Kiếm Thần thành là một toà thành có tiếng tăm rất lớn trong Trung Châu, từ tên đã có thể nghe ra được chỗ bất phàm, là nơi được rất nhiều kiếm khách ngóng trông.
Trong thành, kiếm khách trẻ tuổi eo đeo bội kiếm bên hông chỗ nào cũng có, vỏ kiếm được thợ khéo tạo ra, rất đẹp.
Hai tên kiếm khách ở trên đường gặp phải đối phương, khi liếc nhìn nhau bội kiếm lẫn nhau thì sẽ có một phương thất lạc, một phương đắc ý.
Đây là một điểm đặc sắc của Kiếm Thần thành.
Ở trong lẫn ngoài, toà thành trì bao la vô biên này vẫn còn có tường thành ở bốn phía.
Ở trong mắt của mọi người ở trung tâm thành, tường thành rất thấp bé, không cản trở được bọn họ ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn.
Nếu như đứng ở dưới tường thành thì sẽ phát hiện ra tầm mắt bị chặn lại, dù cho là ngẩng đầu lên thì cũng không nhìn thấy được phương xa.
Ngoại trừ tường thành bốn phía, Kiếm Thần thành còn có rất nhiều tường viện cao vút, chằng nhịt khắp nơi, hình thành phong cảnh đặc biệt trong thành, viện trong viện.
Mặt khác, ở trong Kiếm Thần thành sẽ không thể tùy ý phi hành.
Vì lẽ đó ở trên đường phố rộng rãi, công cụ giao thông đang không ngừng cuồn cuộn chạy băng băng qua lại, như là nước chảy.
Lúc này, ở trong một trà lâu sinh ý nóng bỏng.
Ở sát cửa sổ lầu hai có một tên thanh niên đang ngồi, thân thể gầy gò, sắc mặt trắng xám như có bệnh, thỉnh thoảng lại ho khan mấy lần, làm cho người ta phải liếc mắt nhìn hắn.
Người tu hành đều có thân thể cường tráng, cảm mạo nóng sốt hầu như là chuyện không thể xảy ra.
Nếu không phải bị thương, hoặc là lúc luyện công không may xuất hiện vấn đề thì sẽ không giống thanh niên này.
- Cạnh tranh rất là kịch liệt.
Thanh niên này chính là Giang Thần đã dịch dung, sáng sớm hôm nay hắn đã đi tới Kiếm Thần thành.
Tin tức liên quan tới việc Phi Long hoàng triều thu thập tướng lĩnh đã truyền ra ở khắp Trung Châu, dẫn tới vô số người bàn tán sôi nổi.
Ra chiến trường là một chuyện rất làm cho người ta chống cự, đặc biệt là thế lực không có liên quan gì, cho nên chuyện này không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ không muốn làm con cờ thí.
Thế nhưng các tướng lĩnh thì lại không giống, là chức quan được Phi Long hoàng triều tán thành, mang binh đánh giặc, lập chiến công hiển hách là có thể trở thành nhân vật tướng soái ở hoàng triều Chân Vũ giới.
Hơn nữa ngoại trừ chuyện này ra, bản thân tướng lĩnh đã có đãi ngộ không phải là con số mà binh lính bình thường có thể so sánh được.
Có người từng giải thích tin tức trên lệnh tổng động viên, nếu như là thật, như vậy chuyện này đối với rất nhiều người cũng là một lần cơ hội hiếm có.
So với việc gia nhập chín thế lực lớn của Trung Châu thực sự còn tốt hơn nhiều.
Cũng chính bởi vì như vậy cho nên cạnh tranh cũng rất là lớn, tiêu chuẩn tướng lĩnh của Phi Long hoàng triều cực kỳ có hạn.
Chia đều đến chín thế lực chỉ có năm tiêu chuẩn mà thôi.
Thế nhưng, danh ngạch này không phải là do các thế lực định đoạt, mà là được Phi Long hoàng triều truyền xuống, cử hành tỷ thí, chọn tướng lĩnh ra từ trong tỷ thí.
Bằng không, Vô Lượng Kiếm phái đã sớm tự định đoạt môn phái đệ tử của chính mình rồi.
Yêu cầu tỷ thí cũng chỉ có một, cảnh giới từ Tôn giả trở xuống, tuổi tác không giới hạn, nam nữ cũng không hạn chế.
Đối việc có thêm yêu cầu gì từ Tôn giả trở xuống, rất nhiều người cũng đang nghị luận sôi nổi.
Lời đồn được lưu truyền rộng rãi nhất là Phi Long hoàng triều bị quân khởi nghĩa xếp nội tuyến vào, khiến cho bọn họ khổ không thể tả, lúc này bọn họ mới tới Thiên Hà giới chọn.
Ở đây cũng có người suy đoán Phi Long hoàng triều sẽ bồi dưỡng người bộc lộ tài năng trở thành Tôn giả.
Những thứ này đều là tin twc mà Giang Thần hỏi thăm nửa ngày mới có được.
Hắn liếc mắt nhìn sóng người ở dưới cửa sổ, trong đó có không ít thanh niên tuấn kiệt, trên ống tay áo đều có đủ loại chiến hoàn.
- Thanh Ma, nếu như ta trở thành Tôn giả, Thiên Long gia trì thân thể ta, sức chiến đấu của ta sẽ đạt tới đâu?
Giang Thần thông qua thần niệm hỏi.
Ở trong mắt người ngoài, hắn vẫn đang tâm sự nặng nề uống trà như cũ.
- Ta hiểu rõ ý ngươi, khi đó lẽ ra có thể đối phó được với cấp bậc Tôn giả trung đẳng, thế nhưng một người mà thôi, ngươi rõ ý của ta chứ?
Thanh Ma đáp lại.
Giang Thần gật gật đầu không để lại dấu vết, đương nhiên hắn rõ ý của Thanh Ma ra sao.
Nếu muốn dựa vào sức một người để thay đổi thế cuộc của Long vực, vẫn không thể gấp được.
Có điều, Giang Thần vẫn nói:
- Như vậy ta cũng coi như đã nắm giữ được tư cách tham dự vào bên trong đấu tranh ở Long vực, không cần phải khoanh tay đứng nhìn giống như bây giờ.
- Rất nguy hiểm.
Thanh Ma trầm mặc một hồi, nói ra ba chữ rất đơn giản.
- Bất cứ chuyện gì cũng đều có nguy hiểm, huống chi nơi đó có thân nhân và bằng hữu của ta.
Giang Thần thầm nói trong lòng.
Lúc này, khóe mắt của Giang Thần chú ý tới việc có mấy người đứng ở trước bàn của hắn, một đạo âm thanh lanh lảnh truyền vào bên tai hắn.
- Xin hỏi chỗ này đã có ai ngồi chưa?
Giang Thần nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy vài nam nữ tuổi tác xấp xỉ nhau, phấn chấn bừng bừng, trai tài gái sắc, ăn mặc trang phục rất giống nhau, hẳn là người đến từ cùng một thế lực.
Đây là một cái bàn dài, có thể ngồi được sáu, bảy người, Giang Thần một mình, cũng khó trách đối phương sẽ đến hỏi thăm.
- Không có ai cả, mời ngồi.
Giang Thần mỉm cười nói.
Tìm được mục tiêu, tâm tình của hắn cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.
- Đa tạ.
Nữ tử kia kéo cái ghế ra, cùng đồng bạn của nàng ngồi xuống, cũng gọi một bình trà tới.
Rất nhanh Giang Thần đã nghe được lời tán gẫu của bọn họ liên quan tới đề tài thu thập tướng lĩnh, cũng giống như những người khác, bọn họ rất là chờ mong.
Lại nói tới việc chiến trường tàn khốc và máu tanh ra sao, ở dưới không khí bây giờ cũng đã bị hạ xuống tới mức thấp nhất.
Giang Thần đột nhiên chú ý tới có một đạo ánh mắt không biết vô tình hay cố ý di chuyển ở trên người mình, hắn nhìn sang thì lập tức nhìn thấy nữ tử ngồi ở phía đối diện đang nhìn về phía hắn.
Nữ tử kia không kịp phản ứng, lập tức cười cười rồi cúi đầu.
Không thể không nói, ở dưới tình huống quan sát tỉ mỉ, đây là một vị nữ tử rất có mị lực, mày liễu cong vút, còn có đôi mắt to.
Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, giống như tơ lụa.
Chỉ là Giang Thần không rõ tại sao đối phương lại lén lút đánh giá mình.
Phùng Vi cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy, sau khi Giang Thần dịch dung cũng không có điểm gì nổi bật, là thái độ mà hắn biểu hiện ra vừa nãy đã làm cho nàng để ý.
Nho nhã lễ độ, lời nói lúc mỉm cười khiến cho người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp.
Thế nhưng sau khi ngồi xuống, nàng lại phát hiện ra bệnh trạng trên người Giang Thần và các ăn mặc đơn sơ lại hình thành một loại tương phản.
Làm cho nàng có cảm giác như một vị công tử sa sst.
- Vị sư huynh này, ngươi đang chờ người nào đó sao?
Phùng Vi nghĩ đến hành động vừa nãy có chút thất lễ, nàng ngẩng đầu lên, rất tự nhiên hào phóng nói.
Nàng làm như vậy làm cho đồng bạn bên cạnh rất bất ngờ, cả đám liên tục nhìn về phía Giang Thần, tiếp theo vẻ bất ngờ càng nặng hơn nữa.
- Không phải, ta chỉ có một mình, đang đợi tỷ thí thu thập tướng lĩnh bắt đầu.
Giang Thần nói.
- Bằng hữu, ngươi cũng muốn đi tỷ thí sao?
Một người ngồi ở phía bên cạnh hắn lẫm lẫm liệt liệt hỏi, ánh mắt nhìn về phía ống tay áo của Giang Thần.
Sau đó, hắn như đã phát hiện ra chuyện thú vị gì đó mà vội vã nháy mắt làm cho người ngồi cùng bàn nhìn qua.
Chuyện Giang Thần không có chiến hoàn rất nhanh đã bị phát hiện ra, ngoại trừ Phùng Vi ra, tất cả đều để lộ ra vẻ ra xem thường.
- Khục khục.
Phùng Vi chú ý tới việc đồng bạn thất lễ, nàng bất mãn tằng hắng một tiếng, đợi đến khi bọn họ yên tĩnh lại, nàng nói:
- Vậy thì chúc sư huynh may mắn, thấy sư huynh lạ mặt, không giống như là người của Trung Châu, không biết cao tính đại danh ra sao?
- Đột nhiên gặp cần gì phải làm quen cơ chứ, họ tên bé nhỏ không đáng kể, sao cần phải nói ra đây?
Giang Thần cũng lười giả danh, khẽ mỉm cười nói.
- Gặp gỡ há phải quen biết?
Phùng Vi sửng sốt một chút, hứng thú trong lòng đối với Giang Thần càng đậm hơn nữa.
Chỉ là những người khác lại có chút bất mãn, muốn hỏi một chút xem Giang Thần có biết địa vị của Phùng gia bọn họ hay không.
- Phùng Vi, ngươi ở đây sao? Ta tìm ngươi khắp nơi đó.
Một đạo thanh âm không chút kiêng kỵ việc có quấy rối người khác hay không vang lên, tiếp theo chính là tiếng bước chân long hành hổ bộ, tiếng chân giẫm ván gỗ lầu hai vang lên cọt kẹt.