[Dịch]Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 29 : Hạ Thanh Ca xuất hiện đánh vỡ âm mưu.




Lương di nương cười lạnh một tiếng "Ha ha, Đại tiểu thư nhà chúng ta cho dù là phế vật, cũng không phải là người xứng với bọn chuột nhắt như ngươi."

Nam nhân béo kia cắt ngang "Vậy làm sao bây giờ? Lão tử đã chiếm hữu nàng, sau này nàng chính là nữ nhân của lão tử, ta cũng không tin trong kinh thành này, nữ nhân tàn hoa bại liễu như nàng còn có người muốn? Nếu như đi theo lão tử, lão tử đồng ý cho nàng làm chính thất."

"Hoang đường, ngươi là thân phận gì, cũng dám mơ tưởng tới Đại tiểu thư nhà ta?"

Nam nhân béo mập kia lớn tiếng cười một tiếng, trong lúc cười, đống thịt trên người không ngừng rung lên "Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, lad Trần A Tứ bán thịt heo."

Bên cạnh, một bà nương chen miệng nói "Di nương, người xem Đại tiểu thư cũng đã như vậy, chẳng theo bằng theo ý Trần A Tứ này, chọn ngày cho hắn cưới vợ đi."

"Đúng vậy, Đại tiểu thư đã là người của hắn, lại là chưa lập gia đình mà làm ra chuyện cẩu thả dường này, thứ cho lão nô lắm miệng, hãy để cho Đại tiểu thư theo Trần A Tứ này đi."

Mắt Lương di nương xẹt qua một tia sáng sắc, lập tức ánh mắt trầm xuống tức giận nói: "Hoang đường, tiểu thư phủ Quốc công chúng ta có thể nào gả cho mãng phu thô tục như vậy?"

Lý ma ma bước lên một bước nói: "Lão nô biết rõ di nương ngài luôn luôn xem Đại cô nương như con mình, nhưng là tình hình dưới mắt cũng không phải là lúc để ngài buồn bực ở chỗ này, vẫn là thỉnh di nương mau chóng cho một quyết định đi."

Trên mặt Lương di nương thoáng hiện lên đau lòng, nàng thoáng cái nhào về phía Hạ Thanh Ca trên giường, ôm thân thể không ngừng run rẩy của Hạ Thanh Ca bắt đầu khóc lên.

"Ta thương Đại cô nương a, con thế nào - - con thế nào lại vừa ý tên đồ tể như vậy a, con bảo di nương làm sao giúp con a."

Nàng liên tục khóc thút thít, khóc suýt nữa thở không nổi.

Lúc này, bà tử ngoài cửa cũng đã chen chúc bên ngoài phòng, có người còn chồm qua cửa sổ rình coi bên trong.

Thấy Lương di nương khóc hô khàn cả giọng như vậy, các nàng đều tán dương.

"Ai, Lương di nương thật đúng là một di nương trọng tình trọng nghĩa khó có được nha, mấy gia đình lớn trong kinh thành này có mấy di nương có thể yêu thương tiểu thư không phải ruột thịt của mình như Lương di nương?"

"Đúng vậy, chỉ tiếc Đại tiểu thư là một đứa ngu không chịu được, thật sự là không biết liêm sỉ tới cực điểm, làm ra chuyện tình bỉ ổi bực này, mặc dù di nương muốn che dấu cho nàng, cũng khó mà ra tay."

"Đúng vậy."

Lương di nương nghe đến đó khóc to hơn .

Lúc này Lý ma ma vội vàng tiến lên, dứt khoát nâng Lương di nương lên.

"Di nương, bây giờ không phải là lúc ngài khổ sở, hay là quyết định trước rồi nói sau đi."

Lương di nương lại nhìn thoáng qua người trê giường, thở dài một tiếng, lập tức khoát tay áo "Vậy theo lời các ngươi lúc nãy mà làm đi."

Trần A Tứ vừa nghe, mắt đậu xanh nhìn lại hướng giường, trong lòng kích động một mảnh.

Vừa rồi còn chưa chơi hết hứng cùng cô nàng trên giường đã bị bọn bà tử này cứng rắn xông vào, hắn chỉ có thể cắn răng rút lui từ bên trong.

Ha ha, tiểu nương tử ở nơi này hiện giờ có thể là hắn nữ nhân của Trần a Tứ hắn, đợi nàng qua cửa, nhất định phải hưởng thụ thật tốt một phen, cần thiết thì đại chiến ba trăm hiệp mới thôi.

Nghĩ đến đây, Trần A Tứ lại dâng lên lo lắng, hận không thể ngày mai chính là ngày đại hôn.

"Ai, ta nói, bà tử gì kia, lão tử hiện tại có thể nói cho ngươi, trên giường đây chính là vợ của lão tử, lão tử ngày mai sẽ tới đây cưới nàng hồi phủ."

Lương di nương trắng mắt liếc hắn một cái "Ngươi gấp cái gì? Đại tiểu thư phủ Quốc công của chúng ta phải gả, dù thế nào cũng phải thuận lợi vui vẻ."

"Mấy mẹ già, ở đâu nhiều rắm như vậy, tin hay không lão tử hiện tại liền buột chặt nàng ta mang đi? Nàng là nữ nhân của lão tử, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"

Lương di nương nghõ một lúc, nói: "Ba ngày sau ngươi đến phủ cưới vợ, đến lúc đó Đại tiểu thư trong phủ của chúng ta dĩ nhiên là thành tân nương của ngươi."

Lúc này, giọng nói trong như nước suối vang dội khắp viện, mặc dù giọng nói không lớn, lại có thể khiến cho mọi người trong sân nghe rõ.

" Lời này Lương di nương, Thanh Ca không rõ, người này thật sự là vị hôn phu của Thanh Ca sao?"

Trong lòng Lương di nương lộp bộp một tiếng, vội vàng nhìn về phía người trên giường, lúc này, Lý ma ma cũng vội vàng tiến lên hung hăng phen kéo chăn mền ra, nhìn thoáng qua bên trong.

Không khỏi "A" một tiếng!

Lúc này Hạ Thanh Ca đã được Xảo Lan đỡ đi vào trong phòng, chỉ thấy, lúc này Hạ Thanh Ca người mặc một bộ trường sam trắng thuần, dưới người mặc váy dài cùng màu, thậm chí ngay cả trên chân cũng mang giầy thêu hình bán nguyệt màu trắng.

Lúc Lương di nương nhìn thấy nụ cười khinh bỉ thoáng qua của Hạ Thanh Ca, hy vọng duy nhất trong lòng cũng hoàn toàn dập tắt.

"Đại - - Đại cô nương vì sao - - "

Mày liễu Hạ Thanh Ca nhàn nhạt đảo qua, thu hết tình cảnh trong phòng vào mắt, lúc này mới lạnh lùng cười một tiếng "Di nương có phải muốn hỏi, tại sao ta lại từ bên ngoài tiến vào hay không?"

Lương di nương rất nhanh sắp xếp lại tâm tình, trấn định nói: "Đúng vậy, Đại cô nương không phải đang ở trong phòng đợi, sao lại xuất hiện ở bên ngoài?"

Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng, tựa hồ không cần thiết tiếp tục đề tài này "Ha ha, hôm nay nếu ta thật ở trong phòng, lúc này người núp ở chân giường chẳng phải là đổi lại là ta? Di nương không cần cuống cuồng, đợi tí nữa ngài sẽ biết, hiện tại ta chỉ muốn biết rõ tại sao lại có đầy một phòng người ở chỗ này?"

Vừa rồi nàng cùng Xảo Lan đều ở trong sân, bởi vì lúc này đã là đêm hôm khuya khoắ , lại thêm vào trong nội viện tối om, người đông chật ních, cho nên, nàng cùng Xảo Lan hai tiểu nha đầu núp ở một góc tầm thường rất khó bị người phát hiện.

Mà vừa rồi, lúc Thụy Châu cùng Lương di nương ở trong viện kẻ xướng người hoạ hư hại danh tiếng của nàng, nàng nghe rất ràng.

Lương di nương nhìn lướt qua Chu Vân trên giường không ngừng run rẩy khóc thút thít, lập tức quay mặt lại mỉm cười nhìn Hạ Thanh Ca.

"Thiếp cũng thực không biết là thế nào, vừa rồi thiếp nghe được có người làm ở trong sân la lên nói Đại cô nương xảy ra chuyện, vì vậy thiếp liền vội vàng chạy tới."

Hạ Thanh Ca giả bộ hơi suy tư lập tức ngẩng đầu nói ra: "A? Tin tức này là ai lan truyền ra ngoài ?"

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại Thụy Châu đứng ở bên cạnh, Thụy Châu nhìn vào đôi mắt của Hạ Thanh Ca, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh.

Tại sao lại như vậy chứ?

Nàng cùng Chu Vân rõ ràng bỏ mị dược trong lò đồng của Đại tiểu thư, sao hiện tại Đại tiểu thư mặc chỉnh tề từ bên ngoài tiến vào, mà Chu Vân lại quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường?

Cho tới bây giờ nàng mới biết được, tiếng rên mà nàng nghe ở trước cửa đều là xuất phát từ trong miệng Chu Vân.

Thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.