh không giống nói dối, Lý Tiểu Miêu liền kinh ngạc hỏi.

- Rốt cuộc là chuyện gì chứ,. mau nói cho mình nghe đi!

Diệp Thanh lấy lại tinh thần, lập tức thấy phấn khởi! không muốn làm binh sĩ của tướng quân thì không phải là binh lính tốt, nhân viên không muốn thăng chức thì không phải là nhân viên tốt. Bác sĩ tuy rằng chữa bệnh cứu người nhưng cũng có những nốt cảm xúc. Nghe mình được lên chức đương nhiên phải vui mừng rồi!

Thế là Lý Tiểu Miêu liên mồm thuật lại một lượt tin tức đang đồn ầm trong bệnh viện cho Diệp Thanh nghe.

Hoá ra, việc này đều do công lao của hoạt động chữa bệnh từ thiện ! Trại chữa bệnh từ thiện Cửu Long sở dĩ có thể thuận lợi triển khai, hoàn toàn là nhờ vào một tay Diệp Thanh, nhờ vào y thuật cao siêu của Diệp Thanh, đánh bại chỗ thiếu sót! Hàn Hưng Dân, Tưởng Như Yến sau khi trở về viết báo cáo. Mọi người đều khen cậu làm việc tốt, chỉ có mấy ngày, danh tiếng của Diệp Thanh đã truyền khắp các phòng lớn nhỏ trong bệnh viện Ngô Đồng! Ít nhất, tất cả mọi người đều biết trong bệnh viện có một nhân vật tài năng như vậy! Nhất là trong khoa cấp cứu còn đồn lên tin tức Diệp Thanh thay thế Hà Phẩm Dật, đảm nhiệm chức phó chủ nhiệmkhoa !

“ Ái chà. Anh Diệp đã đến rồi! “

“ Anh Diệp, mới mấy ngày không gặp mà đã thấy anh ngày càng đẹp trai ra.

Mấy cô y tá đang cười toe toét đi ngang qua, vừa nhìn thấy Diệp Thanh, lập tức liền tụ lại như ong mật thấy hoa, vội vội vàng vàng chạy tới đưa ánh mắt quyến rũ nhìn Diệp Thanh!

Một nữ y tá đang cầm khay đựng thuốc nhìn thấy Lý Tiểu Miêu thân mật với Diệp Thanh, không khỏi ghen tỵ nói:

- Chậc chậc, chị Tiểu Miêu đúng là có phúc, anh Diệp vừa đi làm đã lập tức đến tìm chị Tiểu Miêu .

Cho dù là Lý Tiểu Miêu thường ngày hoạt bát đáng yêu, nhanh mồm nhanh miệng, nhưng giờ phút này khuôn mặt cũng đỏ lên, lúc này mới cười mắng quát lớn: “ Nói bậy bạ gì đó cẩn thận chị đánh bây giờ! “

Y tá kia thấy vậy bèn thè lưỡi, cười với Diệp Thanh rồi kéo những người còn lại chạy đi!

Lý Tiểu Miêu chép miệng nhìn Diệp Thanh nói: “ Thấy chưa? Cậu chưa được thăng chức mà đã có bao nhiêu em xin chết. Nếu cậu thực sự được thăng thì các em ấy còn chủ động tới phòng làm việc của cậu dâng hiến ấy chứ!

- Gì mà khoa trương như vậy chứ? Cô nói quá rồi ! Diệp Thanh nhếch miệng cười, khiêm tốn nói. Nhưng cái vẻ mặt cậu đã sớm bán đứng sự tự đắc trong lòng cậu!

- Coi vẻ mặt của cậu kìa...!

Lý Tiểu Miêu dùng ánh mắt kì thị nhìn một cái rồi ghé sát tai cậu nói thầm:.

- Thực ra tôi đã sớm phát hiện, con người cậu

- Choáng!

Diệp Thanh vào khoa cấp cứu. Vừa đi vừa chào hỏi rất nhiệt tình các y bác sĩ lại vừa lo lắng đi tìm Mã Tiểu Linh! Cứ nhớ đến việc lẩn tránh cô nhiều ngày như thế, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi khiến cậu không khỏi cảm thấy áy náy.

Có ai yêu đương mà như vậy không

? Cậu còn muốn tiếp tục nữa không? Cậu đoán rằng, Mã Tiểu Linh chắc chắn là đang giận cậu!

- Trong thời kì mang thai phải chú ý tránh tia phóng xạ, đặc biệt là cô, làm công việc văn phòng, nhất định phải tránh máy photocopy...

Lúc Diệp Thanh đi đến phòng khám của Mã Tiểu Linh Thì Mã Tiểu Linh đang dặn dò những điều cần chú ý trong thời kì mang thai cho một đôi vợ chồng trung niên Diệp Thanh định chào hỏi nhưng lại sợ làm phiền cô, thế là lại im lặng không nói gì nữa..

Mã Tiểu Linh nhìn thấy Diệp Thanh, nhưng cũng không thèm để ý đến cậu, ngay cả cái nháy mắt cũng không có, chỉ tiếp tục dặn dò bệnh nhân..

Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người dường như lại xa ra, không khỏi buồn bã thất thần ở đứng ngơ ngẩn trong chốc lát, liền ngồi xuống dãy ghế bên hành lang!

Sau bảy tám phút, Mã Tiểu Linh cuối cùng cũng nói xong đứng dậy tiễn bệnh nhân:

- Chỉ cần ngày làm theo những điều tôi nói, bảo đảm không có vấn đề gì xảy ra!

- Cảm ơn cô, bác sĩ Mã! Sau này mong bác sĩ chỉ bảo nhiều hơn.

Người đàn ông trung niên đỡ vợ của mình sợ bà té ngã. Nhìn về phía Diệp Thanh thấy cậu không nhìn lại liền nhanh chóng xoay người nhét một phong bì dày vào túi áo blu của Mã Tiểu Linh !

Mã Tiểu Linh lập tức lấy ra trả lại cho người đàn ông, cười nói:

-Đây là bổn phận của bác sĩ chúng tôi, chú không cần làm vậy!

Người đàn ông trung niên nghĩ Mã Tiểu Linh đang ở bệnh viện nên e ngại không tiện nhận phong bì. hơn nữa Diệp Thanh lại đang ở ngay bên ngoài cửa. Ông không cất phong bì vào túi rồi ha hả cười nói:

- Vậy chúng tôi không làm phiền bác sĩ nữa, hôm khác sẽ mời bác sĩ dùng cơm!

Nói xong liền nháy mắt ra hiệu, ý là khi ăn cơm sẽ đưa tiền!

Mã Tiểu Linh coi như như không thấy, chỉ mỉm cười nói:

- Hai vị đi thong thả!

Người đàn ông trung niên lúc này mới cáo biệt mà đi. Vừa ra khỏi phòng, khi đi qua người Diệp Thanh còn trừng mắt nhìn cậu một cái, trách cậu gây trở ngại việc ông đưa tiền cho bác sĩ.

- Anh tới rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh hé miệng, trong lòng cười thầm, đột nhiên không kìm nổi “khúc khích”cười ra tiếng như trăm hoa nở rộ, rực rỡ đến cực điểm, nũng nịu sẵng giọng:

- Còn không mau vào đi

-Tiểu Linh!

Diệp Thanh lập tức mừng rỡ như phát điên, đứng lên bước nhanh vào phòng, giang cánh tay ôm lấy Mã Tiểu Linh!

-Đừng làm thế, đây là bệnh viện! Bị người khác thấy thì không tốt... !

Mã Tiểu Linh khéo léo tránh ra nhưng làm sao thoát khỏi tay Diệp Thanh, bị cậu ôm trọn vào lòng!

Mã Tiểu Linh thẹn thùng vô cùng, gục vào lòng Diệp Thanh như một con chim nhỏ, bất chấp người khác nhìn vào!

Trong lúc hai người đang thân mật thì đột nhiên một giọng nói chua ngoa truyền đến.

- Úi chà! Thân mật quá, dính với nhau cứ như là keo sơn ý! Thực không thể tưởng tên nhà quê như cậu cũng có ngày này. Ý chà, thật là không nhận ra đó.

Giọng nói này hết sức chanh chua, khó nghe. Diệp Thanh ngẩng đầu lên nhìn, thì chỉ thấy một mỹ nữ cao gầy trang điểm rất đậm, đi

một đôi giày cao gót, đi thì ưỡn a ưỡn ẹo, bên ngoài khoác chiếc áo blu cộc tay đang đi tới.

Người này có vóc dáng cực kì chuẩn, mặc dù mặc chiếc áo blu rộng thùng thình nhưng vẫn lộ ra được vóc dáng có đường nét, chỉ có điều khi bước đi lại thích õng ẹo, nói chuyện thì chanh chua nên khiến cho người khác không thích. Người mù cũng có thể đoán được, người này bất hòa với Mã Tiểu Linh!

Đôi mi thanh tú của Mã Tiểu Linh nhíu lại, nhẹ giọng nói:

- Cho dù có thân mật thế nào đi chăng nữa, cũng không thể so được với người nào đấy, ba năm thay tám bạn trai!

Lời này nói ra tuy rằng rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào nỗi đau của đối phương. Người phụ nữ kia liền kêu to:

-Mã Tiểu Linh, cô nói bậy bạ gì đó? ! Ai ba năm thay tám bạn trai?

Diệp Thanh lén giơ ngón cái lên, khẽ chạm vào bụng Mã Tiểu Linh, thầm khen ngôn ngữ sắc bén!

Mã Tiểu Linh chỉ cảm thấy bụng nóng lên, cơ thể có chút rung động, trong lòng thầm nghĩ, tên này không ngờ gan lớn mật như vậy, trong bệnh viện dám chạm vào mình ngay trước mặt người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.