Sau khi Dương Linh gọi điện cho Thường Phong, đã không thấy bóng dáng của Trương Dương đâu nữa.
Cô nghĩ ngợi một chút, lại gọi điện cho Hoàng Hải, Long Thành và Lý Á, nhiều người thì sẽ có sức mạnh lớn, cô vô cùng lo lắng Tô Triển Đào sẽ xảy ra chuyện.
Phân cục bình thường lớn hơn đồn công an rất nhiều, sau khi Trương Dương đi vào, lập tức cẩn thận nghe ngóng.
Đáng tiếc nơi này rất loạn, thính lực của hắn có tốt cũng không nghe được Tô công tử rốt cuộc là bị nhốt ở đâu.
- Vô Ảnh, giúp ta tìm người đi, Tô Triển Đào, mày nhớ tên cậu ta nhé.
Trương Dương nói với Vô Ảnh, Vô Ảnh có chiếc mũi rất lợi hại, có thể nhớ được tất cả các mùi, chỉ cần nó ngửi được một lần thì tuyệt đối sẽ không quên được.
Vô Ảnh đã nhiều lần gặp Tô Triển Đào, cho nên mũi của gã nó nhớ rất kỹ.
"Chít chít chít chít
Vô Ảnh bất mãn kêu lên mấy tiếng, Trương Dương sau khi nhét cho nó một viên thuốc nó mới nhếch mũi lên ‘cười cười’, cái mũi nhỏ nhắn của nó bắt đầu hoạt động.
Ngửi một hồi, nó khẽ lắc đầu, nơi này quá lớn, mùi của con người cũng quá tạp, phải ở khoảng cách gần nó mới có thể ngửi ra được.
Thấy Vô Ảnh lắc đầu, Trương Dương ôm lấy nó đi vào bên trong, bắt đầu tiến hành tìm kiếm trong phạm vi nhỏ.
Trên đường có người thấy mặt hắn lạ, cho nên tiến đến hỏi, hẳn đành phải khéo léo lảng tránh trả lời.
Đi được một lúc, cái mũi của Vô Ảnh bắt đầu run lên, rất nhanh chỉ tới một chỗ.
Trương Dương bước nhanh đến, hắn biết là Vô Ảnh đã phát hiện được bóng dáng của Tô Triển Đào.
Chỉ một loáng sau Trương Dương đã đi đến một tòa nhà làm việc ba tầng, Vô Ảnh đến đây càng tỏ ra vui mừng, nhìn chằm chằm vào một phòng trong cùng.
Nó đã tìm được Tô Triển Đào, Tô Triển Đào bị nhốt ở nơi này.
Cách văn phòng không xa, Trương Dương đang chú ý lắng nghe, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chạy thẳng đến văn phòng đó.
Cửa phòng vẫn khóa, Trương Dương bất chấp, trực tiếp đá một cước vào cánh cửa.
Một đạp của Trương Dương như vậy, kết quả thế nào thì nghĩ là biết ngay.
Cánh cửa gỗ bị Trương Dương đá rơi, sau đó hắn xông vào bên trong, trên chiếc ghế sô pha, có hai người đang mặc cảnh phục ngồi đó, thấy cánh cửa bị đá văng như vậy lập tức đứng lên.
Ở trước mặt bọn họ, một người thanh niên đang bị còng tay, miệng còn bị dán băng dán.
Người bị trói này, nhìn thấy Trương Dương đến thì ư ứ kêu lên.
- Cậu là ai, cậu có biết là mình đang làm cái gì không?
Sau phút sững sờ, viên cảnh sát chỉ vào Trương Dương quát.
Ở trong cơ quan công an, thậm chí còn dám đá hỏng cánh cửa nữa, đúng là to gan lớn mật.
Người bị trói đúng là Tô Triển Đào, miệng bị dán băng dán không nói được, cho nên gã không ngừng nháy mắt với Trương Dương, để hắn nhìn vào cửa của gian phòng nhỏ trong đó.
Ở phòng đó, có một cô gái đang khóc lóc.
Vừa rồi Trương Dương cũng nghe thấy tiếng khóc, cho nên động tác mới nhanh như vậy, hiện tại thấy bộ dạng của Tô Triển Đào, hắn liền rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Trương Dương không để ý đến viên cảnh sát kia mà lập tức chạy sang phòng nhỏ bên cạnh.
Hai viên cảnh sát đều xông lên muốn bắt lấy Trương Dương, bị Trương Dương đạp cho một cái, cả hai đều lăn lông lốc dưới đất kêu gào thảm thiết.
Phòng bên cạnh này cửa không lớn, có chốt ở bên trong nhưng vẫn không thể làm khó được Trương Dương.
Hiện tại sức lực của hắn rất sung mãn, chỉ một cánh cửa nhỏ như vậy đương nhiên là không thấm vào đâu.
Đây thật ra là một phòng nghỉ, còn có giường, trên giường hiện có một viên cảnh sát bụng bự, quần áo không chỉnh tề đang đè trên một cô gái mặt mày sợ hãi, không ngừng kêu khóc.
Cô gái bị y đè chặt, không thể cử động được.
Cô gái này trông bộ khoảng mười bảy mười tám tuổi, trông rất giống với Dương Linh, chỉ nhìn qua như vậy là Trương Dương đã biết rõ thân phận của cô rồi.
Chỉ có điều Trương Dương không ngờ, viên cảnh sắc này lại háo sắc mà làm liều như vậy, dám làm chuyện bậy bạ trong phân cục cảnh sát.
- Khốn khiếp.
Trương Dương thầm mắng một tiếng, tiến lên túm lấy viên cảnh sát kia ném ra ngoài.
Lần này hắn dùng khí lực rất lớn, một người to béo khoảng chín chục cân bị hắn ném ra ngoài, đập mạnh xuống tường rồi mới rơi xuống đất.
Cô gái lúc này mới phản ứng lại, vội vàng ôm lấy quần áo nép vào góc giường khóc.
Trương Dương thấy cô như vậy, liền rút tấm khăn trải giường đưa cho cô, quần áo của cô đã bị xé rách nhiều chỗ, tuy chỗ quan trọng không bị lộ ra, nhưng đâu thể để như vậy được.
Làm xong tất cả những điều này Trương Dương mới rời khỏi căn phòng này để sang cởi trói cho Tô Triển Đào.
- Trương Dương, Dương Nhị thế nào?
Vừa mới được bóc băng dán miệng ra, Tô Triển Đào liền vội vàng hỏi luôn, xem ra gã rất quan tâm đến cô em vợ này.
- Cô ấy không sao, cũng may mà tôi đến kịp.
Trương Dương nói.
Nếu như hắn không đến kịp thời thì hậu quả e là rất nghiêm trọng rồi, Dương Nhị dù sao cũng chỉ là một cô bé mới lớn, sao có thể chống cự được người vừa rồi chứ.
Nếu thật sự để tên khốn khiếp đó thực hiện được, thì cho dù có giết chết y cũng không thay đổi được việc Dương Nhị bị làm nhục.
Sau khi được cởi trói, Tô Triển Đào lập tức chạy vọt sang phòng bên cạnh.
Dương Thị nhìn thấy Tô Triển Đào, lúc này mới dám đứng lên, sau đó chạy đến bên người Tô Triển Đào khóc.
Quần áo cô bị xé rách nhiều chỗ, trên người nhiều chỗ bị bầm tím, không thể nói vừa rồi cô không bị xâm phạm được.
Chỉ nhìn qua, ánh mắt Tô Triển Đào trở nên hung tợn, gã quay đầu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông bị Trương Dương quăng xuống đất kia.
- Khốn khiếp, cầm thú.
Tô Triển Đào cắn răng hung hăng kêu một tiếng, đột nhiên chạy tới đá liên tiếp vào bộ phận dưới háng tên kia.
A..a
Tên kia bị Tô Triển Đào đá cho mấy cú, liền kêu lên như heo bị chọc tiết, hay tay còn che dưới háng.
Tô Triển Đào gần như đã sử dụng toàn lực để đá, Trương Dương là thầy thuốc, đương nhiên hắn hiểu được, người này về sau chỉ có thể thành thái giám mà thôi.
Trương Dương đoán rằng, hai “quả trứng” kia có khi đều đã bị vỡ hết rồi.
Không chỉ đá vào phần háng, Tô Triển Đào còn đá lên người y, lúc này y co quắp lại, không hề phản ứng lại, y đã hoàn toàn bị hôn mê.
Nhìn Tô Triển Đào như đang phát điên, Trương Dương khẽ lắc đầu.
Hắn bước nhanh ra ngoài, bên này có động tĩnh lớn như vậy, người xung quanh không thể không biết được. Quả nhiên đã có mấy người đứng bên ngoài rồi.
Lúc này có mấy người định xông vào bắt Trương Dương, nhưng Trương Dương cũng không phải kẻ dễ chơi, những người này đều không thể làm gì được.
Rất nhanh, một cảnh sát khác lớn tiếng hô “chính ủy bị người ta đánh rồi…”
Tiếng kêu của y, khiến cho những người ở các phòng xung quanh đều thấy sửng sốt, sau đó người xông đến càng lúc càng nhiều.
Trương Dương cau mày, nắm đấm lại mạnh hơn, trực tiếp khiến cho tên “to mồm” kia bất tỉnh.
Mấy người khác xông lên, song ai nấy đều có kết cục như vậy.
Lúc này, trên mặt đất mười mấy người nằm giãy dụa, không còn ai dám xông lên nữa, tuy nhiên người ở phía ngoài cũng không ngốc, lập tức có người đi thông báo cho cảnh sát hình sự, cảnh sát hình sự là lực lượng có sức chiến đấu mạnh nhất trong số bọn họ.
- Triển Đào, chúng ta đi trước đi.
Bên ngoài hiện tại rất loạn, Trương Dương biết bọn họ không thể ở lại nơi này thêm được, bằng không, càng lúc sẽ càng có nhiều người đến, bởi dù sao đây cũng là cục Cảnh sát.
- Đợi một chút, túi của tôi.
Tô Triển Đào kêu lên một tiếng, sau đó trực tiếp giẫm lên đám người nằm dưới đất kia mà chạy vào lấy chiếc túi trên bàn làm việc.
Trong túi có một chiếc máy ảnh đời mới, gã liền lấy máy ảnh ra chụp Dương Nhị.
"YAA.A.A..!"
Dương Nhị bị hành động của hắn dọa cho hét lên, hiện tại quần áo của cô rách rưới, chụp như vậy thì cô còn mặt mũi nào nữa.
- Đừng kêu, khóc là được rồi, đây là chứng cứ đấy.
Tô Triển Đào lập tức hét to với cô, Dương Nhị sau phút sửng sốt, lập tức tỏ ra ngoan ngoãn phối hợp với Tô Triển Đào, khóc lóc một cách ngon lành.
Không cần cô phối hớp thì sự thật cũng đã là như vậy rồi.
Tô Triển Đào chụp được bộ dạng hiện tại của Dương Nhị, đồng nghĩa với việc để lại chứng cứ, đến lúc đó người của cục Cảnh sát muốn không thừa nhận cũng không được.
Tô Triển Đào không sợ những người này, nhưng trong tay có chứng cứ thì vẫn tốt hơn.
Chụp xong Dương Nhị, gã lại chụp tiếp tất cả mọi thứ trong căn phòng, kể cả viên cảnh sát mập ú đang nằm hôn mê dưới đất kia.
Trương Dương lần này không giục gã, trong lòng cũng đang than thở.
Lúc này người bên ngoài càng kéo đến đông hơn, quan trọng nhất là có rất nhiều cảnh sát hình sự đuôi đến, một số còn có vũ khí trên tay, tình hình trở nên bất lợi cho đám Trương Dương.
Những cảnh sát không có vũ khí thì hắn có thể ứng phó được, nhưng còn nhiều súng ống thế kia thì hắn phải suy xét lại.
Càng không cần phải nói đến việc bên cạnh hắn còn có Tô Triển Đào và Dương Nhị, hắn hiện tại muốn dẫn nhiều người như vậy cùng đi ra, thì gần như là không thể.