Linh vượn đứng đó, thân mình hơi run lên.
Chân của nó còn đang không ngừng chảy máu, còn cánh tay cũng chảy máu tươi, khiến thân trước của nó toàn là máu, trên móng cũng có rất nhiều máu.
Linh vượn lúc này, thoạt nhìn còn bi thảm hơn Trương Dương khi nãy.
- Chít…
Tia Chớp đột nhiên nhảy tới, lớn tiếng kêu với linh vượn.
Trương Dương có tâm linh cảm ứng, biết Tia Chớp lúc này nói gì.
Tia Chớp nói rất đơn giản, nó bảo linh vượn, ngươi thua, ngươi không phải đối thủ của bọn ta. Chúng ta đã đánh bại ngươi, phải thực hiện lời hứa, không can thiệp vào hành động của bọn Trương Dương, đưa hoàn hồn thảo cho họ.
Đối với Tia Chớp khờ dại, Trương Dương cũng có chút bất đắc dĩ.
Đánh bại linh vượn, hoặc là đánh chết linh vượn, nó đương nhiên khong thể can thiệp vào hành động của mấy người, nói những lời này căn bản chẳng có tác dụng gì.
Tuy nhiên Trương Dương cũng không ngăn Tia Chớp. Đây là sự trao đổi giữa linh thú, Tia Chớp làm gì hắn đều ủng hộ.
Linh vượn mở to mắt, nhìn chăm chú Tia Chớp trên đất, trong mắt nó mang theo một tia bi ai.
Chồn đuôi cáo, tuy cũng là linh thú, nhưng dù sao không phải linh thú mạnh lắm. Nếu là thời kì đỉnh cao của nó, kể cả thêm mấy con chồn đuôi cáo nữa nó cũng không sợ.
Đáng tiếc hiện tại nó già rồi, già thật rồi.
Linh vượn tay dài về lý thuyết sống được khoảng hơn năm trăm năm, nhưng đây chỉ là lý thuyết.
Giống như con số lý thuyết của con người có thể đạt tới trăm năm. Nhưng những người thật sự sống tới trăm tuổi, không phải nghiều, phần lớn, đến bảy mươi tuổi đã rất già rồi, tám mươi thì đã nên thấy đủ.
Linh vượn tay dài cũng vậy, con linh vượn này đã sống hơn năm trăm năm. Nó thật sự già rồi.
Nếu không như vậy, bọn Trương Dương cũng không thể đánh thắng nó.
Nó hiện nay, các phương diện của cơ thể đều kém hơn rất nhiều so với thời kì đỉnh cao.
Linh vượn run rẩy hân mình, đứng đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Nó chậm rãi đi về phía sau, tới trước một cái hố to, trực tiếp nhảy xuống, ngồi bên trong.
Tia Chớp cũng vội vàng đi theo, đừng từ phía xa kêu lên với linh vượn.
Linh vượn lúc này mới quay đầu lại, rống lên từ đáy hầm, từng tiếng từng tiếng như đang nói gì với Tia Chớp.
Vô Ảnh không biết từ đâu chạy ra, lập tức nhảy lên trên đầu Tia Chớp, hai con vật nhìn mấy người đối diện, ngồi đó không nhúc nhích, không ngừng khẽ rống lên với mọi người.
Long Phong đứng cạnh Trương Dương, nhìn một cách kì quái.
Không lâu sau sắc mặt Trương Dương lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn và Tia Chớp, cả Vô Ảnh đều có tâm linh cảm ứng, chuyện bọn Tia Chớp biết, lúc này Trương Dương cũng biết.
Linh vượn lúc này đúng là đang nói chuyện với bọn họ, hơn nữa là chủ động thừa nhận mình thất bại, nó thua.
Sau này hoàn hồn thảo đều là của họ, bọn họ muốn lấy bao nhiêu thì lấy, lấy đi tất cả cũng không sao.
Không chỉ vậy, điều thật sự khiến Trương Dương giật mình là lời nói sau đó của linh vượn.
Linh vượn nói cho họ biết, nó từ nhỏ đã đi theo một vị cao nhân đến sống trên hải đảo này, cũng có thể nói nó được vị cao nhân kia đưa tới đây.
Hoàn hồn thảo, lúc bọn họ tới đã có. Vị cao nhân kia hình như lợi dụng hoàn hồn thảo làm chuyện gì, cách mỗi năm lại rời đi một thời gian. Mỗi lần đều mang đi một số lượng nhất định hoàn hồn thảo.
Nó thì ở lại đây suốt, phụ trách trông coi hoàn hồn thảo.
Khi đó trên đảo còn có những loài động vật khác. Linh khí mà Hoàn hồn thảo có được đều rất hấp dẫn chúng. Tuy nhiên chúng cũng không phải đối thủ của linh vượn tay dài.
Tuy nói khi đó linh vượn tay dài còn chưa trưởng thành, nhưng linh thú dù sao cũng là linh thú. Tuyệt đối không phải động vật bình thường có thể so sánh được, lại càng không cần nói linh vượn tay dài còn là linh thú thuộc nhóm năng lực mạnh.
Tuổi thọ của vị cao nhân kia, dù sao cũng không thể sánh với linh vượn. Sau lần cuối cùng ông ta rời đi, liền không quay lại nữa.
Một thời gian dài cao nhân không trở lại, linh vượn vẫn trông coi hoàn hồn thảo như một thói quen, cũng luôn ở lại đây, chưa bao giờ ra ngoài.
Thời gian dần qua, ngoài ăn trái cây ngoài sơn cốc, nó cũng bắt đầu ăn một ít hoàn hồn thảo. Dùng hoàn hồn thảo trường kỳ, mở ra linh trí cho nó, khiến nó càng ngày càng thông minh.
Tuy nhiên nó trở nên thông minh, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây
Nó quá quen với nơi này, gần như từ khi biết nhận thức đã ở đây, nơi này chính là tất cả đối với nó, rời nay này, nó căn bản không biết đi đâu.
Sau đó, nó trưởng thành, thực lực cũng từ từ tăng lên, đạt đến thời kỳ đỉnh cao.
Trong thời gian này, tổng cộng có ba người từng vào sơn cốc, có hai người bị nó đánh chết, một người trốn ra được.
Nó thông minh, từ đó liền biết, người bỏ đi này, nhất định sẽ mang đến tai họa ngầm cho nó, chỉ có điều nó không ngờ, tai họa ngầm này tới muộn như vậy, mãi cho tới thời điểm cuối đời mình, tai họa mới tới.
Lúc trước nó trốn dưới đất, không phải cố ý chờ người đánh lén, mà là nó chuẩn bị huyệt cho chính mình. Nếu bọn Trương Dương không đến, không cần một tháng, nó cũng sẽ sống những ngày cuối đời trong huyệt.
Nó trông coi hoàn hồn thảo đã khoảng năm trăm năm. Hoàn hồn thảo chính là tất cả của nó, sắp chết, nó cũng phải chết cùng hoàn hồn thảo.
Nó nằm trong đó không được mấy ngày, bọn Trương Dương đột nhiên xuất hiện ở đây. Xuất phát từ bản năng bảo vệ, nó lại nhảy ra ngoài, ngăn bọn Trương Dương lấy hoàn hồn thảo.
Hoàn hồn thảo chính là toàn bộ sinh mạng của nó, cho dù sắp chết, nó cũng không muốn bị người khác chấm mút.
Nếu nói như vậy, vẫn là bọn Trương Dương quấy rầy linh vượn này. Linh vượng vốn đã xuống hố chờ chết. Là bọn họ đến, khiến nó lại một lần nữa muốn chiến đấu.
Tia Chớp không hiểu gì cả, nhưng Trương Dương rất hiểu, Tia Chớp chỉ là truyền lại toàn bộ lời nói của linh vượn cho Trương Dương.
Sau khi biết những điều này, Trương Dương rất ngạc nhiên, cũng có chút bất đắc dĩ.
Hắn là vì cứu người mới tới đây tìm hoàn hồn thảo. Nếu không phải Kiều lão nhất định phải dùng hoàn hồn thảo, hắn đã không muốn tới đây quấy rầy sự thanh tịnh của linh vượn.
- Ngao..
Linh vượn đột nhiên lại kêu lên, trên mặt còn có vẻ rất đau khổ.
Nó đột nhiên không ngừng vuốt ngực, móng vuốt sắc nhọn móc ra một vết rách trên ngực.
Sắc mặt Trương Dương biến đổi mạnh mẽ, lập tức lấy bình ngọc trên người ra, ném cho Tia Chớp.
Tia Chớp quay đầu nhìn Trương Dương, lúc này ôm bình ngọc chạy tới chỗ linh vượn.
Linh vượn nhìn Trương Dương, đột nhiên hé miệng ra như đang cười.
Nó lại gầm nhẹ vài tiếng với Trương Dương, nó đang nói cho Trương Dương, nó có thể hy sinh tất cả, chỉ hy vọng có thể để nó yên tĩnh nằm ở đây.
Không thể ngờ, trí tuệ của con linh vượn này thật sự quá cao. Nếu không phải là không biết nói, gần như có thể trao đổi với con người.
Trương Dương đột nhiên đi thẳng về phía trước, tới chỗ linh vượn.
- Trương Dương
Long Phong vội vàng gọi hắn một tiếng. Trương Dương quay đầu lại, khẽ lắc đầu với anh ta
Long Phong chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Trương Dương đi qua, nghĩ một chút, anh ta cũng vội vàng đi theo.
Kỳ thật lúc trước Tia Chớp chạy tới anh ta đã giật mình, không ngờ lúc này Trương Dương cũng đi tới. Linh vượn này bị thương, nhưng còn chưa chết. Sức mạnh còn lại của nó, tùy tiện một chút cũng có thể giải quyết cái mạng nhỏ của họ.
Đi tới, Trương Dương ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm linh vượn trước mắt.
Khoảng cách của hắn và linh vượn, chỉ không tới một mét.
Linh vượn quả thật già rồi, trên mặt đầy nếp nhăn, lông mày bạc trắng. Nếu là người, được như nó lúc này, chắc đi lại cũng khó khăn.
Khuôn mặt già nua của linh vượn, đột nhiên lại lộ ra nụ cười, chỉ có điều nụ cười này thoạt nhìn có vẻ rất khủng bố.
Trương Dương nhíu nhíu mày. Với sự kinh ngạc của Long Phong, hắn cầm cánh tay linh vượn lên, không ngờ bắt mạch cho linh vượn.
Còn linh vượn, cứ không nhúc nhích ngồi trong hố, cũng không tấn công Trương Dương.
- Mày yên tâm, tao đồng ý, mày sẽ mãi mãi ở đây, không ai tới quấy rầy sự tĩnh mịch của mày đâu.
Bắt mạch một lúc, Trương Dương mới nhẹ nhàng đặt cánh tay của linh vượn xuống, thận trọng nói.
Thân thể linh vượn, thật sự rất già rồi, sinh mệnh lực của nó gần như không còn tồn tại, vốn nó có thể nghỉ ngơi một tháng dưới hố, nhưng bọn Trương Dương đã đến, thay đổi kết quả này.
Lại đấu với bọn Trương Dương một hồi, sau khi lại bị thương, tính mạng của nó bất cứ lúc nào cũng có thể bị mất đi.
Đây là việc lão hóa bình thường, là một hiện tượng tự nhiên. Trương Dương nếu cho nó linh dược úy phục, có thể khiến nó sống thêm được mấy ngày. Nhưng cũng chỉ là mấy ngày thôi, không thể thay đổi kết quả cuối cùng.
Tình trạng của nó không giống với Kiều lão, thân thể của Kiều lão còn chưa tới mức này.
Nụ cười trên mặt linh vượn rõ hơn, nó hình như rất hài lòng với lời nói của Trương Dương, sau khi gầm khẽ vài tiếng, vết thương trên ngực càng rộng ra.
Tia Chớp lúc này đã cầm cái bình, nhảy tới miệng vết thương của linh vượn.
Linh vượn kêu lên đau đớn. Vết thương từ từ chảy ra những giọt máu vàng kim óng ánh, máu trực tiếp rơi vào trong bình ngọc.
Một giọt, hai giọt, linh vượn thần sắc đau đớn, sau khi nặn ra khoảng gần đầy bình máu, động tác của nó mới dừng lại.
- Máu tươi
Nhìn thấy lọ máu kim hoàng này, Long Phong kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó hoảng sợ nhìn linh vượn.
Anh ta không ngờ, linh vượn tự ép máu tươi của mình ra. Đây chính là tinh hoa cả đời trên người linh thú, chính mình ép ra máu tươi của mình, nỗi đau này có thể tưởng tưởng ra.
- Đây là tiên quả đan, có thể làm giảm nhẹ nỗi đau đớn của mày, để mày sống lâu thêm mấy ngày.
Trương Dương lấy ra cái hộp trên người, lấy ra một viên linh dược đậm mùi, trực tiếp đưa tới trước mặt linh vượn.
Mùi thuốc rất hấp dẫn, tuy nhiên lần này Tia Chớp và Vô Ảnh đều không có bất cứ động tĩnh gì. Tia Chớp đã cầm bình ngọc, đang đau thương nhìn linh vượn.
Trước đây chúng nó là kẻ thù, cũng có thể nói là kẻ thù sống chết.
Nhưng hiện tại bọn chúng đã kết thúc cuộc chiến. Hiện tại linh vượn không phải là kẻ địch của bọn chúng nữa, chỉ là một linh thú gần kết thúc sinh mạng thôi. Đều là linh thú, chúng đang buồn thay cho linh vượn.
Đây là tình cảm giữa linh thú với nhau, là thứ tình cảm con người không cách nào giải thích được.
Cũng giống Vô Ảnh hy vọng mai táng Kim Quan Mãng, hoặc là trước kia Tia Chớp ngay lập tức phát hiện ra Vô Ảnh. Giữa linh thú và linh thú, có ngôn ngữ của bọn chúng, cũng có phương thức giao lưu của chúng.