- Chặt đứt nguồn sống của người ta như vậy, chẳng khác gì giết người ta cả, anh Trương làm như vậy liệu có hơi quá đáng không?
Hô Diên Ngạo Bác nhẹ giọng nói một câu, sắc mặt của gã vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong sự bình tĩnh đó lại toát ra sát khí.
Lời của gã cũng rất rõ ràng, gã tỏ ra bất mãn với yêu cầu này của Trương Dương, hay nói cách khác là từ chối.
Ông chủ Vương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, người của gia tộc Hô Diên đồng ý giúp ông ta ra mặt như vậy thì ông ta cũng có thể yên tâm được vài phần rồi.
Ông ta cũng nghe nói Hô Diên Ngạo Bác rất lợi hại, một người như vậy, nói thế nào thì cũng phải lợi hại hơn Trương Dương một chút. Chỉ cần gã có thể đối phó được với Trương Dương, thì mình vẫn còn an toàn. Đương nhiên, là ông ta cũng hy vọng sẽ giải quyết được bằng hòa bình.
- Anh Hô Diên cũng biết chặt đứt nguồn sống của người khác là quá đáng ư? Nhưng anh có biết là ông ta đã làm những gì khôn? Ông ta đã không cho bạn tôi một con đường sống nào, muốn thâu tóm cả công ty của bạn tôi đấy.
Trương Dương khẽ nhếch miệng cười nói, Hô Diên Ngạo Bác cũng tỏ ra sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn ông chủ Vương một cái.
Lời nói của Trương Dương khiến gã không dễ phản bác, nói ra thì đây cũng là do ông chủ Vương gây ra, bây giờ gã lại phải đi “đổ vỏ”.
- Tiền bối, tôi biết tôi sai rồi, tôi đồng ý bồi thường, công ty của Hồ Hâm giá trị bao nhiêu tiền thì tôi sẽ đền bù bằng đó, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi một lần này thôi.
Ông chủ Vương bị Hô Diên Ngạo Bác trừng mắt nhìn nên trong lòng hoảng hốt, thái độ hiện tại của ông ta cũng không đến nỗi tệ.
Tuy nhiên đó cũng là vì ông ta biết Trương Dương lợi hại, đắc tội không nổi mà thôi.
- Công ty của cậu ấy giá trị bao nhiêu, chúng tôi sẽ bồi thường bấy nhiêu, anh Trương, anh coi thế nào?
Hô Diên Ngạo Bác cũng gật đầu theo.
Gã không hiểu sự tình nhiều lắm, nhưng cũng biết giá trị bao nhiêu đền bất nhiêu đồng nghĩa với việc phải đền gấp đôi.
Bồi thường như vậy, cũng coi như là có thành ý rồi. Gã nói như vậy chủ yếu là vì Trương Dương là người của Y thánh nhất mạch, không muốn hai gia tộc sau này có xích mích với nhau, biết đâu sau này còn cần phải tìm đến người của Y thánh nhất mạch nhờ giúp đỡ.
Dù sao, y thuật của Y thánh nhất mạch cũng là đệ nhất thiên hạ, điểm ấy tất cả mọi người tu luyện nội kình đều biết.
Ông chủ Vương cũng nhìn Trương Dương với ánh mắt hy vọng, công ty của Hồ Hâm rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có giá trị một hai triệu, kịch kim thì là ba triệu, bỏ ra từng đó tiền không thành vấn đề. Nếu như phải chuyển nhượng một nửa công ty của mình, thì cũng phải có giá vài chục triệu.
Trương Dương nhìn Hô Diên Ngạo Bác, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười, nhìn nụ cười của hắn, trong lòng Hô Diên Ngạo Bác cũng thấy nhẹ nhõm.
Gã tưởng rằng Trương Dương đã đồng ý với đề nghị của gã, bằng lòng dùng phương thức này để giải hòa. Dù sao thì gia tộc Hô Diên cũng là gia tộc có bề dày cả ngàn năm, không ai muốn đi đối đầu với họ làm gì.
Đáng tiếc gã còn chưa thở phào được thì sắc mặt đã thay đổi rồi.
- Anh Hô Diên, rất xin lỗi, nể tình thái độ biết lỗi của ông ta tôi mới đề xuất yêu cầu này, chuyển nhượng cổ phàn, tự chặt đi một cánh tay của mình, đó là yêu cầu của tôi, không mặc cả thêm.
Trương Dương nhẹ nhàng nói một câu, lần này Hồ Hâm bị bắt nạt, hắn quyết tâm giúp Hồ Hâm có thể ngẩng cao đầu, cho dù đối phương là ai, đối phương cứng rắn cỡ nào.
Hắn cũng sẽ không vì có người của gia tộc Hô Diên mà sẽ thay đổi dự tính ban đầu, đây không phải là tính cách của hắn.
- Trương Dương, ông ta là người của gia tộc Hô Diên chúng tôi.
Hô Diên Ngạo Bác vẻ mặt hoàn toàn trùng xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Dương. Trong cơ thể, nội kình của gã đã vận chuyển rất nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ được.
Trong gia tộc, gã vẫn luôn là đối tượng để người ta nịnh hót. Gã cảm thấy hôm nay mình đã xuống nước rất nhiều, nhưng không ngờ Trương Dương lại không thèm nể mặt như vậy.
- Là người của gia tộc Hô Diên thì sao?
Trương Dương khẽ mỉm cười, lại hỏi một câu khiến Hô Diên Ngạo Bác sắp phát cuồng.
- Anh biết là anh đối phó với ông ta thì đồng nghĩa với việc nhắm vào gia tộc chúng tôi mà!
Hô Diên Ngạo Bác hung hăng nhìn Trương Dương, lôi cả gia tộc ra rồi, nếu Trương Dương tiếp tục không biết tốt xấu, thì gã cũng sẽ không khách khí nữa.
- Người phạm sai lầm thì sẽ phải trả giá, bất luận là ai, chỉ cần tôi có năng lực thì sẽ đòi công đạo đến cùng, cũng không cần biết người sau lưng kẻ đó là ai.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu. Nếu là trước kia thì có lẽ hắn sẽ có chút e dè, nhưng hiện tại hắn đã có nội kình tầng thứ ba hậu kỳ, không biết sợ hãi là gì nữa rồi.
Hiện tại hắn mới hai mươi tuổi, mấy năm nữa, có Thánh nữa hoàn là hắn nhất định sẽ đột phá lên được tầng thứ tư. Đến lúc đó, cho dù là người nhà gia tộc Hô Diên cũng không dễ động vào hắn được.
Đừng nói là mấy người hầu bên ngoài, cho dù là trực hệ truyền nhân của gia tộc, hắn đều có thể trừng trị được.
Đây là thực lực, trong giới nội kình vốn chính là thế giới của những kẻ mạnh, kẻ mạnh thì được làm vua.
- Nhóc con kiêu ngạo, ngông cuồng.
Hô Diên Ngạo Bác đột nhiên đứng dậy, một bước lao đến, tấn công về phía Trương Dương, gã không phải muốn giết chết Trương Dương mà chỉ muốn cho Trương Dương một bào học, cho hắn biết khinh thường mình, khinh thường gia tộc mình sẽ phải trả giá đắt. Tốc độ của gã rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Trương Dương rồi.
Trong mắt ông chủ Vương thì như bay, còn trong mắt Trương Dương thì cũng chỉ nhanh hơn đi bộ một chút mà thôi, Trương Dương khẽ né sang một bên.
- Cũng có tài đấy, tao muốn xem rốt cuộc mày có cái gì mà kiêu ngạo như vậy.
Hô Diên Ngạo Bác tấn công không trúng, hừ lạnh một tiếng, song chưởng lần lượt bay đến Trương Dương, gã dùng chính là tuyệt học Lạc diệp chưởng pháp của gia tộc. Ông chủ Vương chỉ nhìn thấy bóng của quyền, căn bản không nhìn ra Hô Diên Ngạo Bác rốt cuộc đã đánh bao nhiều quyền.
Thấy động tác của Hô Diên Ngạo Bác, ông chủ Vương không khỏi hâm mộ và ghen tị. Đây là cao thủ nội kình, nếu như ông ta có năng lực như vậy thì ông ta sẽ trở thành người được người ta ngưỡng mộ, rất nhiều người sẽ chủ động đến phục vụ cho ông ta.
Nhưng đáng tiếc ở cái tuổi của ông ta, ước vọng đó rất không thực tế, ông ta chỉ có thể hy vọng ở con mình. Hy vọng con có thể được như Hô Diên Ngạo Bác, có như vậy mới nâng cao được địa vị cho mình.
Hô Diên Ngạo Bác tấn công, còn Trương Dương chỉ lùi lại về phía sau một bước.
Thông qua việc cảmn nhận quyền phong của đối phương, Trương Dương đã biết thực lực của Hô Diên Ngạo Bác là ở tầng thứ hai trung kỳ, hơn nữa vô cùng ổn định, có lẽ không lâu nữa là có thể đột phá lên tầng thứ hai hậu kỳ.
Hô Diên Ngạo Bác này đúng là có tư chất, trong giới tu luyện thì đúng là có một không hai, ngoại trừ Trương Dương ra.
Tốc độ của Trương Dương được liệt vào hàng “biến thái”, hắn không chỉ có linh dược cao cấp, mà còn có cả thệ thống thánh thủ để giúp hắn tăng nội kình...
Một cao thủ tầng thứ ba hậu kỳ đối phó với một người ở tầng thứ hai trung kỳ, trong lòng đương nhiên chẳng có gì lo lắng cả.
Trương Dương vẫn chỉ né tránh mà không phản đòn, một lúc sau thì lùi vào trong viện.
Hô Diên Ngạo Bác cũng công kích theo, từ phòng khách vào trong viện.
Đánh một lúc, thời gian tuy không dài nhưng có thể Hô Diên Ngạo Bác cũng cảm thấy có gì không đúng, ngay từ đầu Trương Dương có thể tránh được thì không nói làm gì, nhưng sau khi gã dùng hết lực và võ học tốt nhất ra thì vẫn chưa làm gì được đối phương, gã hiểu lần này mình đã đá phải cánh cửa sắt rồi.
Thực lực của đối phương tuyệt đối mạnh hơn mình nhiều.
Phát hiện này khiến cho gã cảm thấy lạnh trong lòng, gã đã tự nhận là thiên tài trong giới tu luyện hiện nay, đối phương còn trẻ hơn, nhưng thực lực lại mạnh hơn gã, Trương Dương này rốt cuộc là cao thủ như thế nào.
Điều đáng tiếc chính là Trương Dương vẫn không trả đòn, cho nên gã không biết được trình tự nội kình của Trương Dương.
Né tránh một lúc, khóe miệng Trương Dương lại nở nụ cười, sở dĩ hắn vẫn tránh là vì đột nhiên thấy hứng thú với bộ chưởng pháp này của Hô Diên Ngạo Bác.
Hắn muốn nhìn một lần bộ chưởng pháp này, không đảm bảo sẽ học được hoàn toàn, ít nhất cũng có thể hiểu được đại khái.
Hiện giờ hắn xem đã đủ rồi, không cần phải tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột này với Hô Diên Ngạo Bác thêm nữa.
Hô Diên Ngạo Bác lại tấn công một lần nữa, lúc này trong lòng gã cảm thấy hối hận, lần này chỉ mang mấy thứ về mà không mamg theo vũ khí. Biết sớm biết sẽ gặp đối thủ mạnh như vậy thì đã mang thần binh lợi khí của mình ra rồi.
Gia tộc ngàn năm, thần binh lợi khí đương nhiên là không thiếu.
A…
Hô Diên Ngạo Bác mất tập trung một cái, lập tức cảm giác được lực đạo mất đi, cánh tay lúc này như không phải là của mình nữa vậy.
Cánh tay của gã đã bị Trương Dương tóm lấy.
Hô Diên Ngạo Bác tỏ ra sợ hãi, gã không biết vì sao mình lại bị Trương Dương khống chế như vậy, thậm chí còn không có cảm giác Trương Dương đã ra tay.
Tuy nói sợ hãi, nhưng gã vẫn chưa buông lỏng xuống, chân lại đá về phía trước, gã muốn dùng chân để giúp mình thoát được khốn cảnh này.
Chân vừa giơ lên, lập tức thân thể gã lại mềm nhũn ra, một một dòng lực đạo rất lớn truyền vào cơ thể gã, khiến chân gã đột nhiên mềm nhũn ra.
Chỉ lần này gã đã hiểu được, trước đó đối phương không dùng bí pháp gì cả, đối phương khiến cho gã nhìn không thấu, và là cao thủ mạnh hơn gã rất nhiều.
- Anh, anh là cao thủ tầm thứ ba?
Thân mình không thể nhúc nhích, Hô Diên Ngạo Bác trên mặt còn mang theo vẻ kinh hãi.
Hiện tại gã đã hiểu, mình căn bản không phải là đối thủ của người ta, thực lực của Trương Dương tuyệt đối trên tầng thứ ba, ít nhất là phải tầng thứ ba trung kỳ.
Không phải cao hơn gã một tầng thì Trương Dương không thể dễ dàng chế phụ gã như vậy.
Nhìn tuổi của Trương Dương, trên mặt gã lại có chút chua xót.
Trương Dương có vẻ quá trẻ tuổi, hơn nữa gã biết rõ, Trương Dương tuyệt đối không sử dụng dược vật như Trú Nhan Đan, Trương Dương trẻ tuổi thật sự, họ cũng có năng lực phân biệt của mình.
Còn trẻ như vậy mà đã có thực lực tầng thứ ba trung kỳ, điều này khiến cho những kẻ luôn tự nhận mình là thiên tài cảm thấy bị đả kích trầm trọng.