Đám Cổ Phương đợi một lúc, Trương Dương đã đến rồi.
Căn biệt thự này của Trương Dương trước mắt vẫn thuộc nội thành, cách giao lộ của đường cao tốc không xa, cho nên đám Cổ Phương không phải đợi lâu.
Nhìn thấy chiếc xe một thời mình yêu thích, trong mắt Cổ Phương còn hiện lên vẻ hoài niệm, tuy nhiên ngay lập tức đã khôi phục lại, gã vừa nhìn là đã biết Trương Dương đến.
- Mọi người sao đột nhiên đến vậy, không thèm báo trước một tiếng.
Xuống xe, đứng trước mặt đám Cổ Phương, Trương Dương nói một câu.
- Đây không phải là muốn cậu bất ngờ hay sao, thế nào, có cảm giác bất ngờ hay không?
Cổ Phương cười ha hả một tiéng, Lý Vĩ thì rất lịch sự cười với Trương Dương, trong ánh mắt của gã còn có chút gì đó sợ hãi.
- Niềm vui bất ngờ thì không có, chỉ có kinh hãi thôi.
Trương Dương giả bộ tức giận nói một câu, Cổ Phương thì cười lớn.
Sau chuyện lần trước, quan hệ giữa Cổ Phương trở nên rất tốt, đặc biệt Trương Dương còn là ân nhân cứu mạng của ông ngoại gã, thái độ của gã rất tốt.
Lần trước Trương Dương cứu mạng lão Kiều, cũng mang đến nhiều ưu đãi cho Cổ Phương, hiện tại ở nhà thái độ của mọi người đối với hắn đều đã có thay đổi.
Cổ Phương lập tức ha hả nói:
- Bất kể là niềm vui bất ngờ hay kinh hãi, thì có là được rồi, đi thôi, chúng ta không thể đứng mãi ở đường cái thế này được.
Trương Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa bọn họ về biệt thự.
Biệt thự cách đó không xa, sau khi đến, Cổ Phương và Lý Vĩ đều chỉ, sau đó âm thầm gật đầu một cái.
Ánh mắt của bọn họ tự nhiên không giống với đám Hồ Hâm, căn biệt thự này cũng chỉ tàm tạm, thỉnh thoảng đến tụ tập thì được chứ ở lâu dài thì chắc chắn là họ không muốn.
Nhà của bọn họ còn lớn hơn đât nhiều.
- Anh Long.
Vừa mới đến biệt thự Lý Vĩ đã gặp Long Phong, lập tức cung kính chào hỏi.
Thực lực của Long Phong gã hết sức rõ ràng, cũng là cao thủ của cao thủ, ngay cả Tia Chớp đang nằm trong phòng, gã cũng chin với ánh mắt tôn kính.
Đây đều là những cao thủ chân chính.
Long Phong gật đầu với gã một cái, sau đó lập tức trở về phòng.
Thái độ lúc trước của gã có thay đổi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong đám Long Thành, đối với những người khác thì thái độ vẫn như vậy.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, muốn thay đổi thật sự thì là chuyện không hề đơn giản.
- Cổ Phương, có một chuyện tôi nên nói trước thì hơn, cậu đến tôi rất hoan nghênh, nhưng ngày mai tôi có việc không thể ở cùng cậu được, cậu thông cảm nhé.
Mời bọn họ ngồi xuống, bảo Khúc Mỹ Lan đi pha trà, Trương Dương mới mở miệng nói một câu.
- Ngày mai có việc à, việc gì thế?
Lời nói của Trương Dương có chút gì đó không khách khí, nhưng Cổ Phương lại thấy rất dễ chịu, Trương Dương nói thẳng như vậy chứng tỏ không coi gã là người ngoài, như vậy là đã đủ rồi.
Trương Dương nói:
- Ngày mai tôi phải đi An Điền một chuyến, khả năng ngày kia mới về được, vé máy bay đã đặt rồi.
- An Điền? Sao đột nhiên lại muốn đi đến đó vậy?
Cổ Phương có chút kinh ngạc nhẹ giọng hỏi một câu.
- Đi có chút việc ấy mà, cho nên ngày mai mới không thể ở cùng các cậu được.
- Cái này không vấn đề gì, dù sao chúng tôi cũng không có việc gì, anh họ năm đó còn đi bộ đội ở An Điền, hay là chúng tôi đi cùng cậu nhé, giải quyết việc xong chúng ta cùng về!
Cổ Phương cười ha hả nói, Trương Dương nhìn về phía Lý Vĩ, Lý Vĩ gật đầu.
Cổ Phương nói không sai, Lý Vĩ đã từng ở An Điền thạt. Đó là thời điểm sau khi tốt nghiệp học viện quân sự được điều động đến đó, còn từng đảm nhiệm chức phó trung đội trưởng, trung đội trưởng và chỉ đạo viên, sau đó lại rớt xuống Kim Lăng, cuối cùng mới được điều đến Hỗ Hải.
Gã từng ở An Điền nhiều năm, cho nên rất quen thuộc nơi đó.
- Các cậu có thời gian à?
Suy nghĩ một chút, Trương Dương lại hỏi.
Hắn cũng không ngờ Lý Vĩ lại từng ở An Điền. Có một người thông thạo nơi đó thì tốt hơn, Lý
Vĩ biết sự lợi hại của hắn, cho nên sẽ không tùy tiện nói ra ngoài.
- Có, chúng tôi đến lần này cũng không có chuyện gì, chỉ là đến tặng quà cho cậu mà thôi, không nói thì tôi lại quên mất, tôi mang quà đến cho cậu.
Cổ Phương vỗ đầu một cái, sau đó lập tức chạy ra ngoài xe, mang theo mấy chiếc hộp rất đẹp vào.
Có tất cả sáu chiếc hộp, nhưng tất cả đều được gói rất cẩn thận, nhìn qua là biết thứ tốt rồi.
- Những thứ này đều là của ông ngoại bảo chúng tôi mang đến, hiện tại chúng tôi đã mang đến tận nhà cho cậu rồi.
Cổ Phương cười nói.
Trương Dương liền hỏi:
- Đều là những cái gì đấy?
Cổ Phương đáp:
- Cậu mở ra là biết thôi mà.
Trương Dương nghi hoặc nhìn một cái, chậm rãi mở một chiếc hộp ra, trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Hà thủ ô trăm năm?
Trương Dương ngẩng đầu lên, bên trong một chiếc hộp tinh xảo thứ nhất là một gói hà thủ ô nguyên vẹn, Trương Dương nhìn qua cũng có thể biết được, đây là hà thủ ô thượng đẳng, tầm một trăm năm trở lên.
Cổ Phương giơ ngón cái lên nói:
- Quả nhiên là người lành nghề có khác, như tôi thì có mà bó tay, đây đều là những quà cáp mà khi ông ngoại bị bệnh người ta mang đến tặng, hiện tại ông đã hết bệnh ròi, thân thể còn rắn chắc hơn cả trước đây, những thứ này không dùng đến nữa, để không cũng lãng phí, ông nói những thứ này nằm ở trong tay cậu thì phát huy được tác dụng tốt hơn, cho nên mới bảo chúng tôi mang đến.
Nhìn gốc hà thủ ô này, Trương Dương tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng im lặng gật đầu.
Lão Kiều biết mình là thầy thuốc Trung y, nên đã tặng lại những món quà quý giá này lại cho mình, những thứ này quả thật đều khiến cho Trương Dương không thể cự tuyệt được, đây đều là những loại thuốc rất quý, nhờ có những cái này mà Trương Dương có thể phối chế ra rất nhiều linh dược khác.
Thứ tốt như vậy, Trương Dương chưa bao giờ cảm thấy đủ.
Trương Dương không nói gì, lại mở tiếp một cái hộp khác ra.
- Thiên Sơn Tuyết Liên Tử?
Trương Dương càng tỏ ra kinh ngạc hơn nữa, đây là Thiên Sơn Tuyết Liên Tử năm trăm năm, tuy không có công hiệu tốt như Tuyết liên ngàn năm nhưng cũng là nhất đẳng tinh phẩm rồi.
Đại lễ này của lão Kiều, quả là không nhẹ.
- Cụ thể là cái gì thì chúng tôi cũng chịu, hiện tại mấy thứ này đều là của cậu rồi.
Cổ Phương mỉm cười, nhìn bộ dạng của Trương Dương là hắn biết, những thứ này đều rất hợp ý hắn.
Lúc đầu khi lão Kiều bảo bọn họ mang những thứ này đến, Kiều Quan Hải còn có chút khó hiểu, Trương Dương là thần y rồi, có rất nhiều thuốc tốt, không thể thiếu nhiều thứ như vậy được, gã cho rằng tặng món quà quý giá khác thì sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên lão Kiều vẫn “khăng khăng” phải mang những thứ này đến, ông còn nói, tặng quà thì phải tặng những gì thật sự hữu dụng với đối phương.
Hiện tại xem ra, gừng càng già càng cay, Trương Dương đúng là rất hứng thú đối với những thứ này.
Trương Dương lần lượt mở hết cả sáu hộp này ra, cuối cùng mới toàn bộ đóng lại.
Ngoài Hà thủ đô, Thiên Sơn Tuyết Liên Tử, còn có thượng đẳng Xạ hương, Xuyên bối mẫu, tất cả đều là những thứ rất quý giá, lão Kiều lần này dự đoán không sai, đây đích xác đều là những thứ mà Trương Dương cần.
- Cổ Phương, chuyển lời của tôi đến ông cụ nhé, lần này tôi không khách khí nữa, những thứ này tôi xin nhận.
Trương Dương nói một câu.
Mấy những thứ này vào tay hắn nhất định sẽ phát huy tác dụng tốt hơn so với người khác. Đại lễ của lão Kiều lần này, về sau Trương Dương tìm cơ hội để báo đáp sau.
- Được, cậu mua vé máy bay của hãng nào, tôi cũng lập tức đi đặt, ngày mai chúng ta bay cùng nhau.
Cổ Phương hào hứng nói.
Nhìn dáng vẻ của gã, thật sự là muốn cùng đi An Điền với Trương Dương, Lý Vĩ đứng bên cạnh cũng không phản đối.
Lý Vĩ rất rõ, bọn họ lần này tới chính là muốn củng cố quan hệ với Trương Dương, Trương Dương còn trẻ, Kiều Quan Hải và lão Kiều đều không thích hợp để ra mặt, cũng chỉ có bọn họ là thích hợp.
Còn về phần đi đâu thì không quan trọng, đừng nói là An Điền, mà dù Trương Dương muốn xuất ngoại thì bọn họ cũng sẽ cố gắng để đi cùng.
Rất nhanh, Cổ Phương đã đặt xong vé máy bay, thấy bọn họ như vậy, Trương Dương cũng không phản đối.
Đồ đạc của Trương Dương cũng đã chuẩn bị xong, hiện tại thêm hai người nữa, thì phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Thật ra cũng không phải chuẩn bị thứ gì ghê gớm cả, máy bay cũng chỉ hơn một tiếng là đến nơi, không cần phải phiền toái như vậy.
Buổi tối, lại đến khách sạn của Mễ Tuyết tổ chưc chiêu đãi Cổ Phương, thức ăn rất phong phú, tuy nhiên cũng chỉ là ăn một bữa cơm, nên Trương Dương cũng không gọi đám Long Thành đến, Long Thành và Cổ Phương cũng không ưa nhau lắm.
Ăn cơm xong, Cổ Phương và Lý Vĩ đều không ở khách sạn mà đi đến nhà Trương Dương.
Biệt thự không lớn, nhưng phòng khách lại rất nhiều, ở thêm hai người nữa hoàn toàn không vấn đề gì, chỉ có điều không được thoải mái như ở khách sạn.
Một đêm yên ả trôi qua, rạng sáng Trương Dương và Long Phong lại cùng nhau lên núi tập luyện.
Việc tập luyện mấy ngày nay đã tiêu hóa gần hết số Tinh huyết đan là lần trước bọn họ đã uống, Long Phong tính toán hai tháng nữa lại uống tiếp một viên Tinh huyết đan nữa, tranh thủ lợi dụng dược lực của Tinh huyết đan, đem nội kình đến tầng thứ hai hậu kỳ, sau đó củng cố nội kình, tìm kiếm cơ hội đột phá.
Đột phá từ tầng thứ hai lên tầng thứ ba, Long Phong không có ý định dùng Thánh nữ hoàn, gã phải dựa vào chính mình, tự thân đột phá.
Còn Trương Dương thì muốn tiếp tục không chế nội kình tầng thứ ba trung kỳ, tiếp tục hai người sẽ tiếp tục uống Tinh huyết dan, dù sao linh dược của bọn họ nhiều, dựa vào linh dược mà tu luyện cũng không vấn đề gì cả.
Trở về biệt thự, Cổ Phương và Lý Vĩ đều đã ngủ dậy, đang nói chuyện gì đó với Khúc Mỹ Lan, Mễ Tuyết thì ngồi bên cạnh mỉm cười lắng nghe.
Thấy Trương Dương trở về, Khúc Mỹ Lan lập tức im miệng lại, còn lo lắng nhìn Trương Dương một cái.
Cô luôn rõ thân phận của mình, cô là người hầu của Trương Dương, người hầu đâu thể đứng nói chuyện với khách của chủ nhân như vậy.
- Công tử, vừ rồi tôi…tôi không nói gì cả, không nói gì cả…
Nhìn Trương Dương, Khúc Mỹ Lan càng khẩn trương, rồi ấp úng giải thích, Trương Dương thấy buồn cười, nhưng cũng không để ý đến cô nữa, mà đi lên chào hỏi Mễ Tuyết và Cổ Phương một tiếng, sau đó đi tắm rửa.
Vừa rồi hắn và Long Phong đi tập, trên người có chút mồ hôi, nên trước tiên phải đi tắm một cái.
- Long công tử, anh ấy không tức giận chứ?
Thấy Trương Dương không thèm để ý đến mình, Khúc Mỹ Lan càng tỏ ra luống cuống hơn, vội vàng đứng sau hỏi Long Phong một câu.
- Có tức giận hay không thì cô đến hỏi cậu ấy đi, tôi làm sao mà biết được.
Long Phong cười nói một câu, sau đó lập tức đi vào phòng, để lại Khúc Mỹ Lan với vẻ mặt lo lắng không yên.
Cuối cùng vẫn là Mễ Tuyết đến an ủi cô mấy câu cô mới đỡ hơn một chút.