- Diệp Thanh, các cậu đi đâu vậy? Làm chúng tôi suốt cả đêm, tìm đi tìm lại mà chẳng thấy đâu.
Mã Tiểu Linh cười nói.
Diệp Thanh cảm thấy áy náy, ho lên một tiếng, giải thích:
- Đêm qua chúng tôi rơi xuống vách núi, gần rơi xuống đất thì được dây leo giữ lại, may mà giữ được mạng, nhưng chúng tôi không thuộc đường, trời thì tối quá, nhìn chẳng rõ, lại sợ gặp phải thú dữ, nên chúng tôi đành tìm một cái động gần đó trú lại một đêm.
Lời Diệp Thanh kể rất mơ hồ, hơn nữa còn nhiều kẽ hở. Có điều giờ mấy người họ sống sót trở về, mọi người mừng còn không kịp, hơi sức đâu mà đi điều tra xem có phải là nói dối hay không.
Lúc Diệp Thanh kể, trong lòng lo nơm nớp, ngoái đầu nhìn An Tiếu Trúc, như sợ cô sẽ đứng trước bàn dân thiên hạ vạch trần sự thật vậy. Nhưng cũng may, cô gái kiêu ngạo ấy, tinh thần sa sút, buồn bã, song vẫn theo thói quen hếch cao cằm, lộ rõ cái vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo mà cũng rất bướng bỉnh. Diệp Thanh có chú ý tới. Lúc cậu nhìn cô, đôi môi mỏng cong cớn của cô chép chép nhè nhẹ.
- Tiếu Trúc, cô không sao chứ?
Mã Tiểu Linh đi tới, ôm chặt lấy An Tiếu Trúc, lo lắng hỏi thăm cô. Cùng lúc ấy, cô mới để ý, trên người An Tiếu Trúc có một chiếc áo khoác trắng rất sạch sẽ. Cô ta rơi xuống vách núi mà lại kiếm đâu ra quần áo không biết.
- Chị Tiểu Linh!
An Tiếu Trúc ngã nhào vào lòng Mã Tiểu Linh, gục đầu mà khóc.
Diệp Thanh tim đập loạn xạ, sợ rằng mọi việc sẽ bị bại lộ.
- Ngoan nào, đừng khóc, giờ không sao rồi.
Mã Tiểu Linh vỗ nhẹ lưng An Tiếu Trúc, an ủi nói.
Cũng may, An Tiếu Trúc khóc xong một trận rồi thôi. Tiếp đó, Mã Tiểu Linh giúp cô lau nước mắt rồi nửa như đỡ nửa như kéo cô đi. Những người cùng đi men theo con đường núi gập ghềnh hướng về phía nhà lão thần y họ Quý trên đỉnh núi mà đi.
Suốt dọc đường, Diệp Thanh cũng dò hỏi những chuyện xảy ra sau khi hai người họ rơi xuống vách núi.
Sau khi họ rơi xuống vách núi, Hà Phẩm Dật chủ động nhảy xuống, kế đến Quý Gia Lãnh gần như huy động cả thôn tìm kiếm họ. Lão thần y họ Quý còn nói, bất luận thế nào cũng phải đưa được Tiểu Diệp, Tiểu An về. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, khiến Diệp Thanh xúc động vô cùng.
Cứ thế, suốt dọc đường đi lại gặp rất nhiều người tham gia tìm kiếm. Mọi người nhìn thấy Diệp Thanh và An Tiếu Trúc vẫn bình an vô sự thì cứ tấm tắc, nào là cát nhân thiên tướng, đại nạn không chết tất có phúc về sau, vân vân.
Quý Cố Thanh báo án. Đồng chí cảnh sát từ đồn ngoài núi đã nhanh chóng tới từ sáng sớm ngày thứ hai. Giờ vẫn còn đang ở nhà Quý Gia Lãnh. Rồi còn phái bao nhiêu là công an tới tìm giúp. Xác Hà Phẩm Dật đang được những công an này xử lí. Đã có người chở về nhà tang lễ trên trấn, giờ chỉ còn chờ người nhà đến nhận.
Cả chặng đường, An Tiếu Trúc nói rất ít. Ngoài việc thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của Mã Tiểu Linh ra, còn lại gần như chẳng để ý tới ai hết, thậm chí đến cả phóng viên cao cấp Lưu Chu Lệ sau khi nghe tin vội chạy tới cũng chẳng buồn quan tâm. Bà con cho là do cô sợ hãi quá mức chứ chẳng ai nghĩ ngợi gì nhiều. Mã Tiểu Linh rất đau lòng, nhưng suốt chặng đường vẫn chăm sóc cô.
Chỉ có điều mỗi khi An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh thì thầm ở phía sau thì phía trước Diệp Thanh lại được một lần đứng tim, không nhịn nổi phải quay đầu lại nhìn.
Tới được nhà lão thần y họ Quý, là lại thêm một lần chúc mừng. Tiếp đó đến phần lấy khẩu cung. Mấy anh công an vừa nghe An Tiếu Trúc là tiểu thư nhà thị trưởng, nhất thời ngạc nhiên vô cùng, càng thấy vụ án này phải quan tâm hơn.
Diệp Thanh và An Tiếu Trúc cứ như đã có giao ước ngầm. Cả hai đều lấp liếm chuyện hoang đường xảy ra tối qua.
Xẩy ra chuyện như thế này, chương trình khám bệnh miễn phí đương nhiên không được tiến hành nữa. Qua trao đổi, đội khám chữa bệnh bệnh viện Ngô Đồng quyết định lập tức quay về. Người của Quý Gia Lãnh đưa họ xuống núi. Rồi đến đích thân lão thần y phải tới, một lần nữa cam đoan Quý gia sẽ thay bệnh viện Ngô Đồng, khám chữa miễn phí trong ba ngày tại nhà Quý Gia Lãnh. Thêm nữa, từ đó về sau, cứ tháng ba hàng năm sẽ tiến hành khám chữa bệnh miễn phí cho chín thôn. Cũng coi như là thực hiện lời hứa của Quý Cố Phong vì đã thua.
... ... ... ... ... ...
Chớp mắt, Diệp Thanh đã trở về thành phố Phù Liễu được hai tuần.
Mấy ngày nay, lòng hắn cứ bồn chồn, sợ rằng An Tiếu Trúc sẽ đi tố cáo hắn tội hiếp dâm, mặc dù là do uống nhầm thuốc kích dục gây nên nhưng cũng đã làm mất cái ngàn vàng của người ta. Người ta tốt xấu gì cũng là thiên kim của thị trưởng, quyền cao chức trọng. Nếu mà thật sự báo án, thì e là Diệp Thanh chỉ còn nước ngồi tù. Ngay cả Vương Binh và Tô Thông cũng chẳng thể cản nổi.
Vì thế, mấy ngày nay cậu xin nghỉ. Thuê một căn phòng nhỏ, chuyển ra khỏi viện. Chuẩn bị nhỡ có chuyện thì trốn đi nơi khác. Với kẻ có bằng y trong tay như cậu, muốn tránh cảnh sát thì thật dễ như trở bàn tay. Điều duy nhất phải bận tâm là cái ăn cái uống. Cậu thậm chí còn mua rất nhiều lương khô và nước, rồi cả chăn, gối, quần áo các kiểu. Tích trữ đủ thứ để trốn vào Bạch Ngọc Bảo Tháp.
Mấy ngày này, thi thoảng cậu cũng có ghé qua nhà, nhưng không dám lưu lại lâu, chỉ ở chốc lát, trò chuyện với cha mẹ đôi ba câu rồi đi. Sau đó lại lẩn vào tầng một Bạch Ngọc Bảo Tháp, tay không luyện y thuật.
Đến giờ, những nguyên nhân, biểu hiện của các loại bệnh trong lục phủ ngũ tạng, cậu đều đã khá thuộc. Khả năng bắt mạch cũng dần hoàn thiện. Tổng hợp mười bảy mười tám kĩ năng thăm bệnh, chỉ nhìn một cái là có thể biết rõ bệnh gì. Hơn nữa tuyệt đối không có chuyện sai, thật sự đáng gọi là cái máy khám bệnh.
Đồng thời, cậu cũng hiểu được ít nhiều kĩ năng bảo toàn mạng sống có thể trao đổi được trong tháp. Dù không thể bảo toàn mà để bị cảnh sát truy bắt thì cũng có thể phản kháng được một lúc.
Trong Bạch Ngọc Bảo Tháp chỉ có thể trao đổi được những thứ liên quan đến y học. Những thứ như là súng đạn hay vũ khí công nghệ cao đều không hề có. Trong lúc tuyệt vọng, Diệp Thanh đành chọn một thứ có thể coi là tiến bộ tương đối chậm, thứ mà ở tình cảnh hiện tại bản thân cậu có tư cách trao đổi. Cần phải tích lũy, luyện tập từng ngày mới có được Tuyệt thế nội công tâm pháp của Tiểu Thành – Thương Lê Luyện Thần Quyết!
Bộ khẩu quyết tâm pháp này, là một bộ sách cổ chuyên viết về thuật châm cứu tên là “Thương Lê Thần Châm”, rất thần kì và huyền diệu, tu luyện đến độ cao siêu, có thể vận nội công hành châm, có thể châm vào những huyệt đạo lớn nhỏ trên cơ thể để chữa bệnh.
Nền tảng về châm cứu của Diệp Thanh không tồi. Thêm nữa nhận thức của cậu cũng nhanh. Mới luyện tập có hai ba ngày dường như đã có một luồng khí chạy trong người, theo thời gian thì luồng khí đó càng lớn mạnh, khiến cậu có thể cảm nhân được một cách rõ ràng.
Diệp Thanh nghỉ đã nửa tháng. Ngày ngày đều nơm nớp lo sợ. Nhưng những cảnh sát mà cậu nghĩ trong đầu vẫn không tới. Bệnh viện gọi điện giục cậu đi làm lại. Thêm nữa đã nhiều ngày cậu không gặp Mã Tiểu Linh, trong lòng cứ nghĩ ngợi liên miên, cuối cùng mạnh dạn đi làm lại.
Vừa bước vào khoa cấp cứu, Lí Tiểu Miêu đã hào hứng chạy lại, gọi lớn:
- Diệp Thanh, Diệp Thanh, chúc mừng cậu nhé.
- Chúc mừng gì?
Diệp Thanh ngạc nhiên, bản thân thứ nhất chẳng phải kết hôn, thứ hai cũng chẳng trúng thưởng gì. Không bị cảnh sát bắt đã là may mắn lắm rồi, còn có gì đáng chúc mừng sao!
- Giả vờ ngơ ngác làm gì?
Lí Tiểu Miễu vẻ khinh khỉnh nhìn cậu, nói:
- Được thăng lên chức phó chủ nhiệm khoa rồi mà còn giấu tôi.