Người lái xe đến chính là Trương Dương.
Lần này hắn đi ra ngoài một tuần, tính đúng thời gian để lại thuốc cho ông Tề, nên hôm nay ăn uống xong hắn vội tới tiếp tục điều trị cho ông Tề.
- Trương… Trương Dương.
Xe của Trương Dương vừa mới dừng hẳn, Triệu Dân liền vội vàng tiếp đón, mở cửa xe giúp Trương Dương.
Trương Dương xuống xe, hắn gật đầu chào một cái rồi lập tức đi thẳng vào trong sân.
Triệu Dân ở phía sau chăm chú nhìn theo, lần này Trương Dương không có ngồi ở trên xe mà không chịu xuống, như vậy khiến hắn ta càng thêm lo lắng.
Lần trước lúc cha con họ gặp mặt, hắn ta biết chuyện cái bàn bị đập tan. Lần này hắn ta chỉ sợ lại xảy ra biến động gì đó lớn hơn thôi.
Trương Dương cũng nhìn thấy Trương Khắc Cần, Trương Khắc Cần và ông Tề cũng đang nhìn hắn.
Nhìn thấy Trương Khắc Cần, người Trương Dương khẽ dừng lại, cuối cùng bước bước dài hướng về phía trước.
Và sau khi cơ thể này đã hoàn toàn dung hợp, lúc trước những tiêu cực kia sẽ phản ứng ngay liền không xuất hiện nữa, nhưng chỉ có điều đã nhiều năm liền không có chạm mặt ông ta có chút không thích ứng.
Đầu tiên là mắt liếc nhìn Trương Khắc Cần, Trương Dương lại xoay người nhìn ông Tề vừa cười vừa nói:
- Thật ngại quá, lần này đi xa hơi lâu, ông Tề, mấy ngày này ông cảm thấy sức khỏe thế nào?
- Không saođâu, cậu có việc bận của cậu, cơ thể của tôi…
Nói đến đây, ông Tề lại cười ha hả nói tiếp:
- Cơ thể của tôi mấy ngày nay khỏe phi thường, tưởng như đưa súng cho tôi thì tôi cũng có thể vác súng đi giết giặc được.
Ông Tề đã từng đi bộ đội, tính cách người lính rất phóng khoáng. Ông ta cười sảng khoái nói với Trương Dương. Trương Dương và Trương Khắc Cần đều mỉm cười.
- Xin ông cứ yên tâm, chữa khỏi bệnh rồi thì nhất định ông có thể cầm súng đi giết địch được.
Trương Dương cười ha hả nói, nói xong liền dẫn ông Tề đi vào trong phòng.
Lần trước chỉ châm cứu hai ngày, nhưng ông Tề đã dùng Dưỡng sinh hoàn trong bảy ngày, cơ thể của có thể gần như đã hồi phục để thích hợp uống thuốc.
Trước khi uống thuốc, Trương Dương lại châm cứu cho ông ta một lần nữa để hấp thu dược liệu một cách tốt nhất.
Nhìn thấy Trương Dương dẫn ông Tề đi vào, Trương Khắc Cần do dự một hồi cuối cùng cũng đi theo vào.
Ông ta có cảm giác hôm nay Trương Dương hình như có vẻ gì đó không giống bình thường, cụ thể là như thế nào thì ông ta lại không nói ra được nên lúc này ông ta muốn đi vào thử xem sao.
Vẫn trong căn phòng mà Trương Dương chữa bệnh cho ông Tề lần trước, Trương Dương để cho ông Tề ngồi trên giường chuẩn bị tiến hành châm cứu.
Lúc trước ông Tề còn cần người khác nâng mới dậy được, nhưng lần này đã tự nằm lên giường được. Thái Triết Lĩnh muốn giúp nhưng ông cụ cũng không khiến.
Sau khi ông Tề chuẩn bị xong, Trương Dương lập tức lấy hộp kim chuẩn bị châm cứu.
Lúc này Trương Khắc Cần cũng đi đến, đứng ở một bên tò mò nhìn.
Thái Triết Lĩnh kinh ngạc nhìn ông ta một cái. Anh ta liếc mắt nhìn Trương Dương, thấy hắn không nói gì. Anh ta cũng biết chuyện cha con hắn bất hoà qua lần gặp trước.
Trương Dương lần lượt châm cứu, một đống kim được cắm lên người ông Tề.
Mỗi cây kim sau khi được đâm sâu xuống đều sinh ra một luống khí nóng trong người ông Tề khiến ông ta cảm thấy cả người đều rất thoải mái, càng lúc càng dễ chịu hơn.
Sau khi cắm kim xong, Trương Dương dừng lại và dùng tay búng lên mỗi cây kim một chút.
Lát sau, ông Tề dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi bùng kim gần hai mươi phút kể từ cây kim đầu tiên, Trương Dương liền búng lần thứ hai.
Lần châm cứu này là làm chuẩn bị cho ông Tề đạt tình trạng tốt nhất trước khi dùng thuốc như Ngô Yến.
Nhưng lần đó nội công của Trương Dương còn không được cao như bây giờ, phải dùng linh dược để bổ sung nội công, hơn nữa một lần búng châm cũng mất thời gian từ ba mươi phút trở lên.
Nội công hiện giờ của Trương Dương đã cao hơn kì sau tầng thứ ba, hắn bây giờ cũng không cần dùng linh dược để hỗ trợ điều trị như trước, thời gian châm cứu cũng rút ngắn hơn trước nhiều.
Bây giờ chữa những bệnh như thế này, hắn cũng ung dung hơn trước nhiều, đây đều là ưu điểm của nội công hùng mạnh mang tới.
Nhìn kim châm cứu trên người ông Tề rung lên vu vu, Trương Khắc Cần chỉ ngạc nhiên, chứ phải là kinh ngạc.
Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Trương Dương chữa bệnh cho người khác. Ông ta thấy phương pháp mà Trương Dương làm rất giống Trương Vận An.
Búng kim lần hai xong, Trương Dương đương nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Khắc Cần và từ từ đi đến.
- Anh Thái, tôi sẽ tiếp tục chữa trị cho ông Tề, anh có thể ra bên ngoài chờ tôi một lát được không?
Trương Dương đi đến trước mặt Trương Khắc Cần, không nói chuyện với ông ta mà nói với Thái Triết Lĩnh ở bên cạnh.
- Hả? Được, tôi chờ ở ngoài, cần gì cậu cứ gọi tôi nhé.
Đầu tiên, Thái Triết Lĩnh sửng sốt, rồi lập tức gật đầu nói. Anh ta rất tinh ý, biết Trương Dương muốn nói chuyện riêng với Trương Khắc Cần.
Cha con người ta nói chuyện, anh ta tất nhiên không nên tham gia vào.
Trương Khắc Cần cúi đầu nhìn Trương Dương một cái, ánh mắt ông ta có vẻ thắc mắc, nhưng ông ta cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở đó nhìn Trương Dương.
- Ngồi xuống nói chuyện đi!
Bây giờ đối mặt với Trương Khắc Cần, Trương Dương đã hoàn toàn có thể ổn định tinh thần của mình, không còn dễ kích động như những lần trước.
Trương Khắc Cần ngồi xuống, Trương Dương thì ngồi lên một chiếc ghế sô pha kê sẵn ở trong gian phòng.
- Mấy hôm trước tôi đã đi đến An Điền rồi lại đi đến xã Thanh Đỉnh.
Nghe thấy ba chữ xã Thanh Đỉnh, ngón tay Trương Khắc Cần đột nhiên run run lên. Ông ta biết nơi đó những năm trước, dù công việc bận rộn, phương tiện đi lại cũng khó khăn nhưng ông ta đều cố gắng đi đến đó. Mấy năm nay vì công việc hay phải di chuyển nên ông ta không đi được.
- Cậu đã kể mọi chuyện cho tôi biết rồi, ông không cần phải dấu giếm nữa.
Trương Dương lại nói tiếp, giọng điệu rất bình thản.
Cho dù là dĩ vãng hay hiện tại thì tình cảm đối với Trương Khắc Cần ở trong lòng hắn vẫn có chút phức tạp.
Đây là người cha cùng huyết thống của hắn, nếu nói không có chút tình cảm nào thì chỉ là lừa gạt. Từ nhỏ hắn đã không sống cùng với cha, tình cảm với cha cũng rất nhạt nhoà, lại cộng thêm việc hắn đã hiểu lầm cha nhiều năm như vậy nên nhất thời muốn hắn đột nhiên thay đổi thái độ thì rất khó.
Có thể nói bây giờ hắn đã không còn oán hận cha nhiều như trước, mà còn cảm thấy thông cảm và hơi áy náy với ông ta.
- Con đều biết cả rồi?
Lúc này Trương Khắc Cần mới khẽ thở hắt ra, chậm rãi hỏi một câu.
Trương Dương gật đầu nói:
- Năm đó không phải lỗi của ông, nhưng cũng không thể phủ nhận ông cũng có trách nhiệm. Ông vì công việc mà không để ý gì đến mẹ con tôi. Mẹ tôi cũng vì không muốn đi theo ông mãi để sống một cuộc sống bị lạnh nhạt như vậy, nên đã lựa chọn công việc mà mình yêu thích. Đương nhiên chuyện của mẹ, trách nhiệm chủ yếu vẫn là do tôi.
Nói tới đây, vẻ mặt Trương Dương có chút sầm tối hơn, dù với bất kì lý do gì trước đó thì cái chết của mẹ hắn năm đó quả thật vẫn là vì hắn nên mới bị như vậy.
Sau khi hoàn toàn dung hoà với cơ thể này, chuyện xảy ra trong quá khứ của “Trương Dương trước kia” cũng giống như chuyện đã xảy ra với bản thân Trương Dương hiện tại.
- Mẹ của con là một người tốt. Là cha đã sai, vì mải mê công việc mà không để ý đến hai người, không chăm sóc tốt được hai mẹ con. Con lúc đó vẫn còn nhỏ, lỗi lầm đều là của cha mà ra, tiếc là chuyện đã qua thì có hối hận cũng vô ích.
Trương Khắc Cần thở dài thật mạnh nói. Lời nói của Trương Dương lại khiến ông ta nhớ tới chuyện cũ.
Ông ta không ngờ mấy ngày nay Trương Dương không phải đi Ngụy Châu và đã điều tra ra mọi chuyện trước kia.
Ông ta cảm nhận được Trương Dương bây giờ không còn hiểu lầm ông ta sâu như trước. Hắn chủ động nói chuyện với ông ta như vậy chính là minh chứng tốt nhất, nhưng ông ta lại càng cảm thấy lo lắng cho Trương Dương hơn.
Ông ta và Trương Dương rất ít sống chung với nhau, nhưng ông ta lại rất hiểu tính cách của con trai mình. Lúc trước ông ta không nói với Trương Dương sự thật không phải chỉ vì giữ lời hứa với mẹ Trương Dương, mà còn lo lắng Trương Dương không chấp nhận nổi sự thật này.
Sai lầm lớn đã xảy ra, có hối hận thì cũng có ích gì.
Trương Dương yên lặng gật đầu, có vẻ rất đồng tình với lời nói của Trương Khắc Cần.
- Con cũng không cần vì chuyện này mà nghĩ nhiều làm gì. Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ con xuất sắc như vậy, tin rằng Thi Hoa nếu nhìn thấy thì nhất định cũng sẽ rất vui.
Trương Khắc Cần nhẹ nhàng nói với Trương Dương. Thành công của Trương Dương bây giờ thực sự vượt xa dự liệu của ông ta và cũng làm ông ta rất vui mừng.
- Tôi không suy nghĩ gì nhiều cả. Chuyện gì đã qua thì cho nó qua, tôi nói cho ông biết chuyện này là chỉ vì muốn để ông biết là tôi đã biết việc này rồi, thế thôi.
Trương Dương lắc đầu chầm chậm nói. Quan hệ của hắn và Trương Khắc Cần không hoà thuận như cha con bình thường. Suy cho cùng cũng đã nhiều năm như vậy rồi nên muốn lập tức thay đổi là hoàn toàn không thể nào.
Nhưng có được khôngết quả như vậy, Trương Khắc Cần đã rất hài lòng rồi. Đối với ông ta mà nói, bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.
Hơn nữa nhìn thấy Trương Dương cũng không suy sụp gì, ông ta cũng bắt đầu tươi tỉnh lên.
- Y thuật của con là do cậu dạy cho hay do ông ngoại dạy cho?
Trầm ngâm một hồi, Trương Khắc Cần là người phá vỡ sự yên lặng trước, nhẹ nhàng hỏi Trương Dương một câu.
Ban đầu khi biết được Trương Dương có y thuật thần kì, Trương Khắc Cần cũng không giật mình vì biết ông ngoại và cậu của Trương Dương đều là những danh y tài giỏi, rất có thể bọn họ đã âm thầm truyền dạy cho Trương Dương.
Trương Dương ngày càng có bản lĩnh, tất nhiên ông ta cũng ngày càng cảm thấy yên tâm trong lòng.
- Ông ngoại!
Hơn mười giây sau, Trương Dương mới chậm rãi nói ra một từ. Hắn đã nói với Trương Vận An như vậy và cũng chỉ có thể nói với Trương Khắc Cần như vậy.
Người ông ngoại mà hắn chưa từng gặp mặt bây giờ đã trở thành một nấm mộ rồi.
Nhưng lúc này Trương Dương cũng cảm thấy có gì đó là lạ. Trương Đạo Phong là con trai của cụ nội hắn kiếp trước, bây giờ lại trở thành ông ngoại của hắn kiếp này. Dù có sự khác biệt nhưng hắn vẫn là huyết mạch của Trương Dương, đời này hắn vẫn là người của Trương gia.
Trương Dương rất coi trọng quan hệ đối với gia tộc, điều này thực sự chính là một tin tức vô cùng đáng mừng đối với hắn.
- Hoá ra là ba vợ à, chẳng trách lúc nhỏ, ta đi thăm nhưng luôn không tìm gặp được con.
Trương Khắc Cần gật đầu, khẽ thở dài nói. Ông ta thực sự thường lén đi thăm Trương Dương hồi nhỏ, đáng tiếc là mỗi lần đến thăm vào ban ngày thì Trương Dương đều không ở nhà.
Bây giờ ông ta nghĩ là những lúc đó nhất định là ba vợ đã lén truyền dạy y thuật cho Trương Dương. Ba vợ có y thuật rất giỏi, được ông ấy đích thân chỉ dạy cho nên Trương Dương còn trẻ như vậy mà đã có danh tiếng là thần y.
Đương nhiên đây chỉ là cách nghĩ của Trương Khắc Cần, nếu ông ta biết được sự thật thì e rằng sẽ phải trợn tròn mắt lên.
Chỉ có điều, Trương Dương cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói ra chân tướng sự việc.
- Tôi phải bắt đầu tiếp tục chữa bệnh cho ông Tề rồi. Nếu không có việc gì thì ông cũng không cần ở đây. Ông yên tâm, tôi có cách chữa khỏi hoàn toàn bệnh của ông Tề, để ông ấy khoẻ mạnh trở lại cuộc sống bình thường hoàn toàn không thành vấn đề.
Trương Dương đứng lên nói. Mục đích hắn ngồi riêng với Trương Khắc Cần cũng chỉ là để nói cho ông ta biết rằng hắn đã biết hết mọi chuyện rồi.