Giang Thần, mặc cho ngươi nói hay thế nào thì hôm nay ta cũng sẽ lấy mạng của ngươi!
Ninh Hạo Thiên không nghe lọt tai những lời tranh luận và đánh cược kia, hôm nay hắn đến đây chỉ vì giết chóc mà thôi.
- Bởi vì đánh bại bại tướng dưới tay không có độ khó gì cả, cho nên ta cũng không quan tâm tới việc ngươi có nói nhiều hay không.
Giang Thần nói.
- Nói khoác không biết ngượng!
Ninh Hạo Thiên lơ đãng vung vẩy trường thương mấy lần, vảy của Kim long trên thân thương tỏa sáng, ánh sáng chói mắt lan tràn ở quanh người hắn, làm cho nhìn qua dường như hắn được gia trì thêm một loại trạng thái nào đó.
So với hắn, Giang Thần nhìn qua rất bình thường, người mặc y phục rất phổ thông.
Có điều một chút người từ tiểu thế giới đi ra đều biết, một khi Giang Thần toàn lực ứng phó, tuyệt đối sẽ làm cho tất cả mọi người kinh ngạc tới mức rớt mắt xuống đất.
- Giang Thần, ngươi phải giúp ta, ta không muốn thua.
Đột nhiên, âm thanh của Phi Nguyệt vang lên ở bên tai Giang Thần, khiến cho hắn sửng sốt một chút.
Đột nhiên Giang Thần kịp phản ứng lại, coi như Hắc Long thành đã bị diệt vong, hoàng quyền bị lật đổ, thế nhưng giữa Phi Nguyệt và Ninh Hạo Thiên vẫn có hôn ước!
Bây giờ, Ninh Hạo Thiên là gia chủ đời tiếp theo của Tô gia, Phi Nguyệt không còn nhà để về, chuyện hai người kết hôn là danh chính ngôn thuận.
Có điều, Giang Thần sẽ không đồng ý, Phi Nguyệt cũng không muốn.
Bởi vì hai người đều biết Ninh Hạo Thiên là người như thế nào, bề ngoài nhìn qua uy vũ bất phàm, thế nhưng trong nội tâm lại xấu xí không thể tả.
- Tiện nhân!
Ninh Hạo Thiên chửi bới một tiếng, hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn về phía Phi Nguyệt đang ở phía dưới, cũng không biết tại sao hắn lại nghe được lời của Phi Nguyệt nói.
Phía dưới, cả người Phi Nguyệt chấn động, sắc mặt như tờ giấy vàng.
- Giang Thần, ngươi chơi nữ nhân của ta thì đừng trách ta! Nữ nhân bên cạnh ngươi, ta sẽ không bỏ qua! Ngay cả Phi Nguyệt, ta cũng phải cưới vào nhà làm tiểu thiếp, làm cho nàng sáng mắt ra!
Hóa ra Ninh Hạo Thiên ngoại trừ phẫn nộ khi tộc nhân bị giết ra, hắn còn phẫn nộ vì hôn thê phản bội mình.
- Hiện giờ là ai đang nói phí lời vậy?
Giang Thần cười lạnh nói.
- Đừng có giả bộ với ta, không phải ngươi cũng vừa ý hoàng đồ trên người Phi Nguyệt hay sao? Khà khà, cái kia là của ta, ngươi không cần phải mơ mộng làm gì cả.
Lần thứ nhất Ninh Hạo Thiên cười, nhưng lại làm cho cả người hắn càng thêm khủng bố, hắn nắm chặt thương ở trong tay.
- Hoàng đồ? Chẳng lẽ còn chưa bị lấy đi sao?
Giang Thần hiếu kỳ nói.
Anh Hùng điện cứu Phi Nguyệt là bởi vì hoàng đồ sau lưng Phi Nguyệt, là thứ ghi chép vị trí bảo tàng của Thần Long hoàng triều. Thế nhưng hắn cho rằng đây chính là địa đồ của tiểu thế giới.
- Ngươi cho rằng bảo tàng trong tiểu thế giới giống hoàng đồ sao?
Ninh Hạo Thiên rất châm chọc nói.
Giang Thần ngẩn ra, đột nhiên hắn kịp phản ứng lại, tiểu thế giới chỉ là nơi mà Thần Long hoàng triều vội vàng dùng để gửi bảo vật, nhưng nhất định báu vật chân chính sẽ ở nơi khác.
Từ điểm này có thể nhìn ra được, bên trong tiểu thế giới không có bất kỳ võ học bảo điển nào cả.
Võ học thần long Giang Thần có được chỉ có thể coi là trùng hợp mà thôi.
- Đáng tiếc, tất cả những thứ này ngươi không có phúc hưởng đâu!
Rốt cuộc Ninh Hạo Thiên đã không nhịn được mà động thủ, trường thương tung lên, một mảnh biển ánh sáng màu vàng như sóng biển ngập trời bắn tới.
Nghĩ đến kết cục của hai người Lưu Bân vừa nãy, không ít người đều cảm thấy lo lắng thay cho Giang Thần.
Thế nhưng, Giang Thần không phải là hai người kia, hắn vận chuyển bảo điển của Cao gia, khí mang hình dạng Hỏa Phượng lập tức bảo hộ ở quanh thân hắn.
Xích Tiêu kiếm mà Đường Hoa muốn gặp được đã xuất hiện ở bên tay trái của hắn.
Ánh kiếm dài như vạn dặm xé rách kim hải, xông thẳng về phía Mộ Dung Long.
- Chuyện này...
Đường Hoa mới vừa rồi còn đang cười nhạo trình độ Chiến đạo của Giang Thần không thể vận dụng đao kiếm im lặng, không có gì để nói, hắn trốn ở trong đám người không dám ra mặt.
Một kiếm này của Giang Thần có thể xưng tụng là trình độ đăng phong tạo cực trong các kiếm khách trẻ tuổi.
Một kiếm rất thuần túy, thậm chí còn ngự trị ở bên trên kiếm ý cảnh, mang đến cho người ta cảm giác chấn động rất mạnh mẽ.
Một chút Tôn giả sử dụng kiếm ở đây đều bị một kiếm này hấp dẫn rất sâu, bọn họ không hề nghĩ rằng trên đời này lại có thể dùng kiếm như thế!
Nương theo hai người chiến đấu, trời đất biến thành hai loại màu sắc.
Một loại là thuộc về màu đỏ Thiên Phượng Cao gia, còn có một loại là ánh vàng của Mộ Dung gia.
Sau khi hai người ác chiến tới trình độ nhất định, người phía dưới có cảm giác như đang nhìn thấy một rồng một con phượng vậy.
- Long phượng long phượng, long vĩnh viễn mạnh mẽ hơn phượng!
Mộ Dung Hùng đắc ý nói.
Hai người còn chưa phân ra cao thấp mà hắn nói như vậy, chuyện này đã để chứng minh hắn tự tin thế nào.
- Bằng Long nộ hành!
Sự thực quả thực cũng như vậy, Ninh Hạo Thiên ở trên không trung đột nhiên làm khó dễ.
Khí mang Kim long trên người hắn lại xuất hiện một con Đại Bằng màu vàng, hòa vào làm một thể với Kim long, kết hợp lại với nhau.
Quái dị, xa lạ... Thế nhưng lại rất mạnh mẽ!
Ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố, khi công kích của Ninh Hạo Thiên còn sa sút thì Giang Thần đã bị một luồng lực lượng khủng bố cố định ở nơi đó, không thể động đậy được.
- Đây vẫn còn là chiến đấu của Thông thiên cảnh nữa sao?
- Chẳng trách hắn dám nói chuyện như vậy với Mộ Dung Long, ta cảm thấy hắn có thể chiến một trận được với Tôn giả.
- Lần này e rằng Giang Thần xong đời rồi.
Mọi người sôi nổi nghị luận, bị biểu hiện của Ninh Hạo Thiên làm cho kinh sợ.
- Ngớ ngẩn.
Nhìn thấy đám người đang hoàn toàn biến sắc này, Hàn Ty Minh liên tục cười lạnh.
Hiện giờ Giang Thần còn rất xa tới mức dùng toàn lực, hắn đang muốn thông qua kiếm pháp để thăm dò ra lá bài tẩy của Ninh Hạo Thiên.
Cũng chỉ khi nào cảnh giới đạt đến tầng tám thì hắn mới có thể phát huy kiếm pháp đến trình độ như thế này.
Giang Thần hít sâu một hơi, ở sau lưng của hắn hiện ra đồ văn Viêm Long bản nguyên, Long giáp uy phong lẫm liệt lần nữa bao trùm toàn thân, toàn bộ quá trình giống như biến thân vậy.
- Long phượng long phượng, long phượng hợp nhất mới là chí cường!
Sau đó, Giang Thần kích thích ra sức mạnh huyết mạch, mái tóc dài của hắn bắt đầu trở nên giống như lửa.
Giang Thần chủ động nhảy một cái, giống như sóng biển ngập trời, bên trong khí mang cực nóng có một rồng một con phượng đang cuồn cuộn.
Sau một khắc, hai tiếng kêu to rõ vang lên, truyền khắp trời đất.
Rồng gầm phượng hót!
Ở bên trong song quyền của Giang Thần, thần thú hiện lên, cự long của Ninh Hạo Thiên so sánh với hắn lập tức trở nên thua kém hơn không nhỏ.
Phanh!
Nắm đấm và trường thương va chạm với nhau, thần thú cũng va chạm với nhau.
Năng lượng phân tán ra kích thích trận pháp phòng ngự của Thánh Viện, tất cả mọi người đều trốn xuống Thánh Viện phía dưới.
Người của Mộ Dung gia bị ngăn cản ở ngoài, cho dù đều là Tôn giả, thế nhưng bọn họ cũng phải vận cái lồng khí hộ thể để chống lại, nhìn qua rất khó coi.
Sau khi ánh sáng hai màu tản đi, mọi người phát hiện ra đây là một trận giao thủ ngang nhau, Giang Thần và Ninh Hạo Thiên chưa từng xuất hiện dấu hiệu ai ở dưới thế hạ phong.
Chỉ là mọi người đều bị biểu hiện của Giang Thần dọa cho phát sợ.
Sau khi so sánh với Mộ Dung Long, bọn họ mới biết thực lực của Giang Thần mạnh tới bao nhiêu.
Nếu như người thế này mà cũng làm không được đầu bảng, như vậy thì còn có ai có thể trở thành đầu bảng được chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, báo trưởng của Thánh thành nhật báo trở thành một tên hề, từ ngày hôm nay lên, uy tín mà Thánh thành nhật báo nắm giữ sẽ giảm xuống rất sâu.
Không có ai dùng Thánh thành nhật báo làm thứ để chứng thực tin tức nữa.
- Ngươi!
Ninh Hạo Thiên nhìn Giang Thần người mặc Long giáp, hắn cắn chặt răng, không nói ra lời.
Không thể không thừa nhận Mộ Dung Hùng không nói sai, quả thực Giang Thần không phải là đối thủ có thể tùy tùy tiện tiện đánh bại được.
- Sao vậy? Không biết trốn tới chỗ nào tu luyện mấy tháng, thu được một thân sức mạnh huyết thống mà đã chạy đến diễu võ dương oai, ngươi cho rằng có thể ăn chắc được ta sao? Ngươi cho rằng trên đời này chỉ có Mộ Dung gia có Kim long sao?
Giang Thần giễu cợt nói.
Lời này của hắn làm cho người bên này hãnh diện, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả những lời kêu gào lúc trước của Mộ Dung Long, tất cả mọi lời nói đều trở thành chuyện cười vô nghĩa.
Ninh Hạo Thiên biểu hiện ra thực lực rất mạnh, nhưng Giang Thần không yếu, thậm chí còn mạnh hơn so với hắn.
- Nói giống như ngươi thắng rồi vậy!
Ninh Hạo Thiên nói.
Quả thực, còn chưa tới cuối cùng, ai thắng ai thua còn chưa nhất định!