[Dịch] Thần Y

Chương 107 : Long tranh hổ đấu




Lời này vừa nói ra, những người của Quý gia có vẻ không vui gì.

- Ha ha, buồn cười quá đi thôi! Cái con quạ đen này mà dám đọ với với anh ấy sao?

- Tiểu tử, có biết thế nào gọi là ông vua của chẩn đoán nhanh không? Cái tốc độ chuẩn đoán nhanh ngang với một mũi tên bắn ra vậy, đừng có làm trò cười trước thiên hạ làm gì.

- Đúng đó, thi thố thì chỉ thêm nhục mà thôi.

- Anh Hai mà ra tay thì bỏ xa đối phương, cho đối phương hít khói hết.

- Anh hai, anh cũng đừng làm khó hắn, anh chỉ cần dùng ba bốn phần công lực thôi là có thể thắng hắn rồi, đối phương cũng là người biết giữ thể diện, gì thì gì người ta cũng đến khám chữa bệnh miễn phí cho Cửu Long trại chúng ta mà. Chúng ta cũng không nên ức hiếp người quá đáng, chỉ dạy cho hắn một bài học là được rồi.

Người nói những lời này, hoàn toàn quên những gì Quý Cổ Phong thua thảm bại vừa nãy rồi.

...

Lý Tiểu Miêu hét lên:

- Thi thì thi, có gì mà khoe khoang ghê vậy.

Mấy cô y tá cũng hùa theo nói:

- Đúng đó, chủ giỏi khua môi múa mép thì có bản lĩnh gì chứ, hãy để thực tế chứng minh.

- Đúng đó, nếu có gan thì bắt đầu thi đi.

- Ai không dám chứ?

- Hừ, đồ lưu manh!

...

Quý Cổ U khẽ ho một tiếng, những người của Quý gia liền yên tĩnh lại, những người dân trong thôn cùng không bàn tán gì nữa, tiếng tăm của Quý Cổ U mọi người đều đã nghe qua, 13 tuổi đã có thể khám bệnh cho người khác, đấy cũng không phải là một thiên tài y thuật tầm thường đâu, mà bác sĩ Tiểu Diệp của bệnh viện Ngô Đồng cũng là cao thủ của cao thủ, trận long tranh hổ đấu này, sẽ rất đáng để xem đây.

- Các vị hương thân, chúng tôi Quý gia đến để đọ tài này không phải là quấy rối, phá hỏng việc khám chữa bệnh của mọi người, mà là chỉ giao lưu với những người cùng nghề với nhau thôi, cũng không có ý gì hết. Kính thưa mọi người, tôi Quý Cổ U, bây giờ sẽ trành tài với bác sĩ Tiểu Diệp của bệnh viện Ngô Đồng, xem ai chẩn bệnh nhanh hơn, không biết ai đồng ý phối hợp không ạ?

Quý Cổ U từ lúc đến đây chưa hề nói câu nào, khi đã nói thì tỏ ra rất phong độ, nói lưu loát đâu ra đấy, không như em trai hắn chỉ biết khoe khoang hống hách. Hắn vừa nói lời này ra, những người dân thôn không hài lòng về thái độ của Quý gia cũng tan biến hết.

Lúc này, có người hét lên:

- Anh Quý nhị, phải làm thế nào, anh cứ nói ra.

- Đúng đó, anh Quý, chỉ cần anh bảo một tiếng, thì đâu vào đấy hết.

Thấy đám người đều rất ủng hộ mình, Quý Cổ U cũng cố nở nụ cười, nhưng lập tức lại trở về vẻ mặt lạnh băng lúc trước, nói lớn:

- Rất đơn giản, những ai có bệnh, cho dù bệnh nặng hay bệnh nhẹ, chỉ cần cơ thể không được khỏe, đều có thể đến để thăm khám, mời mọi người đứng ra chỗ đất trống bên kia.

Rất nhanh, lập tức có ngay năm sáu mươi người đi ra đó, đôi bên chào hỏi nhau, hiển nhiên bọn họ là người quen rồi.

Quý Cổ U thấy thể dường như vẫn cho rằng ít người quá, lại nói lớn:

- Còn có ai nữa không? Chỉ cần đến thăm khám, Quý gia ta sẽ dùng những phương thuốc bí truyền để tặng các vị.

Lập tức, lại có thêm ba bốn mươi người bước tới.

- Phiền mọi người xếp thành hàng, chia làm hai tổ, mỗi tổ 46 người.

Quý Cổ U chỉ đạo mọi người xếp hàng, ai cũng biết từ nhỏ nhân phẩm và y đức của Quý Cổ U đều rất tốt, nên ai cũng dăm dắp nghe theo.

Một phút sau, hai hàng dài ngoằng ngoẵng xếp phía trước. Trước mỗi tổ đều đặt một chiếc bàn, một chiếc ghế.

Quý Cổ U nói với Diệp Thanh:

- Cậu và tôi mỗi người một tổ, lấy một cây hương làm giới hạn, ai khám xong số bệnh nhân này, thì người đó thắng, đương nhiên, nếu cháy hết một ngọn hương mà vẫn chưa khám hết thì người đó thua.

Quý Cổ Phong lập tực chêm vào một câu:

- Cuối cùng còn phải xem chẩn đoán sai sót nữa, nếu chẩn đoán sai quá ba người, cũng coi như thua! Mọi người đều là những chuyên gia, bên kia lại còn có những kỹ thuật tiên tiến, chẩn đoán sai thì rất dễ phát hiện ra thôi, hi vọng đừng ai vì nhanh mà khám bừa bãi.

Diệp Thanh vẫn chưa nói gì, Lý Tiểu Miêu liền phản bác:

- Xem lời anh nói kìa, những bác sĩ của bệnh viện Ngô Đồng chúng tôi đều lấy bệnh nhân là trọng, chưa bao giờ lấy bệnh nhân làm trò đùa. Anh hãy cứ nhìn anh hai của mình đi, nhỡ lúc đó lo lắng rồi sợ hãi, chẩn đoán sai nhiều, lúc đó thua lại bảo oan.

- Cô...

Quý Cổ Phong tức giận, đang định cãi lại, Quý Cổ U giơ tay ra ngăn hắn lại, nói:

- Đừng võ mồm làm gì, hãi chứng tỏ bằng thực tế.

Diệp Thanh vuốt cằm nói:

- Câu chứng tỏ bằng thực tế hay lắm, chúng ta bắt đầu đi, anh chọn trước đi.

- Vậy tôi không khách khí nữa.

Quý Cổ U chọn tổ bên tay phải, rồi ngồi vào ghế, còn Diệp Thanh thì ngồi vào bàn bên tay trái.

Lập tức, có vài tên nhà họ Quý lấy bút giấy ra, đứng sau lưng Quý Cổ U, chỉ đợi hắn nói bắt đầu là giúp hắn ghi chép.

Thấy vậy, Mã Tiểu Linh và Lý Tiểu Miêu liền lấy ra máy tính xách tay, đặt lên hai chiếc bàn nhỏ, một trái một phải ngồi cạnh Diệp Thanh, mở Word ra chuẩn bị giúp Diệp Thanh ghi chép kết quả chẩn đoán.

Bên này đều là mỹ nữ, lại dùng máy tính xách tay, lần đầu tiên xuất trận, đã thu hút được rất nhiều ánh mắt dõi theo, lập tức áp chế Quý gia rồi.

Quý Cổ Phong cắm một nén hương, nói:

- Thiết bị tiên tiến thì có ích gì chứ, xét cho cùng vẫn là xem y thuật của từng người thôi.

Nhưng, cũng không ai thèm để ý gì đến hắn. Ngay cả người Quý gia cũng chẳng nói gì, mọi người đều chú ý xem trận long tranh hổ đấu này.

Những người tham gia khám bệnh, lại càng thêm hưng phấn. Ai nấy đều xoa xoa tay, như chuẩn bị động phòng vậy.

Nén hương được châm lên, chẩn bệnh bắt đầu.

- Đây là bệnh viên tiền liệt tuyến mãn tính.

- Đây là gai đốt cột sống.

- Đây là loét dạ dày nhẹ.

- Đây là bệnh da liễu, bệnh mày đay.

- Bệnh động mạch vành!

- Bệnh cảm cúm phát nhiệt.

- Bệnh bách họp!

- Gan vị bất hòa!

- Bệnh thấp khớp mãn tính!

...

...

Bệnh nhân như nước chảy tiến lên, Diệp Thanh và Quý Cổ U không hề lao lúng, có trình tự, tốc độ lại rất nhanh.

Tuy Quý Cổ U là con cháu chuyên về y học cổ truyền, chẩn bệnh chỉ dựa vào vọng vấn văn thiết những phương pháp cổ truyền đó, nhưng nói kết quả bệnh tất , không hề mô hồ như những bệnh đông y bình thường, mà nói những bệnh cũng rất tương tự như tây y.

Điều này khiến Diệp Thanh cũng rất nể trọng, thầm nghĩ: Xem ra Quý gia cũng không phải tầm thường đâu, không ngờ lại biết được những bệnh tật ngày nay tây y hay dùng.

Từ trước tới giờ, tên bệnh của đông y chưa bào giờ thống nhất cả, rất hỗn loạn, có thê dựa vào những triệu chứng mà đặt tên bệnh, ví dụ đau đầu, đau ngực vân vân, cũng có dựa vào bệnh cơ bệnh lý mà đặt tên, ví dụ can uất tỳ hư vân vân, cũng có những bệnh xảy ra theo mùa như xuân ôn, đông ôn, thử nhiệt, thu táo vân vân, thậm chí từ cách chữa trị hoặc dùng thuốc mà đặt tên, đây là những vấn đề mà lịch sẽ còn lưu lại, trong thời gian ngắn này khó mà cải thiện được.

Diệp Thanh và Quý Cổ U đều là những cao thủ chẩn bệnh nhanh, hơn nữa bệnh nhân lại xếp hàng, ngoại trừ những bệnh nhân cá biệt ra, những bệnh nặng nhẹ đều gần gần giống nhau, lúc thì Diệp Thanh dẫn trước, lúc thì Quý Cổ U dẫn trước, khiến những người xem cũng rất hồi hộp, nhưng, khi Diệp Thanh dùng chiếc đồng hồ trợ thủ của mình thì thế thượng phong thuộc hẳn về Diệp Thanh.

Đây được coi là những thiết bị chỉ có sau này nghiên cứu mà có thôi, cho dù bệnh gì đi chăng nữa, chỉ cần quét qua một lượt là biết ngay, nếu mà không thắng trong cuộc tỉ thí này thì Diệp Thanh chỉ có nước nhảy lầu tử tử thôi.

Thấy vậy, những người nhà họ Quý lo lắng hẳn lên.

- Anh hai, cố lên!

Một tên anh em nhà họ Quý đứng bên cổ vũ.

- Ít nói thôi, đừng làm anh hai mất tập chung chẩn bệnh chứ.

- Đúng đó, nếu lát nữa mà thua, đều do mi cả đấy.

- Tôi...

Nghe thấy những người xung quanh nói vậy hắn ngậm miệng hắn không dám hé răng gì nữa.

Lý Tiểu Miêu và Mã Tiểu Linh mỗi người một chiếc máy tính xách tay, hai người thay phiên nhau, Diệp Thanh nói một câu, bọn họ ghi vào một câu, cách đánh chữ của hai người cũng rất thành thạo và nhanh.

Bỗng nhiên, có một bệnh nhân khiến Diệp Thanh phải khự lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.