[Dịch] Thần Y

Chương 110 : Tiến vào hang cọp




- Các người thật đáng ghét, sao lại chẳng có chút lịch sự gì vậy?

Hàn Hưng Dân mặt mùi toàn là trứng gà, liền nhảy xuống tảng đá, Tương Xuân Yến liền đưa cho chiếc khăn tay nói:

- Mau lau mặt đi.

- Những người này điên rồi thì phải. Tôi đã nói rồi, đừng đến cái thôn Quý Gia Linh rồi.

Hàn Hưng Dân nhổ ra mảnh vỏ trứng, vừa lau mặt, uống nước suối súc miệng, vừa tức giận nói.

Những dân thôn vây quanh ồ lên cười.

- Bâu giờ phải làm sao đây?

Chuyên gia phụ sản Tương Xuân Yến hỏi. Không ai bảo ai, đều nhìn Diệp Thanh.

Lý Tiểu Miêu khẽ nói:

- Tiểu Diệp thần ý, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Diệp Thanh ngẫm nghỉ giây lát, dứt khoát nói:

- Tôi sẽ đi gặp lão thần ý một lát.

Vừa nói xong, mọi người lập tức phản đối:

- Cái này không được đâu, cậu còn chưa thấy sao? Những đám hậu sinh của Quý gia như những con hổ dữ vậy, đây mới chỉ là ở cổng thôn thôi, đã ném trứng gà vào mặt bác sí Hàn rồi, nếu mà vào hẳn trong thôn, chắc ăn sống nuốt tươi cậu luôn đó.

- Đúng đó, Diệp Thanh, thôi bỏ đi, chúng ta quay về vậy, lần khám chữa bệnh từ thiện này làm tới đây thôi, cũng coi như cơ bản hoàn thành rồi. Theeo tôi thì không khám ở thôn này thì những thành tích chúng ta làm được cũng không phải ít đâu, viện trưởng sẽ không trách chúng ta đâu.

- Chuẩn đó, trở về thôi, thái độ bọn họ như vậy, chúng ta cũng chẳng làm gì được ở đây đâu.

...

Mọi người đều khuyên nhủ, Hà Phẩm Dật, Hoàng Húc Quân vàn đám người khác thì chỉ đứng đó thờ ở quan sát thôi, gì thì gì bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý trở về đâu.

- Mọi người nghe tôi nói.

Diệp Thanh hô:

- Tôi cảm thấy, nhất thiết phải đến chào hỏi Quý gia một chuyến. Gì gì, Quý lão thần y trong chín thôn này đều có đức cao vọng trọng, xem ra cũng là một bậc trưởng lão đáng kính, hơn nữa, mọi người đều cùng nghề với nhau, thì chắc nói chuyện cũng có chủ đề để nói, nếu chúng ta được sự ủng hộ và hữu nghị của lão thần ý, sau này đến khám từ thiện sẽ thận lợi hơn rất nhiều. Mặt khác, tôi cũng tán đồng quan điểm của chủ nhiệm Hà, chỉ gặp chút khó khăn này mà bỏ cuộc thì đó không phải là phong cách của tôi.

Những lời nói của Diệp Thanh tỏ ra rất hiên ngang, lại có lý lẽ nữa, mọi người đều im lặng, có vẻ như đã bị thuyết phụ ở lại hết rồi.

Mã Tiểu Linh nhìn Diệp Thanh cười nói:

- Nếu cậu muốn đi, vậy tôi sẽ đi cùng cậu.

Diệp Thanh liền vui vẻ ngay, cười như hoa nở, cảm thấy rất ngọt ngào và lãng mạn, thầm nghĩ: cái này gọi là đôi bạn cùng tiến, phu xướng phụ tùy, ha ha, có người đẹp đi cùng, cho dù vào hang cọp, cậu cũng có gan xông vào chứ chẳng sợ. Có người đẹp tự nhiên có dũng khí hẳn lên, hê hê.

Hà Phẩm Dật thì không vui vẻ gì, vừa ghe vừa hận, mặt biến sắc thầm nói: cái đôi tiện nhân này, dám liếc mắt đưa tình giữa đám đông này, mẹ kiếp.

Lý Tiểu Miêu có chút lo lắng hỏi:

- Có hai người thôi, e rằng không ổn đâu, hay là mọi người cùng đi, người nhiều chút thì tiếng nói cũng có trọng lượng hơn.

Diệp Thanh cười nói:

- Lại còn thanh thế gì nữa, cô cho rằng chúng tôi ra trận sao.

Sau khi mọi người thảo luận, cuối cùng quyết định, cả đội chia làm hai tốp, một tốp ở lại đây, chỉ huy mọi người sửa sang lều trại, bảo quản hành lý để chuẩn bị tiến hành khám chữa bệnh, một tốp khác thì cùng với Diệp Thanh đến nhà của Quý lão thần y.

Không cần phải nói, những người ở lại đều là thân tín của Hà Phẩm Dật hết, còn Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu, Tương Xuân Yến, Hàn Hưng Dân, Đổng Kế Khải, và những cô y tá xinh đẹp, các bác sĩ xét nghiệm, dưới sự lãnh đạo của Diệp Thanh tiến vào trong thôn.

Những đám dân vây quanh cũng đi theo bọn họ, tất nhiên đường xá đều có những người dân này chỉ lối rồi.

An Tiếu Trúc không ở lại trong lều trại, và cũng chẳng đi theo Diệp Thanh, mà một mình đeo ba lô rồi xách theo một chiếc máy ảnh tiến tới những phong cảnh tuyệt đẹp ở Quý Gia Lĩnh để chụp ảnh.

...

Cửa nhà Quý lão thần y.

- Xin hỏi tiền bối có nhà không ạ?

Diệp Thanh tiến lên gõ cửa, một người ra mở cửa cũng đứng tuổi rất lễ phép hỏi. Vị đại thúc này hình dáng rất cá tính, mặc bộ quần áo thì vá năm vá bảy, mặt thì đúng kiểu nông dân, trên mặt có ba chòm râu vừa dài vừa mỏng, nếu khuôn mặt này mà thanh cổ một chút, chòm râu rậm rạp một chút, thì nhìn rất có khí chất của một văn sĩ nho nhã.

Người này chính là cháu đích tôn của Quý gia, Quý Cổ Thanh.

- Quý tiền bối nào thế? Không phải đang nói tới tôi đó chứ? Năm nay tôi cũng hơn bốn mươi rồi.

Quý Cổ Thanh sáng mắt lên, tay chỉ vào mặt mình, vô cùng tự kỷ nói.

Diệp Thanh liền cười nói:

- Đại thúc nói vui rồi, tôi đến gặp Quý Chi Xương lão thần ý, không biết lão thần y có nhà không ạ?

Quý Cổ Thanh đưa mắt nhìn đám người đang nhón nháo phía kia, không khỏi thầm thán phục ông mình dự liệu như thần, những người này, quả nhiên chủ động đến tìm rồi.

- Ha ha ha, mời mời mời, ông nội ta tất nhiên có nhà rồi, ông nội ta ngày ngày đều bế quan, dốc hết tâm huyết nghiêm cứu y thuật cổ.

Quý Cổ Thanh mở cửa để Diệp Thanh và đám người vào trong, những người dân hiếu kỳ cũng theo vào, Quý Cổ Thanh nghĩ, ông nội mình hiếm hoi lắm mới đích thân ra tay, nên không thể ngăn những người dân được, hoan nghênh còn không kịp nữa là.

...

Ngọn núi phía sau Quý gia, An Tiếu Trúc đi dọc theo sườn núi vừa đi vừa chụp ảnh, bỗng nhiên đến một khu trồng thuốc vô cùng rộng lớn, bên trong cây cối trong xanh tươi tốt, đều là những dược liệu quý, phía xa xa thoang thoảng những hương thơm ngào ngạt, đưa mắt nhìn thấy có bảy tám chục cây đủ chủng loại đập vào mắt cô.

- Oa, trái cây đẹp quá, rốt cuộc đây là quả gì vậy, sao mình chưa thấy bao giờ nhỉ?

An Tiếu Trúc như vào một mê cung, đi sâu vào bên trong, vừa đi vừa chụp, bỗng thấy hai ba bụi cây, giống như cây trà vậy, lại hơi giống cây mận nữa, trên cây có những trái đỏ rực, vô cùng bắt mắt, và làm người khác muốn bứt ngay thử một quả, rồi đưa tay hái một quả.

- Cô An, đừng hái!

Đúng lúc này, một giọng đàn ông vang lên, An Tiếu Trúc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một chàng trai ăn mặt rất mộc mạc, nhưng rất đẹp trai từ vườn thuốc bước ra, đây chẳng phải là con trai thứ ba nhà họ Quý- Quý Cổ Phong đó sao?

- Sao cậu biết tôi họ An vậy?

An Tiếu Trúc trợn mắt lên tò mò hỏi.

- Cô An như tiên tử giáng phàm, trác nhĩ bất phàm, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô, thì sẽ không thể nào quên được. Từ lúc chia tay lần đó, tôi đã để ý đến cô mất rồi, ngày đêm nhớ nhung, không buồn cơm nước gì, nên đã cử người điều tra tên tuổi của cô.

Quý Cổ Phong cũng là một người to gan mặt dầy, lần đâu giao thiệp, đã nói những câu mà nghe xong nổi hết cả da gà, tim đập chân run.

- Anh quá khen rồi. Thực ra tôi cũng bình thường thôi.

An Tiếu Trúc cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng gì, chỉ khẽ mỉm cười nói, rồi bĩu môi thầm nói: những lời a dua nịnh hót này, từ nhỏ đến lớn, không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, nên nghe cũng đã nhàm chán lắm rồi, chẳng có chút thú vị gì, nhưng tên Diệp Thanh kia lại dám mằng mình, đúng là không biết xấu hổ.

- Ý, sao tự nhiên mình lại nghĩ tới tên đáng ghét đó chứ.

An Tiếu Trúc bĩu môi, tự trách mình.

- Cô An, cô làm sao thế? Người không được khỏe sao? Để tôi bắt mạch cho cô nhé/

Quý Cổ Phong cũng là một người có đầu óc ra phết, cũng biết tìm cơ hội để gần An Tiếu Trúc đấy chứ.

- Không cần đâu, tôi vẫn khỏe mạnh bình thường mà.

Trong mắt An Tiếu Trúc hiện ra nét khinh miệt, lùi lại hai bước, rồi lấy máy ảnh ra chụp những trái cây đỏ rực kia.

- Đây là quả gì vậy? Nhà anh trồng cây này à? Nhìn đẹp mắt mà thấy thèm quá.

An Tiếu Trúc vừa chụp ảnh vừa tò mò hỏi.

Quý Cổ Phong cười nói:

- Không phải tôi không bứt cho cô ăn, mà quả này không thể ăn được.

- Vì sao lại không thể ăn được?

An Tiếu Trúc ngẩng đầu lên hỏi.

- Bởi vì đây gọi là quả mê huyễn.

- Quả mê huyễn sao?

An Tiếu Trúc trợn tròn mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.