Tiếng Ngô Chí Quốc nghe rất vang dội, mỗi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Câu nói này càng là rất rõ ràng trực tiếp quay về phía Ngô Chí Lượng mà hỏi, rất nhiều người đầu tiên là kinh ngạc liếc nhìn Ngô Chí Quốc, sau đó lại thoáng nhìn Ngô Chí Lượng.
Ngô Chí Quốc là người thừa kế của gia tộc, từ nhỏ đã tiếp thu sự giáo dục không giống những người khác, cũng là người ổn trọng nhất trong mắt mọi người.
Rất nhiều người đều có hiểu biết về anh ta, Ngô Chí Quốc chưa bao giờ làm chuyện chưa nắm chắc.
Nếu bây giờ y đã nói như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, nghe ý tứ trong lời nói của Ngô Chí Quốc, tựa hồ Ngô Chí Lượng cũng có chút vấn đề.
- Đại ca, tôi không rõ ý của anh!
Từng thớ cơ trên mặt Ngô Chí Lượng bắt đầu run rẩy nhưng vẫn phân trần một câu.
Ánh mắt đó của Ngô Chí Quốc khiến y có chút sợ sệt, bất kể nói thế nào y cũng là từ nhỏ sống nép dưới ánh hào quang của Ngô Chí Quốc, đối với “Đại ca” đã có sự sợ hãi theo bản năng.
Huống chi trong bụng y có điều khuất tất, vào lúc này mà còn có thể trấn định được thì có khi y chính là yêu quái ngàn năm mất rồi.
- Không rõ cũng chẳng sao cả, chẳng mấy chốc nữa chú sẽ rõ ràng ngay thôi!
Ngô Chí Quốc đột nhiên nở nụ cười, nói xong lại uống ngụm nước.
- Chí Quốc, cháu có lời gì thì nói rõ luôn đi, nếu như Chí Lượng có cái gì không phải, cháu thân là anh có thể nói, có thể phạt, đừng ném cho nó một câu vô tâm như vậy, lại còn cố ý nhằm vào nó nữa chứ?
Ngồi ở vị trí phía trước bỗng có một người đột nhiên lên tiếng, ông ta chính là bố của Ngô Chí Lượng.
Rất nhiều người thì đều yên lặng gật đầu một cái, Ngô Chí Lượng vừa nãy quả thật có “vô tâm” mà hỏi như vậy. . . Chính vì y hỏi câu kia mới khiến Ngô Chí Song không có cơ hội lập công chuộc tội nữa.
- Chú ba, cháu có phải cố ý nhằm vào nó hay không, chú sẽ biết ngay thôi!
Ngô Chí Quốc liếc nhìn vị trưởng bối bằng ánh mắt sắc lẹm, nụ cười trên nét mặt càng sáng lạn hơn.
Từ nhỏ đã là trọng điểm bồi dưỡng của cả gia tộc, Ngô Chí Quốc tự nhiên không phụ lòng mọi người, bất kể là ai, nếu ra tay muốn hại tính mạng của anh ta thì anh ta sẽ không tha cho đối phương.
Ngô Chí Lượng không chỉ là muốn lấy mạng anh ta mà còn muốn phá huỷ tương lai của cậu em, lại còn muốn trực tiếp kéo bố anh ta “xuống ngựa”, người này không phải là em họ, mà là kẻ thù sinh tử luôn rồi.
Đối với kẻ thù, Ngô Chí Quốc lại càng không có chút thương hại.
- Chí Quốc, con nói những lời này là có ý gì?
Ngô Thắng cũng cảm giác được có gì là lạ, lập tức hỏi một câu, Ngô Chí Quốc làm tất cả những thứ này cũng chưa nói cho ông biết là do thời gian quá gấp gáp.
Ngô Chí Quốc ngẩng đầu, khẽ nói:
- Ba, nếu như con nói Chí Song là bị người hãm hại, có người cố ý mua chuộc Tiểu Minh Tinh, sai Tiểu Minh Tinh dẫn nó đi đánh bạc, ba có tin không?
- Bị người hãm hại?
Vẻn vẹn mấy chữ này đã đủ khiến tất cả mọi người ở chỗ này đều ồ lên, từng thớ thịt trên mặt Ngô Chí Lượng lại bắt đầu rung động.
- Con lại nói, bây giờ thân con đang mang bệnh, cũng không phải là đổ mồ hôi cảm gió thông thường, mà là bị người hạ độc, có người muốn con chết oan chết uổng trong mấy ngày này, ba sẽ tin con chứ?
Ngô Chí Quốc lại nói một câu, lần này thanh âm càng lớn hơn, lúc nói đến mấy chữ cuối cùng, những người khác đều đã im bặt.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía anh ta, trong mắt tất cả đều là cùng một vẻ khó mà tin nổi.
Nói xong câu đó, anh ta lại cảm thấy rất khát, lập tức lại uống một hớp nước lớn.
Anh ta vốn không muốn uống nước, anh ta biết tất cả những thứ này đều là do con cổ trùng trong thân thể kia đang tác quái, không uống nước cũng không được, mà hết thảy những chuyện này lại đều là do ông em họ “dễ gần khả ái” kia mang đến.
- Chí Quốc, con nói cái gì, con bị trúng độc?
Ngô Thắng cũng nhịn không được nữa, lập tức đứng lên, không chỉ là ông mà cả vài vị một trưởng bối phía trước đều đứng lên.
Ngay cả thay thế phụ thân đến đây như Ngô Chí Nguyên, nay cũng ngơ ngác nhìn Ngô Chí Quốc.
- Ba, ba đừng nóng vội, tất cả những thứ này lập tức sẽ được công bố với mọi người, Ngô Chí Lượng, mày có điều gì muốn nói sao?
Ngô Chí Quốc khẽ mỉm cười, làm chậm lại một chút ngữ khí, lần thứ hai chất vấn ông em họ tâm thần nay đã bất định.
- Đại ca, em không rõ anh có ý gì, nếu em có chỗ nào không nên không phải, anh có thể đánh mắng, nhưng anh nói nặng lời như vậy, em thật sự không chịu đựng nổi!
Ngô Chí Lượng cố nén nỗi bất an trong lòng, chậm rãi nói.
Y hiện tại đã rõ, Ngô Chí Quốc đã biết hết rồi, thậm chí biết rõ chuyện bản thân mình hạ độc.
Y không biết đã sơ suất ở đâu, nhưng y hiểu rõ tất cả những thứ này y đều không thể thừa nhận, thừa nhận thì y coi như xong rồi, kết cục của y có thể so với Ngô Chí Song còn bi thảm hơn.
- Chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định sao?
Ngô Chí Quốc vừa cười cười, tiếp tục nói:
- Không hề gì, mày sẽ chịu nhận ngay thôi!
Ngô Chí Quốc vừa nói, từ bên ngoài một người nhanh chóng chạy vào, người này sau khi vào thì trực tiếp lại chỗ Ngô Chí Quốc ghé sát bên tai Ngô Chí Quốc khẽ nói vài câu.
Ngô Chí Quốc nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi khẽ phân công cho người này mấy tiếng.
Tất cả mọi người không nói gì, họ đều đang nhìn Ngô Chí Quốc, tất cả mọi chuyện đã phát sinh ngày hôm nay hoàn toàn vượt ngoài dự kiến.
Không có một hồi, bên ngoài đi vào hai người, hai người kia đại gia cũng không xa lạ gì.
Mỗi người đều có bằng hữu của mình, Ngô Chí Quốc cũng giống như vậy, những mối quan hệ giao tiếp của y tất cả mọi người đều rõ ràng, đối với bằng hữu của y cũng đều có hiểu rõ nhất định.
Hai người đi vào kia chính là Hoàng Hải và Lý Á.
Một bên khác, có người lại lắp một màn hình TV cỡ lớn, còn có hai cái loa bự cùng một bộ thiết bị âm thanh đi kèm.
Sau khi lắp xong những thứ này, Lý Á liền bước qua bỏ vào trong đó một cái đĩa CD.
TV mở ra, trên ti vi nhanh chóng xuất hiện một cô gái, nhìn thấy dáng vẻ của cô ả này, từng thớ thịt trên mặt Ngô Chí Lượng bỗng nhiên nhảy dựng lên một cái, bây giờ rốt cục đã có thể xác định, Ngô Chí Quốc đã biết tất cả chuyện của y, ngay cả người y mời tới cũng đã bị bắt đi.
Nhưng có một điều y rất không rõ, người y mời tới dù là đàn bà nhưng vô cùng lợi hại, đối phó mười mấy kẻ tầm thường cũng không có vấn đề gì, Ngô Chí Quốc là làm thế nào mà bắt được ả ta.
Những ai quen biết cô ả này đều không ngừng nhìn Ngô Chí Quốc một cái.
Dù sao Ngô Chí Lượng từng dẫn cô ta công khai xuất hiện, rất nhiều người cũng biết, đây chính là bạn gái mới của Ngô Chí Lượng, coi như không biết, hỏi thăm một chút cũng có thể rõ ràng về thân phận của cô gái này.
Trên ti vi bắt đầu phát đi lời thú tội của cô ta, cô ta đã nói ra tất cả, nói ra bị Ngô Chí Lượng sai khiến, cũng nói ra mục đích của y khi hạ độc Ngô Chí Quốc.
Chỉ xem được một nửa, trên gáy Ngô Chí Lượng liền mồ hôi lạnh chảy ròng, so với Ngô Chí Quốc còn chảy nhiều hơn.
- Đại ca, tôi đâu có đắc tội với anh đâu chứ? Tại sao anh lại bắt Mỹ Lan, bức bách cố ấy nói ra những điều giả dối bịa đặt này? Cái gì mà hạ sâu độc, cổ độc, đây là thời đại khoa học kỹ thuật, chuyện như vậy mà cũng có người tin sao?
Ngô Chí Lượng đứng lên, ở đó lớn tiếng kêu, rất nhiều người đều nhìn về mấy người bọn hắn, có người lại lẳng lặng gật đầu một cái.
Quả thực, sự tồn tại của cổ độc rất khó khiến người ta tin tưởng.
Ngô Chí Quốc nhìn y, chậm rãi lại lộ ra tia cười, anh ta không nói gì cả, lấy từ trong túi ra sợi dây thừng, trực tiếp buộc lên cánh tay của mình.
Lúc trước, anh ta đã gặng hỏi Trương Dương như thế nào mới có thể đem sâu độc trong thân thể bức ra.
Anh ta không có nội kình, muốn bức ra cũng không dễ dàng, chỉ có thể đóng kín mạch máu, ngăn cản huyết dịch lưu thông, như vậy sau thời gian dài, sâu độc trong thân thể sẽ hiển hiện ra.
Bức sâu độc hiện thân như vậy là có thể thành công, nhưng đối với tự thân anh ta cũng có thương tổn nhất định, không giống như Trương Dương sử dụng nội kình, đối với thân thể của hắn không có nguy hại gì cả.
Chỉ là lúc này Trương Dương không có ở đây, anh ta cũng chỉ có thể làm như vậy.
Thời gian dần trôi qua, màn hình ti vi rốt cục cũng đã ngừng chiếu, đám Hoàng Hải bọn họ thu lại đống thiết bị.
Đây là chứng cứ chứng minh Ngô Chí Lượng có tội, có điều muốn chứng minh sự chuẩn xác của những lời cô gái kia nói trong ti vi thì còn cần một cái phụ trợ.
Ngô Chí Quốc sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, ngăn huyết dịch lưu thông không phải là chuyện tùy tiện đùa giỡn, làm không cẩn thận đều có thể chết người.
Mọi người không rõ vì sao, lúc này đều chăm chú nhìn Ngô Chí Quốc, Ngô Thắng trên mặt vô cùng lo lắng.
- Cái kia, đó là cái gì?
Đột nhiên có người chỉ chỉ cánh tay của Ngô Chí Quốc, người này còn sợ hãi đến độ thân thể hơi di chuyển về phía sau.
Trên cánh tay của Ngô Chí Quốc lồi ra một vật thể quỷ dị, không ngừng ngọ nguậy ở đó, bên trong cánh tay của Ngô Chí Quốc còn phát ra một loại âm thanh thấp trầm, khiến người ta cực kỳ không thoải mái.
Nhìn thấy cổ trùng bị bức ép đi ra, Ngô Chí Quốc vội vàng mở dây thừng trên tay ra, nếu cứ tiếp tục buộc chặt như thế, anh ta sẽ không cần chờ cổ độc phát tác mà cái mạng nhỏ sẽ phải nghỉ chơi ngay lập tức.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói.
Mắt thấy là thật, Ngô Chí Quốc dùng sự thực nói cho ai nấy biết có vài thứ quả thực có tồn tại, thứ vừa nãy kia, bất luận người nào nhìn thấy thì sau đó suy nghĩ đầu tiên cũng chính là cổ trùng.
- Ngô Chí Lượng, nếu như chứng cứ này còn không đủ thì tao vẫn còn đó!
Ngô Chí Quốc nhẹ nhàng nở nụ cười, vỗ vỗ tay ra hiệu với bên ngoài.
Từ bên ngoài lập tức có một người tiến vào, giao cho Ngô Chí Quốc một cái túi dày đặc văn kiện.
- Đây là tài liệu tao cho người ta điều tra, liên quan tới chi tiêu tài chính của mày, đừng tưởng rằng mày dùng cái tên giả Lý Lượng mà tao liền tra không ra những gì tay chân của mày làm, hết thảy nguồn tài chính của mày đều là xuất từ công ty mà ra!
Ngô Chí Quốc mở túi văn kiện ra, lấy từ bên trong một văn bản.
Trong này có ghi chép về năm triệu chuyển khoản mà thằng em họ kia giao cho sư phụ của Khúc Mỹ Lan, còn có ghi chép về giao dịch mua chuộc Tiểu Minh Tinh của hắn ta, mỗi một khoản một mục đều rõ ràng như vậy.
Rất nhiều người sau khi cầm tới xem đều lập tức ngẩng đầu nhìn Ngô Chí Lượng, trong mắt còn có vẻ không tin.
Nếu như tất cả những thứ này đều là Ngô Chí Lượng làm, vậy người này thực sự quá đáng sợ, ngay cả Ngô Chí Nguyên lúc này cũng đang trừng mắt nhìn Ngô Chí Lượng, tất cả những gì y làm đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của mọi người.
Ngô Chí Song chỉ là tham ô ít tiền, tham ô công khoản, chỉ có thể coi là sai lầm.
Ngô Chí Lượng lại dám đi hãm hại người cùng tộc, mưu hại tộc nhân, đây lại là tái phạm tội, quả là tội trạng không thể tha thứ.
- Vu cáo, những thứ này đều là vu hãm, tôi không có làm, tôi chưa có từng làm!
Ngô Chí Lượng trên gáy mồ hôi chảy ròng ròng, vẫn ở đó phân trần, y không thể thừa nhận, y biết sau khi thừa nhận hậu quả tuyệt đối là không thể nào gánh chịu nổi.
Ngô Thắng cuối cùng nhận lấy những tư liệu kia, chỉ nhìn mấy lần, ông liền để xuống, mở miệng hỏi:
- Chí Lượng, bác hỏi cháu, chuyện công ty Ái Mỹ đã đem khoản trợ cấp 30 triệu chuyển lại đây, tại sao cháu lại không nói, lại còn nói tiền của bọn họ còn chưa rót vào tài khoản, lẽ nào cháu muốn bác gọi điện thoại tự mình hỏi bên kia ngay bây giờ sao?
Ngô Thắng lập tức bắt được điểm then chốt, Ngô Chí Lượng tự thân không có bao nhiêu tiền, tất cả những gì y vẫn dùng đều là tiền của xí nghiệp gia tộc.
Chính là dùng số tiền kia làm những việc này, nếu như hắn ta giải thích không ra xuất xứ của số tiền kia, vậy thì tương đương với phải thừa nhận hết thảy mọi chuyện.