[Dịch]Thần Y Thánh Thủ

Chương 351 : Dàn xe BMW




Nhìn thấy Trương Dương đi, bọn của Cao Kiệt đều trừng mắt ra nhìn.

Thi Nhan cũng có vẻ không tin được vào mắt mình. Những người này rõ ràng đều là những người có tiền, đều là những công tử quyền quý có gia thế lớn. Không ngờ Trương Dương lại quen bọn họ, hơn nữa tiếng nói lại còn có trọng lượng nữa.

Thậm chí Trương Dương còn mắng cho người ta một trận mà người ta không dám hé răng.

Quá đáng hơn là Trương Dương còn dẫn người ta đi nữa.

Thiệu Ngọc Bình chạy đến nhanh nhất, căn bản không để ý đến phản ứng Cao Kiệt, cô liền đứng ở bên trái Trương Dương, cúi đầu không nói gì.

Vương Lộ thì đứng ở bên phải Trương Dương. Cô rất không ưa Thiệu Ngọc Bình nhưng cô ta cứ nằng nặc đòi đi theo như vậy thì cô cũng gì có cách gì. Cô ta nói chuyện rất khó nghe, cũng may sau khi Trương Dương xuất hiện thì cô ta không nói ra điều gì ngứa tai nữa.

Điều này cũng chứng minh sức ảnh hưởng của Trương Dương.

- Vương Lộ, sao bạn lại quá kích động như vậy?

Thi Nhan kéo Vương Lộ sang một bên, khẽ trách mắng cô. Ban nãy khi Vương Lộ chạy đi, cô đã rất lo lắng.

Khi Vương Lộ xung đột với người khác, cô cũng định chạy đến nhưng Trương Dương đã đi đến đó trước.

- Tôi chính là như vậy, người nhà thường nói, tôi cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi.

Vương Lộ bất đắc dĩ nói, cô cũng biết lần này mình đã quá kích động, tiếc là cái tật này của cô không phải nói sửa là sửa ngay được.

Nói đơn giản Vương Lộ vài câu, Thi Nhan lại kéo cô quay lại.

Cao Phi, Triệu Cường và Lý Kiến Quốc đều nhìn Trương Dương với con mắt vô cùng kính nể.

Bọn họ hiện tại xem như đã biết được Trương Dương cũng là người có thế lực lớn, chỉ cần nhìn vào quan hệ giữa hắn với những người kia là biết ngay.

Cô ả vừa nãy đang giương nanh múa vuốt, ngạo mạn không chịu nổi bây giờ chẳng phải đang ngoan ngoãn đứng trước mặt Trương Dương như con mèo con đó sao.

Cô gái bị bọn họ có ác cảm đó dĩ nhiên là Thiệu Ngọc Bình.

Không lâu sau, Thi Cường và Cổ Phương cũng đều đã đi tới. Nghe những người này nói chuyện, đám bạn học của Trương Dương cũng hiểu được là Trương Dương đang chuẩn bị tiệc rượu, đang dẫn bọn họ đến tham dự.

Biết được tin tức này, rất nhiều người đều hưng phấn reo lên, nhất là Cao Phi.

Trương Dương đã nói nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều chỉ nghĩ hắn đang nói đùa thôi. Bây giờ mấy công tử nhà giàu kia cũng đi cùng Trương Dương thì nhất định là thật rồi.

Tiệc rượu thật sự, bọn họ rất ước ao, mặc kệ ở đâu, chỉ cần có tiệc rượu là được.

Một số người trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm. Bọn họ chưa từng tham gia bữa tiệc rượu nào, cũng chỉ nhìn thấy trên ti vi mấy lần nên không biết khi tham gia thì cần chú ý những điều gì để đến lúc đó không bị mất mặt.

Bọn họ cố gắng nhớ lại những tình tiết trên ti vi, hít sâu đẩy ngực cao lên để che dấu đi sự hồi hộp của mình.

Một số người có bạo dạn thì không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy rất vui khi được tham gia tiệc rượu thôi.

Quách Vĩ Á đứng bên kia có sắc mặt càng khó coi, lại có vẻ hơi sợ hãi.

Gã bây giờ coi như đã biết lúc trước Trương Dương không để ý đến gã chỉ vì hắn không coi gã ra gì. Chỉ nhìn thái độ của những người kia với Trương Dương cũng đủ biết hắn là người không nên dây vào.

Gã còn tận mắt nhìn thấy Cao Kiệt bị Trương Dương đánh ngã xuống đất mà không dám tỏ thái độ rắm gì, còn nói chỉ là hiểu lầm.

Điều này nói rõ Cao Kiệt cũng không dám tùy ý đắc tội hắn. Người mà Cao Kiệt cũng không dám đắc tội, thế mà gã còn vừa khiêu khích người ta ở kia. Vừa nghĩ đến kết quả bị Trương Dương trả thù, trong lòng của gã không khỏi run lên.

Cảm giác của gã bây giờ như đang đâm đầu vào mối hoạ lớn vậy.

- Trương Dương, chúng ta đã nói rõ rồi đấy nhé. Đúng rồi, cậu mua nhà ở Hỗ Hải lúc nào vậy?

Cổ Phương và Thi Cường đều đã đuổi kịp, người đang nói chính là Cổ Phương.

Bọn họ cũng đều biết Trương Dương là người Trường Kinh, vừa nãy nói là nhà hắn thì nhất định là hắn mua nhà ở Hỗ Hải rồi.

Đối với những kẻ có tiền như bọn họ mà nói thì mua nhà trên cả nước cũng chỉ là chuyện bình thường. Cổ Phương đều đã có nhà ở Việt Châu, thủ đô. Thi Cường có nhà riêng ở Hàng Châu, Kim Lăng và mấy biệt thự nhỏ ở vài nơi khác.

- Không phải mua, là quà mà người khác tặng, vẫn là vì chuyện lần trước.

Trương Dương khẽ mỉm cười nói. Các bạn học xung quanh đều nhìn hắn một cái, bây giờ họ mới biết Trương Dương đã có nhà ở Hỗ Hải.

Có di động, có nhà ở, còn có xe sang trọng, ngoài ra còn quen biết với những cậu ấm cô chiêu lắm tiền nhiều của này, bọn Cao Phi coi như đã biết được rằng hoá ra Trương Dương cũng là một công tử có tiền.

Nhưng rõ ràng chàng công tử này khiêm tốn hơn Quách Vĩ Á nhiều. Nếu không có chuyện ngày hôm nay thì bọn họ căn bản không thể biết Trương Dương là người có quyền thế như vậy.

- Reng, reng, reng!

Điện thoại di động của Trương Dương đổ chuông, Long Phong đã gọi được xe, đều đang chờ ở bãi đỗ xe, bảo Trương Dương qua đó.

Xe đều ở bãi đỗ xe, những lời này khiến Trương Dương thấy hơi lạ nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, nói lại và lập tức dẫn các bạn đi đến bãi đỗ xe.

- Trương, Trương Dương!

Vừa đi chưa được mấy bước, Quách Vĩ Á đột nhiên chạy tới, mặt mũi đỏ tưng bừng, dáng vẻ rất bất an.

Bạn gái của hắn, lại rất nhìn Trương Dương rất đề phòng, còn có chút sợ hãi.

- Bạn Quách còn có việc gì thế?

Trương Dương thản nhiên cười hỏi. Quách Vĩ Á lo lắng Trương Dương sẽ trả thù gã, nhưng lại không biết, Trương Dương căn bản không có ý định trả thù gã.

Từ trước tới giờ, Trương Dương chưa bao giờ coi gã ra gì. Đối với một kẻ đáng khinh như thế, Trương Dương làm sao có thể đi trả thù.

- Tôi, tôi, tôi có thể cũng đi đến tiệc rượu của các bạn được không?

Quách Vĩ Á mặt đỏ gay, im lặng hồi lâu mới lắp bắp bật ra được mấy lời.

Lúc này ngay cả Trương Dương cũng kinh ngạc nhìn gã.

Quách Vĩ Á lập tức mặt trắng bệch, cuống quít xua tay, vội vàng giải thích:

- Không phải, tôi không có ý này. Tôi đang muốn xin lỗi bạn, tại tôi không tốt, là đầu óc tôi u mê lú lẫn…

Nhìn thấy Trương Dương định đi, gã nóng vội muốn đến đây xin lỗi.

Chỉ có điều trong lòng gã đã thay đổi cảm giác hoàn toàn. Lần đầu tiên gặp Trương Dương khi đang ăn cùng bọn Vương Lộ ở bên bờ sông, gã đã coi khinh nói người ta nghèo.

Quan niệm này vẫn tiếp diễn đến bây giờ.

Trong phút chốc người ta đã trở thành công tử quyền quý, là người mà gã không dám đắc tội. Tuy nói muốn tới xin lỗi, nhưng trong lòng gã lúc này vẫn đang nghẹn ứ lại.

Đây giống như hàng ngày anh đều nhìn thấy một tên ăn mày chìa tay xin tiền bên đường, rồi đột nhiên anh phát hiện hắn có xe Rolls-Royce khiến anh không thể thích ứng kịp.

- Muốn đến thì đến đi, dẫn cả các bạn của cậu đến nữa.

Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Hắn không phải Cao Kiệt, cũng không phải Quách Vĩ Á, đều là bạn học cùng nhau tham gia hoạt động, nếu đã tình cờ gặp ở đây thì chi bằng đi cùng nhau. Tiệc rượu đã chuẩn bị cho năm mươi người, thêm vài người cũng chẳng sao.

- Thật… thật sao?

Quách Vĩ Á hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nói. Bạn gái của gã cũng không dám tin vào mắt mình, nhìn Trương Dương.

- Gọi bọn họ đi rồi cùng đi, trời sắp tối rồi!

Trương Dương lại cười, nói xong lần này, không đợi Quách Vĩ Á kịp phản ứng, hắn đã đi thẳng về phía trước.

Trương Dương đi ra được vài bước, Quách Vĩ Á mới phản ứng lại, vô cùng vui vẻ chạy tới gọi bạn bè của gã. Những bạn kia ở hơi xa, biết có thể cùng tham gia tiệc rượu của Trương Dương, rất nhiều người đều sung sướng nhảy cẫng lên.

- Trương Dương, kẻ tiểu nhân như vậy, bạn gọi nó đi làm gì?

Cao Phi bất mãn chu mỏ lên, khẽ nói một câu. Đám người Triệu Cường, Vương Lộ cũng đều gật đầu thật mạnh.

Quách Vĩ Á làm người khác thất rất chán ghét, hơn nữa bọn họ đều là người của đại học Kim Lăng. Đại học Kim Lăng và đại học Trường Kinh vốn là hai trường gang nhau, phần lớn ai cũng đều biết chuyện này.

- Để bọn họ đi cũng tốt, được thêm kiến thức, về sau cũng cũng không dám ăn nói bừa bãi nữa.

Thi Nhan đột nhiên nói một câu. Cao Phi sửng sốt, bất giác gật đầu.

Dẫn bọn họ đi là để bọn họ được mở rộng tầm mắt, biết được sự lợi hại của Trương Dương, sau này không dám ăn nói nói lung tung, cũng càng có thể cho bọn họ thấy sự đẳng cấp của bên mình.

Điều này ngang với sự đả kích đối với đại học Kim Lăng. Sao trước đây cậu ta không nghĩ ra điều này.

Trương Dương cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, tâm lý của hắn tuổi vượt xa những người này, không thích bon chen cạnh tranh như bọn họ, càng không muốn khoe khoang gì.

Chẳng qua là hắn cảm thấy đều là bạn học, có thể cùng tham gia hoạt động với nhau đã là có duyên, cùng đi cũng không sao.

Còn về phần đại học Kim Lăng, hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Trương Dương trên thực tế cũng không phải người Trường Kinh. Hắn chỉ học ở đại học Trường Kinh. Linh linh hồn của hắn đi vào thế giới này cũng không có bao lâu thời gian, còn chưa cảm nhận được oán khí do sự thù hằn dai dẳng mang lại.

Bãi đỗ xe ở hướng ngược lại, hơi xa, đi mất khoảng hơn mười phút.

Tới bãi đỗ xe Trương Dương lập tức sửng sốt, Long Phong thì đang ở tại kia nhìn hắn, trên mặt còn mang theo nụ cười kì dị.

- Long Phong, anh làm cái trò gì thế?

Nhìn một loạt dàn xe BMW trước mắt, Trương Dương kinh ngạc hỏi. Hắn bảo Phong tìm chiếc xe buýt đến, hoặc là loại xe lớn hơn cũng được, không ngờ Long Phong lại mang tới một loạt xe BMW.

- Ở gần đây không có loại xe mà cậu nói, muốn tìm nói cần đến chỗ rất xa, vừa lúc nơi này có cái công ty tắc-xi, bọn họ có đoàn xe cho thuê đám cưới nên tôi liền thuê về đây, mười chiếc, có đủ không? Thừa thì để họ lái xe về, không đủ thì gọi thêm, bọn họ còn có xe Mercedes-Benz.

Long Phong cười ha hả, thích thú nhìn Trương Dương.

Ở gần đây không có xe buýt thật, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm được số xe phù hợp thì chỉ có thể tìm người của Long gia đến hỗ trợ.

Long Phong lúc này không muốn gặp bọn họ, đúng lúc lại thấy được cái công ty tắc-xi nên nhân tiện thuê xe luôn.

Tất nhiên thuê những chiếc xe này sẽ đắt hơn tiền thuê xe buýt nhiều, nhưng Long Phong không có khái niệm gì về tiền bạc cả.Với anh ta thì chỉ cần có phương tiện là được, dù sao tiền này cũng là Trương Dương bỏ ra, càng đơn giản càng tốt.

- Đủ rồi, nếu đã thuê đến đây thì hãy dùng những chiếc xe này đi.

Trương Dương lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lúc trước hắn chỉ muốn mời bạn học đi giải sầu, làm một bữa tiệc rượu lại đời chơi một bữa để cho bạn bè thoả lòng.

Thật không ngờ Long Phong lại làm hoành tráng như vậy. Bây giờ thì hay rồi, Trương Dương vốn dĩ vô cùng khiêm tồn lúc này muốn khiêm tốn cũng không được nữa. Dùng một dàn xe BMW đưa đón, cho dù hắn nói mình muốn khiêm tốn thì cũng chẳng có ai tin.

Cũng may Trương Dương cũng không để ý đến mấy điều này, mất kha khá tiền không sao cả, quan trọng nhất là Long Phong đã làm. Nếu từ chối thì cũng có nghĩa là khiến Long Phong chuyến này đi đã toi công.

- Kiến Quốc, bạn sắp xếp cho mọi người lên xe, , bốn người một chiếc, đừng lộn xộn!

Trương Dương quay đầu lại, nói với Lý Kiến Quốc.

Các bạn sinh viên ở đây, Lý Kiến Quốc quen biết nhiều nhất, đem công việc này giao cho cậu ta là thích hợp nhất. Cậu ta cũng có thể làm tốt được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.