[Dịch] Thần Vũ Chiến Vương

Chương 490 : Thánh viện rách nát




Cho dù không tận mắt thấy được Anh Hùng điện bị công phá thế nào, thế nhưng hắn đã nhìn thấy lúc này Thánh địa Long vực đã đổi chủ.

Mộ Dung gia đổi khách làm chủ, giống như là chúa tể nắm giữ vận mệnh ở chỗ này.

Rất nhiều người lúc này đã ân hận.

Mộ Dung gia và Thánh Viện rất khác nhau, ít nhất Thánh Viện sẽ không bức bách người khác gả nữ nhi như vậy.

Âm Sương thân là tứ đại mỹ nhân, không biết có bao nhiêu người chú ý, vừa nghĩ tới việc nàng lại bị đối phương dùng phương thức như thế để ép lấy Mộ Dung Long, mọi người đều không cam tâm.

Mộ Dung Long đã từng là người trong ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng, tuổi còn trẻ đã là Tôn giả, có thể được xưng là nhân vật nổi tiếng.

Nhưng đây là dưới tình huống không so sánh với ai, cho dù Giang Thần còn không đạt đến Tôn giả, thế nhưng Mộ Dung Long so với hắn lại chênh lệch như là ánh sao và trăng vậy.

Âm Sương rất không muốn, nhưng cũng biết hiện tại tiền trang đang phải đối mặt với nguy cơ rất lớn.

- Ta đồng ý chuyện hôn sự này, trước tiên cứ đính hôn, một năm sau sẽ thành hôn.

Âm Sương nói.

Nghe thấy nàng nói như thế, Mộ Dung Hùng không nở một nụ cười.

- Ngươi muốn chờ đến lúc Giang Thần trở về đúng không?

Rốt cuộc Mộ Dung Long đã tìm ra được biện pháp nói rõ khi không có hàm răng, chỉ là nghe qua cảm thấy rất khó coi.

Chính hắn cũng không nhận ra được, hắn cả giận nói:

- Ta cho ngươi biết, coi như là một năm sau Giang Thần trở về thì ta cũng muốn giết hắn.

- Giống như ngày hôm nay đúng không?

Âm Sương hỏi ngược lại, trong con ngươi đẹp đẽ tràn ngập vẻ xem thường.

Mộ Dung Long không đáp lại nàng, hô hấp trở nên dồn dập, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.

- Được rồi.

Mộ Dung Hùng ngắt lời hai người, dùng giọng chắc chắn nói:

- Âm tiểu thư, trên thực tế, gia gia của ngươi, cũng chính là người nắm quyền chân chính của Thánh thành tiền trang đã đồng ý chuyện hôn sự này.

Hắn vừa nói, một nhà ba người Âm Sương cùng biến sắc, ngay cả những người khác cũng không ngoại lệ.

Lẽ nào chuyện này từ đầu tới cuối, Thánh thành tiền trang cũng tham dự vào sao?

Trên gương mặt trắng nõn của Âm Sương tràn ngập vẻ tuyệt vọng, nàng tin rằng Giang Thần sẽ trở về Long vực, giết hết những người này.

Thế nhưng thời gian không chờ người, đến lúc đó, nàng sẽ rơi vào tình cảnh gì chứ?

- Cùng lắm thì, chết.

Âm Sương nắm chặt nắm đấm, móng tay ấn vào bên trong da thịt, vẻ mặt giãy dụa cũng càng ngày càng kiên định.

- Ta nói này Mộ Dung gia chủ, hiện tại có thể công khai hoàng đồ chưa?

Người ở chỗ này đều không quên chuyện mà vừa nãy Ninh Hạo Thiên đã hứa hẹn.

Từng đạo từng đạo ánh mắt lợi hại rơi vào trên người Phi Nguyệt, làm cho nàng cảm thấy y phục trên người của mình như bị hòa tan vậy.

- Không vội.

Cũng còn may, Mộ Dung Hùng không định cởi y phục của nàng, để lộ ra hoàng đồ.

- Lực lượng còn sót lại của Anh Hùng điện chạy trốn, còn có lực lượng do Cao gia làm chủ chưa tiêu diệt, lúc này đi thăm dò tầm bảo, chẳng phải sẽ rất dễ phạm phải sai lầm hay sao?

Nghe vậy, mọi người đã biết hắn sẽ không tùy tiện lấy ra hoàng đồ.

- Mới vừa rồi hắn còn chỉ trích Anh Hùng điện quản quá rộng, muốn lấy hoàng đồ, trong nháy mắt đã làm ra hành vi giống như đúc rồi.

Hàn Ty Minh thầm nhắc tới ở trong lòng, hắn hất cằm lên, nhìn những Nghịch Long quân giống như người sắt kia.

- Giang Thần à Giang Thần, ngươi nên trở về sớm một chút đi.

Hàn Ty Minh lại phân biệt nhìn Phi Nguyệt và Âm Sương một chút.

Mặc kệ hắn có quan hệ ra sao với Giang Thần, thế nhưng nghĩ đến việc Giang Thần sẽ không để cho các nàng rơi vào kết cục mà mọi người tưởng tượng.

Sau một ngày, biến cố xảy ra ở Thánh thành đã truyền khắp trên dưới Long vực.

Nếu như nói đám người Long vực bởi vì tin tức Giang Thần trở thành đầu bảng mà khiếp sợ, như vậy hiện tại bọn họ đã cảm thấy sợ hãi.

Anh Hùng điện và Thánh Viện đều là tượng trưng của Long vực, chẳng khác nào vầng trăng sáng, cao không thể với tới, khiến cho lòng người yên tâm.

Nhưng mà, bây giờ các thế lực lớn lại thống nhất, lấy Thánh thành nhật báo chưa đóng cửa làm chủ, điên cuồng bôi đen danh dự của Anh Hùng điện, thậm chí là Giang Thần.

Nội dung của Thánh thành nhật báo, hầu như đã hoàn toàn đi ngược với chân tướng.

Anh Hùng điện trở thành một thế lực ngang ngược bá đạo, mà không còn là biểu tượng mang tới vô số vinh quang nữa.

Không chỉ có che chở một tên lừa gạt như Giang Thần mà còn muốn giữ lấy hoàng đồ, ngăn cản Ninh Hạo Thiên báo thù.

Ở dưới miêu tả của nhật báo, đã nói Giang Thần trở thành tiểu nhân hèn hạ, Anh Hùng điện so với Tà Vân điện còn đáng ghét hơn nhiều.

Mộ Dung gia bình định, suất lĩnh một chút thế lực sống dưới dâm uy của Anh Hùng điện tiến vào Thánh thành ở, trở thành lãnh tụ của Long vực.

Tộc địa của Cao gia trở thành vì đại bản doanh của phản loạn trong miệng bọn họ.

Ở dưới tiếng hô của Mộ Dung gia, các thế lực khắp nơi trong Long vực điều động nhân mã, tạo thành một nhánh đại quân chinh phạt, muốn san bằng Cao gia.

Mặt khác, còn có tin tức nói, sau khi tiêu diệt Cao gia, Mộ Dung Long Mộ Dung gia sẽ thành hôn cùng Âm Sương.

Phi Nguyệt nắm giữ hoàng đồ cũng được gả cho gia chủ Tô gia đời kế tiếp là Ninh Hạo Thiên.

Đối với những chuyện này, đương nhiên người của Long vực không hoàn toàn tin tưởng.

Từ lúc nào Mộ Dung gia có sức hiệu triệu và lực tín phục như vậy cơ chứ?

Có điều sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, mọi người đang nghi ngờ ở trong Long vực cũng lập tức im lặng.

Ai cũng không muốn con nhà mình bị bắt tới chiến trường, trở thành bia đỡ đạn của người khác, rơi vào kết cục chết không toàn thây.

Lại nói tới đám người của vực khác, cũng chỉ có thể trách bọn họ mềm yếu mà thôi.

Điều này cũng làm cho người xấu hung hăng ngang ngược cảm thấy trầm mặc thay cho những người tốt kia.

Lại nói tới Giang Thần, sau khi hắn bị truyền tống trận đưa đi, thân thể đã mất đi khống chế trong một quãng thời gian rất dài, nhưng hắn biết đây là tình huống bình thường, cũng không quá căng thẳng.

Khoảng chừng một phút sau, Giang Thần cảm giác đã sắp tới.

Mấy giây sau, một mảnh bầu trời rộng lớn xuất hiện, tiếp theo bóng người của Giang Thần xuất hiện.

Hắn không vội đánh giá xung quanh, mà nghĩ tới Anh Hùng điện, lo lắng tới thân bằng bạn hữu của hắn.

Giang Thần cũng không biết Âm Sương bị ép hôn, chỉ sợ Phi Nguyệt bị nhục nhã, hoàng đồ bị rải ra ở trước mặt mọi người.

Dù cho là không có, vừa nghĩ tới việc Phi Nguyệt phải gả cho người như Ninh Hạo Thiên, trong lòng hắn cũng bất an.

Mặc kệ đúng sai thế nào, Giang Thần đã có lỗi với nàng, làm hại nàng có nhà mà không thể trở về.

Thế nhưng, hắn và Âm Sương lập tức nghĩ đến một chuyện, đó là hắn có lòng tin giết về, thế nhưng vẫn phải cần thời gian.

Thời gian này không biết là bao lâu.

Chuyện xảy ra ở Long vực cũng sẽ không chờ hắn hoàn thành rồi mới lại bắt đầu, không chừng sau khi hắn trở về đã cảnh còn người mất, tất cả đều hoàn toàn biến dạng.

- Không thể dựa vào thực lực mình để tu luyện, cần phải nghĩ những biện pháp khác.

Sau đó, ánh mắt của Giang Thần nhìn qua xung quanh, phát hiện ra mình đang ở trên bầu trời của một vùng phế tích, dưới chân là cảnh đổ nát thê lương, khắp nơi đều tàn tạ.

Lúc hắn đang chần chờ, Giang Thần đã nhìn thấy đồ văn và chữ viết quen thuộc có chút không trọn vẹn ở trên kiến trúc, hắn ý thức được nơi này là Thánh Viện Thiên Hà giới.

- Hóa ra ngoại trừ Cửu Thiên đại lục ra, Thánh Viện trong các vị diện thế giới khác cũng đã bị diệt trừ.

Nghĩ tới đây, Giang Thần có một niềm bi thương không tên.

Thỏ chết chó ăn, vắt chanh bỏ vỏ.

Sau khi Thánh Viện chống đỡ yêu ma, tranh cướp một chốn cực lạc cho nhân loại thì cũng đã trở thành cái đinh trong mắt của rất nhiều người.

Thế nhưng, Thánh Viện ở cửu giới bị hủy, nguyên nhân chủ yếu là bắt nguồn từ lý tưởng khác biệt, không nghĩ tới việc một lòng phát triển thực lực của mình mà lại bị thiên hạ ghét bỏ.

- Đây là lựa chọn ngu xuẩn sao? Không, năm đó sáng lập Thánh Viện người khẳng định nghĩ tới hậu quả này, nhưng bọn họ vẫn như cũ việc nghĩa chẳng từ nan, đây là dũng khí.

Giang Thần nghĩ thầm.

- Hả?

Giang Thần đột nhiên đưa mắt nhìn về phía chân trời, xa xa đang có một đạo khí mang nhanh chóng áp sát chỗ của hắn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.