Ở dưới sự dẫn dắt của Giang Thần và Lệ Nam Tinh, một đám người đi tới một ngọn núi không biết tên.
Giang Thần muốn mở lối ra ở chỗ này.
Có điều hắn không giống như mọi người suy nghĩ, sử dụng tới thủ đoạn thần thông, sau đó lối ra sẽ xuất hiện.
Giang Thần mang theo đệ tử Anh Hùng điện bắt đầu cải tạo ngọn núi này, hơn nữa còn là công trình lớn, không có bảy, tám ngày thì sẽ không được.
Chuyện này không khỏi làm cho người ta cảm thấy lo lắng, hoài nghi có phải mình đã bị lừa gạt hay không.
Nhưng nếu như là âm mưu thì sớm muộn cũng sẽ bại lộ.
- Tỷ lệ thành công lớn không?
Khi chỉ có hai người Lệ Nam Tinh và Giang Thần, người trước mở miệng hỏi.
Đây là lần thứ nhất hai người ở chung, thế nhưng bầu không khí lại không có chút lúng túng nào cả.
Bởi vì khí thế của hai người vô cùng kết dính, cho nên người ngoài nhìn qua đều sẽ cho rằng bọn họ là bạn tốt nhiều năm.
- Trăm phần trăm.
Giang Thần nói.
Trước khi hắn tiến vào tiểu thế giới đã tra xét qua thung lũng, do đó hắn cũng đã chuẩn bị một chút thủ đoạn.
Muốn hắn dễ dàng giao tính mạng vào trong tay người khác, đó là chuyện không thể.
Kiếp trước khi còn sống cuối cùng hắn bị phản bội, khiến cho hắn từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác an toàn trăm phần trăm.
Lệ Nam Tinh gật gật đầu, con mắt giống như nước ngóng nhìn ngọn núi lớn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Lệ sư huynh, ta đi bố trí đây.
Giang Thần nói một câu rồi rơi vào trong núi, thứ mà hắn muốn bố trí nói đúng ra không phải là lối ra, phải gọi là truyền tống trận.
Một truyền tống trận có thể xuyên qua hai thế giới, ở Cửu Thiên đại lục năm trăm năm sau, đã thất truyền.
Nhưng đối với Giang Thần, chỉ có thể coi như là món đồ chơi của trẻ con mà thôi.
Vào ngày thứ bảy, truyền tống trận đã gần như được hoàn thành, khi biết được tin tức này, tất cả mọi người đều rất phấn khởi.
Có điều, tưới hoàng hôn, người Tà Vân điện ở dưới sự dẫn dắt của Tô Hình đi cũng đi tới nơi này.
- Tô Hình, không giết các ngươi là bởi vì không cần thiết phải giết chết các ngươi, thế nhưng nếu như các ngươi muốn tìm chết thì lại không trách được người khác.
Giang Thần không khách khí nói.
Tô Hình không hề tức giận mà chỉ hít sâu một hơi, nói:
- Ta tới là để...
- Để cho các ngươi đi ra ngoài, vô cùng nguy hại, cho nên dù có giao dịch ra sao thì ta cũng sẽ không tiếp nhận.
Giang Thần rất quyết đoán từ chối.
Tô Hình cắn răng, lệ khí tái hiện, thế nhưng khi ánh mắt của hắn liếc về phía Lệ Nam Tinh không nói lời nào, hắn đành phải đè nén lửa giận xuống.
- Ta có tình báo rất quan trọng, liên quan đến đại cục của Long vực! Anh Hùng điện các ngươi thậm chí là Cao gia cũng sẽ xong đời!
Hắn vừa nói, các đệ tử Anh Hùng điện biến sắc, Cao Hỏa Linh cũng có chút sốt sắng.
- Dùng biểu hiện của ngươi khi đối mặt Mộ Dung Long, ta không cho là có giá trị gì cả.
Giang Thần không dễ tin, lời của đối phương rất có khả năng là tự tạo ra để giữ lấy mạng.
Nhiều người Tà Vân điện như vậy, sau khi thả ra ngoài sẽ tạo thành tội nghiệt thế nào, tất cả những chuyện này sẽ là tội nghiệt của hắn.
Thậm chí cho dù hắn chết, cũng sẽ không thả bọn họ đi ra ngoài.
Nghe hắn nói như thế Tô Hình không tiếp tục nói nữa, hắn đã cảm nhận được thái độ của Giang Thần đối với mình.
Dù cho hắn nói thật thì Giang Thần vẫn sẽ không đồng ý.
- Giang Thần, thông qua phương thức như thế để đoạt được vị trí đầu bảng Thăng Long bảng, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
Tô Hình sửa lời nói.
- Đầu bảng?
Giang Thần không rõ ý của hắn là thế nào.
- Mộ Dung Long và Lệ Nam Tinh trở thành Tôn giả thì sẽ không thể ở lại Thăng Long bảng, hiện tại chỉ còn lại ngươi và ta, sau khi ta chết, không phải ngươi sẽ trở thành tồn tại đầu bảng sao?
Tô Hình nói.
- Ngươi muốn phân ra thắng bại ở chỗ này sao?
Giang Thần hiểu rõ ý của đối phương, lập tức hỏi.
- Ngươi không dám sao?
Tô Hình nói.
Âm Sương nói:
- Ngươi muốn thông qua phương thức như thế để đánh cược đúng không? Thủ đoạn quá thấp kém, Giang Thần không cần thiết phải đấu với ngươi, khi cảnh giới của hắn đạt đến tầng chín, khi đó cũng là đầu bảng Thăng Long bảng danh xứng với thực.
- Như vậy chúng ta không có lựa chọn nào cả.
Tô Hình giơ tay lên, làm một cái thủ thế.
Mấy trăm tên đệ tử Tà Vân điện phía sau hắn tạo ra động tác chỉnh tề nhất trí, cầm các loại bình, vẻ mặt hung hăng, cả đội ngũ chẳng khác nào hung thú khát máu.
- Đây là nước thuốc dùng hai mươi bốn viên Ma phong đan pha loãng ra, cho dù hiệu quả không hoàn chỉnh, nhưng vẫn có, chúng ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để chết trận.
Tô Hình nói ra lời làm cho người ta biến sắc, tiếp theo trong tay hắn xuất hiện một cái cây sáo, lại nói:
- Đây là pháp khí mà ta tìm được ở bên trong bí tàng, nó có hiệu quả hấp dẫn hung thú đến đây.
Nói tới đây, ý tứ của hắn đã rất rõ ràng.
Giang Thần không đồng ý thì bọn họ sẽ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, sẽ làm cho đám người Giang Thần trả giá nặng nề.
- Tô Hình, làm đối thủ nhiều năm, ngươi đã làm cho ta rất thất vọng.
Lệ Nam Tinh tiến lên phía trước một bước, tay đặt ở trên chuôi kiếm, nói:
- Từ bảy ngày trước, ta đã có thể diệt sạch Tà Vân điện các ngươi, ngươi nên hiểu rõ.
- Ta biết, ngươi không muốn làm ô uế kiếm của ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi muốn cho chúng ta chết một cách có tôn nghiêm.
Tô Hình cười thảm một tiếng, nói:
- Nhưng tôn nghiêm của Tà Vân điện chúng ta chính là chết cũng phải làm cho người khác đi theo chúng ta!
Tôn giả đối phó với Thông thiên cảnh, không thể nghi ngờ là cảnh tàn sát, cộng thêm cân nhắc đến việc không cần bọn họ ra tay, vận mệnh của Tà Vân điện cũng sẽ đi về phía diệt vong.
Vì vậy vào ngày ấy, bọn họ không ra tay với Tà Vân điện.
Kỳ thực Giang Thần đã nghĩ tới Tà Vân điện sẽ làm như vậy, nhưng hắn ngại mở miệng, sai Lệ Nam Tinh giết chết Tô Hình.
Hắn vừa trở thành tôn giả, kết quả kẻ địch giết chết thứ nhất lại chỉ là Thông thiên cảnh.
Chuyện này truyền đi rất không êm tai, chứ đừng nói chi là nhân vật giống như Lệ Nam Tinh.
Hiện tại Tô Hình buộc người khác ra tay thì không nữa cần phải bận tâm tới những chuyện này nữa.
- Như vậy thì để cho có nhiều máu tươi chảy hơn nữa đi.
Tô Hình cũng đặt cây sáo ở bên mép, một khi Lệ Nam Tinh ra tay, hắn sẽ thổi, gọi vô số hung thú tới.
- Chậm đã.
Giang Thần đứng dậy, khi đi qua Lệ Nam Tinh, hắn lại gật đầu một cái với đối phương.
- Nếu ngươi muốn chiến, ta sẽ tác thành cho ngươi.
Giang Thần nói.
- Tốt, ngươi không cần phải lo lắng, người của ta sẽ không biết điều mà đi ra ngoài, chúng ta sẽ tự nguyện chọn ra một phần mười, đến lúc đó nhân số sẽ không vượt qua năm mươi người.
Lời này của Tô Hình làm cho người ta ngoài ý muốn, thành ý này cũng không nhỏ.
- Đương nhiên, coi như là như vậy thì ta cũng có thể nhìn ra ngươi có mang thù hận với Tà Vân điện, vì lẽ đó ràng buộc đầu lưỡi, ta sẽ không tin.
Tô Hình lại nói.
- Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào mới được?
- Huyết khế!
Tô Hình nghiêm nghị nói:
- Nếu như ngươi thua, ta sẽ không giết ngươi, tuân thủ nội dung huyết khế, cũng chính là để cho chúng ta cùng đi ra ngoài với ngươi.
Huyết khế là một loại sức mạnh nguyền rủa, thường thường sẽ dùng cho quyết đấu.
Chỉ là nó quá quỷ quái, chỉ có người của Tà Vân điện mới đi dùng nó.
- Vậy nội dung huyết khế của ngươi là cái gì?
Giang Thần hỏi.
- Nếu như ta thua trong tay ngươi thì ta sẽ cùng chết đi với cây cây sáo này!
Tô Hình nói.
Lực lượng của huyết khế, chính là nói được là làm được, một khi hắn bị thua, mặc kệ hắn có tình nguyện hay không, huyết khế sẽ có tác dụng.
- Xem ra bọn họ thật sự muốn đi ra ngoài.
Nghe thấy Tô Hình nói vậy, không ít người thở dài nói, đột nhiên cảm thấy một nửa tài nguyên kia của mình quả thực là đáng giá.
Bởi vì Giang Thần bị thua sẽ không chết, chỉ là dẫn người đi ra ngoài mà thôi. Cho nên Âm Sương và Ứng Vô Song cũng không quá lo lắng.
- Tới đi. Ngươi đại diện cho Anh Hùng điện, ta đại diện cho Tà Vân điện, tranh cướp vị trí đầu bảng của Thăng Long bảng!
Tô Hình nói.
Nghe vậy, Giang Thần khẽ mỉm cười, nói:
- Có gì mà không dám cơ chứ?